Chương 2141: Đối thoại kinh người


...

Đây là một Đế giả của Quảng Long Thiên, xếp hạng thứ mười ba, thực lực hết sức kinh người.

Trong sơn động, tầm mắt chịu ảnh hưởng, không gian cũng bị giới hạn. Nếu như có người mai phục đánh lén, đây chính là chuyện đặc biệt không ổn. Nhưng hắn chỉ là cao ngạo cười, liền đi nhanh vào trong.

Hắn đường đường là Đế giả, có gì đáng sợ?

Ầm!

Hắn tiến vào không bao lâu, chỉ nghe trong sơn động liền truyền đến tiếng chiến đấu kịch liệt. Thân núi ở đây kiên cố đếnn dọa người. Cho dù là Trảm Trần Đế giả giao chiến cũng không thể bị phá huỷ. Chỉ là có năng lượng gió bão đáng sợ từ cửa động không ngừng trùng kích ra.

Nhưng chỉ qua một hồi, trong sơn động lại khôi phục lại tình trạng gió êm sóng lặng. Chỉ thấy Kỷ Vô Danh đi ra, khóe miệng mang theo một chút vết máu. Hắn lè lưỡi cuốn một vòng, liếm sạch sẽ.

Hắn thoáng lộ ra một nụ cười thỏa mãn:

- Chỉ còn thiếu chín Tiên Thai đỉnh cấp nữa, Đoạt Thiên Tạo Hóa Công của ta sẽ đại thành.

Nếu như đám người Lăng Hàn ở tại chỗ này, nhất định sẽ phát hiện ra khí thế của Kỷ Vô Danh hiện tại có hơi khác nhau so với trước kia. Toàn thân hắn đều tản ra một khí tức yêu tà, nhưng cũng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

- A?

Hắn hơi nghiêng đầu.

- Lại có người đến. Chỉ có điều... Hình như khó đối phó!

Vèo.

Hắn còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy một nam tử thân hình chân tay đều ngắn, đột ngột xuất hiện, gương mặt đầy nếp nhăn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chết tới nơi.

Đường Minh Long.

- Chúng ta chắc hẳn đã từng gặp qua đúng không?

Đường Minh Long nhìn chằm chằm vào Kỷ Vô Danh.

Kỷ Vô Danh nhoẻn miệng cười:

- Không phải mấy tháng trước đã từng gặp qua ở cửa cốc rồi sao?

Đường Minh Long lắc đầu:

- Còn phải sớm hơn một chút.

Kỷ Vô Danh cũng lắc đầu:

- Ta vẫn là lần đầu tới Thái An Thiên. Chắc hẳn không thể nào đâu.

Hai mắt Đường Minh Long nhìn chằm chằm vào Kỷ Vô Danh, thản nhiên nói:

- Ta nói, không phải là đời này của ngươi!

Kỷ Vô Danh lập tức thu lại nụ cười trên mặt. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào Đường Minh Long. Hai người lại nhìn nhau như thế, đều không nói gì.

- Ngươi cho ta cảm giác đặc biệt không tốt!

Trên mặt Đường Minh Long không đổi sắc.

- Ngươi ở địa phương khác gây họa ta không quan tâm. Nhưng ở Quảng Long Thiên... Không cho phép ngươi bước vào một bước. Bằng không, ta sẽ giết ngươi!

Kỷ Vô Danh đầu tiên không nói gì. Nhưng một lát sau, khóe miệng của hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười. Sau đó hắn bắt đầu cười phá lên:

- Ta biết, ngươi chắc là vị họ Tiếu kia? Thật không nghĩ tới, ngươi cũng có cơ hội xuyên qua luân hồi.

- Ngươi lúc đó chẳng phải cũng vậy sao?

Đường Minh Long thản nhiên nói.

Thấy Đường Minh Long không phủ nhận, nụ cười trên mặt Kỷ Vô Danh trở nên phai nhạt, hóa thành một tia trào phúng:

- Tiếu Thiên Hùng, Tiên Vương bát trọng, chiến lực ngược lại cũng không tầm thường. Đáng tiếc, ngươi đã sớm chết. Chỉ là một tia tàn hồn sống tạm, thu được một lần cơ hội sống lại. Ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?

- Giết ngươi, dư dả!

Giọng điệu Đường Minh Long thoáng cái trở nên vô cùng lạnh lùng, uy nghiêm đáng sợ nói,

Nếu như đối thoại của bọn họ bị các Trảm Trần khác nghe được, tất nhiên sẽ vô cùng sợ hãi. Kỷ Vô Danh thật sự chính là một vị Tiên Vương chuyển thế. Hơn nữa còn là tồn tại bát trọng thiên, chỉ cách đỉnh phong có một bước xa. Ở trong toàn bộ Tiên Vực đều có thể xem như là tồn tại đỉnh phong.

