...
Lăng Hàn không muốn chiến đấu, bởi vì hắn có yêu nghiệt thế nào thì thực lực mới đạt bát biến, cho nên hắn còn chưa có tư cách đánh một trận với cấp Giáo Chủ.
Bởi vậy,sau khi đánh ra Huyễn Cảnh Hắc Mang, hắn lập tức rút lui, chạy thắng về hướng đại thụ.
Hái trái cây, rời đi.
XIU…UU! Hắn chạy khỏi mảng rừng rậm trước mắt liền thấy gốc đại thụ cao lớn xuất hiện trước mắt, trông giống như một tòa núi nhỏ.
Rõ ràng khoảng cách từ chỗ hắn đến gốc đại thụ còn gần trăm trượng, nhưng hắn lại bị bóng cây che phủ hoàn toàn.
Lăng Hàn quét mắt nhìn qua khỏa trái cây màu xanh.
Đang rơi từ trên cây xuống.
Thân hình hắn nhảy lên, đưa một tay ra hái lấy khỏa trái cây màu xanh kia.
Lúc này, La Hoa Đường đã đuổi đến. Hắn nhìn chằm chằm vào sau lưng Lăng Hàn, lập tức thét một tiếng rồi phóng đến.
Thân hình Lăng Hàn nhảy lên, hướng thẳng đến phía trên đại thụ mà đi.
Gốc cây này vô cùng lớn, bên trên , nhưng vẫn có cơ hội hái trái cây.
Lúc này, nhất định phải hái được trái cây. Đợi đến khi hắn có thành tựu cấp Giáo Chủ, không, chỉ cần đạt đến Cửu Biến là có thể đánh với La Hoa Đường một trận, thậm chí sẽ chiến thắng.
Tất nhiên La Hoa Đường cũng không bỏ qua Lăng Hàn. Hắn lập tức đuổi theo, tuyệt đối không để Lăng Hàn chạy mất, càng không thể để Lăng Hàn hái được tiên quả.
– A…!
– Ách!
Cả hai đồng thời phát ra tiếng kêu, lập tức từ trên trời ngã xuống.
Chuyện gì xảy ra?
Vừa nhảy đến độ cao nhất định, áp lực liền giống như một chiếc búa lớn, hướng thẳng về phía Lăng Hàn và La Hoa Đường đập xuống khiến cho cả hai cùng rơi xuống đất.
Tu vi của hai người tuy chênh lệnh nhưng đều bị thổ huyết, thân thể vô cùng khó chịu.
Cảnh giới càng cao, lực lượng oanh kích càng lớn.
XÍU…UU!, XÍU…UU!, Lúc này, hai người thanh niên áo xanh và thanh niên áo tím cùng chạy đến, nhân lúc Lăng Hàn bị thương liền ra tay đánh tới.
– Hổ xuống đồng bằng cũng không tới lượt các ngươi khi dễ!
Lăng Hàn cười lạnh, đánh ra một quyền đầy sát khí.
Lập tức hai kẻ kia trợn tròn mắt lăn ra đất. Sinh mạng đã bị chấm dứt.
Thức hải bị phá nát, há có thể không chết sao?
Cho dù ngươi có nhiều linh thân hơn nữa cũng vô dụng. Dưới quyền của Lăng Hàn thì mọi linh thân đều sẽ bị phá tan, tính mạng sao có thể giữ được.
– Đáng chết!
La Hoa Đường lạnh lùng nói. Tuy hắn không quan tâm sinh tử của hai gã tùy tùng này Nhưng ngay dưới mí mắt của hắn, Lăng Hàn lại có thể giết hai người này, đây không phải là đánh vào mặt hắn sao?
Cho nên, sát khí của hắn lập tức dâng lên.
Sau khi chuyển động vòng quanh đại thụ, Lăng Hàn liền hiểu rõ, không thể đi lên phía trên đại thụ, nếu như cố ý thì thân thể nhất định sẽ bị chấn đến chết.
Đồng dạng, La Hoa Đường cũng không dám nhảy lên cao, chỉ có thể truy đuổi Lăng Hàn vòng quanh thân cây.
Lăng Hàn vừa chạy vừa xem phía trên mặt đất có trái cây nào rơi xuống hay không. Qủa thật, hắn có vận khí vô cùng tốt, bắt gặp được một tiên quả rơi xuống, hắn trực tiếp thu vào trong túi.