Nhưng Tiên Vương như vậy cũng đã chết, chỉ còn lại có một tia tàn hồn, thông qua luân hồi gì đó lại sống lại. Đạo hạnh kiếp trước đều bị chém, chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.

Kỷ Vô Danh không có một chút sợ hãi nào, khoan thai nói:

- Tiếu Thiên Hùng, ngươi có biết tại sao ta lại muốn chuyển thế hay không?

Thấy Đường Minh Long lộ ra biểu tình xem thường, hắn tiếp tục nói:

- Đời trước ta cũng không có chết, mà là tự vứt bỏ thân Tiên Vương, cứng rắn xông qua đất luân hồi!

- Cái gì?

Lúc này, Đường Minh Long cuối cùng đã lộ ra vẻ khiếp sợ. Thậm chí, toàn thân trên người đều hiện lên một tầng da gà, giống như một phàm nhân gặp phải quỷ.

- Ngươi, ngươi, ngươi ngươi ngươi.

Hắn run rẩy, nói cũng nói không lên lời.

Kỷ Vô Danh nhếch miệng cười:

- Hiện tại ta rất khó giết chết được ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn giết chết ta, lại càng là chuyện không thể nào làm được. Cho nên, vẫn nên nước giếng không phạm nước sông là tốt hơn. Bằng không, ta liều mạng dùng hết vài lần con át chủ bài, chém ngươi dễ như trở bàn tay.

Đường Minh Long lại hiếm thấy được một lần không phản bác. Toàn thân hắn vẫn run rẩy:

- Cho dù là Tiên Vương cửu trọng bình thường cũng không thể cứng rắn xông qua đất luân hồi. Ngươi đến tột cùng là ai? Lập được bao nhiêu chiến công, mới có thể được thiên địa ưu ái như thế!

Kỷ Vô Danh trầm mặc lại, lộ ra một tia biểu tình nghiêm nghị hiếm thấy. Thật lâu sau, hắn mới nói:

- Thời gian ở biên giới chiến đấu quá lâu, cũng đã quên mất mình là ai. Nếu ngươi cũng từ nơi đó trở về, cũng biết tình thế nơi đó nghiêm trọng tới mức nào.

- Vâng!

Đường minh nghiêm nghị gật đầu, có một chút cung kính, thậm chí kính nể.

Điều này đặc biệt kinh người. Tiền thân của hắn là Tiên Vương bát trọng, gần như chính là cường giả đứng đầu thiên hạ. Nhưng hắn lại có thể lộ ra vẻ kính sợ đối với một người khác. Vậy Kỷ Vô Danh này lại là tồn tại như thế nào?

Tiên Vương cửu trọng!

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tiên Vương cửu trọng còn có thể ngã xuống? Không không không. Theo như cách nói của Kỷ Vô Danh, hắn là tự mình bỏ qua thân Tiên Vương, cứng rắn xông qua đất luân hồi nào đó, mới có Kỷ Vô Danh hoàn toàn mới hiện tại, cũng chỉ có tu vi Trảm Trần.

Cần gì phải vậy? Tội gì phải làm vậy?

Tiên Vương cửu trọng không phải là tồn tại cao nhất hiện thời sao. Vậy tại sao hắn còn muốn tự vứt bỏ thân thể?

- Mấy lão gia hỏa kia trong lòng chỉ lo cho bản thân mình, muốn hoàn toàn quét sạch triều Hắc Ám, chỉ vì thành tựu Thiên Tôn!

Kỷ Vô Danh mở miệng, giọng nói lo lắng, giống như tiếng chuông, chuyển kiếp Vạn Cổ.

Đường Minh Long càng thêm có vẻ cung kính, nói:

- Đại nhân vì bình định triều Hắc Ám, không tiếc buông tha thân thể Tiên Vương cửu trọng, vãn bối bội phục! Chỉ có điều…

Hắn lộ ra một chút do dự.

- Những người tuổi trẻ hiện tại này cũng chính là hi vọng sau này. Vẫn mong đại nhân hạ thủ lưu tình.

- Vì đại nghiệp, tất nhiên phải có hi sinh.

Kỷ Vô Danh thản nhiên nói.

- Ta ngay cả tấm thân Tiên Vương cửu trọng cũng có thể buông tha, liều chết xông qua đất luân hồi. Hi sinh như vậy cũng làm. Đám tiểu bối này thì không thể hi sinh một chút sao?

...