– Buông tiên quả ra!
La Hoa Đường ở phía sau giận dữ hét.
Không thể trèo lên phía trên đại thụ tất nhiên cũng không thể hái được tiên quả. Chỉ có thể đợi tiên quả rơi xuống chỗ của mình.
Hiện tại, những trái cây Lăng Hàn đã nhặt được kia đều phải là của hắn.
Lăng Hàn cười lớn, lại tiếp tục di chuyển vòng quanh đại thụ đợi tiên quả rơi xuống.
Nhưng một lần này đã qua ba ngày, khiến cho Lăng Hàn vô cùng thất vọng bởi vì không có một khỏa trái cây nào rớt xuống nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn liền thấy một nhánh cây mọc ra hơn mười tiên quả ở giữa, nhưng đều có màu xanh trắng. Còn những trái cây rơi xuống thì lại có màu xanh đậm hoàn toàn.
Đợi cho tiên quả thành thục trưởng thành thì hắn phải đợi mấy ngàn năm mấy vạn năm, thậm chí lâu hơn thì trái cây phía trên mới có thể trưởng thành rụng xuống phía dưới.
Vẫn nên tính toán một chút.
Vừa dứt suy nghĩ, thân hình Lăng Hàn nhún lên, chạy thẳng về phía ngoài rừng rậm.
– Ngươi chạy không thoát!
La Hoa Đường cắn răng nói. Hai gã thủ hạ bị giết, khiến mặt mũi của hắn bị tổn hại. Mà hiện tại, tiên quả cũng bị Lăng Hàn nhặt đi, hắn tất nhiên có lý do đuổi giết Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười lớn nói:
– Ta đã muốn chạy, ngươi làm sao có thể ngăn cản được? Hơn nữa, ngươi đã gặp may, lúc này ta chỉ muốn rời khỏi nơi này chứ không có ý định giết ngươi. Bằng không nếu muốn giết ngươi thì ai cũng không ngăn cản được!
Hắn thét dài một tiếng, triển khai Phượng Dực Thiên Tường, hỏa diễm bên trong giống như đang nhảy múa, nhanh chóng mang khoảng cách với La Hoa Đường kéo dài ra.
Cái gì!
La Hoa Đường khiếp sợ. Hắn có thực lực cấp Giáo Chủ, lại không ngờ đến tốc độ của mình bị Lăng Hàn bỏ xa như vậy?
Hắn đuổi theo Lăng Hàn nhưng vì mảnh rừng rập này lại có quá nhiều khúc ngoặt khiến hắn bị rớt lại phía sau, đến khi nhìn lại liền không thấy bóng dáng của Lăng Hàn đâu nữa.
Hắn dừng lại, mặt vô cùng giận dữ.
– Ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hắn cắn răng nói.
…
Sau khi chạy ra khỏi rừng rậm, Lăng Hàn liền tìm đến một địa phương yên tĩnh, bắt đầu nghiên cứu hai khỏa trái cây màu xanh kia.
– Không biết.
Hắn lắc đầu:
– Tuy nhiên lại có thể cảm ứng năng lượng khổng lồ bên trong. Đây nhất định là vật đại bổ.
– Mặc kệ, hiện tại ta cần phải tăng thực lực!
– Ăn!
Hắn cầm một khỏa trái cây, bắt đầu ăn.
Trái cây này không ngon bằng Cực Hỏa Địa Linh Quả, nhưng cũng không khó ăn. Rất nhanh Lăng Hàn đã ăn xong một khỏa. Hắn không ăn hai quả liền một lúc bởi vì sợ dược lực quá mức khủng bố, thực lực chưa kịp tăng đã bị nổ tan xác. Đây chẳng phải là vui quá hóa buồn sao?
Rất nhanh, dược lực đã phát huy tác dụng, khiến cơ thể hắn sôi trào, từng mạch máu bắt đầu bạo động.
Hắn vận chuyển kinh mạch luyện hóa dược lực, thôi động thể thuật và bí lực tăng lên cùng lúc.
Trong thức hải, đệ bát đạo linh thân chính đang nhanh chóng lớn mạnh.
Sau hai ngày, dược lực đã hao hết.
Thiếu một chút nữa là hắn sẽ đạt được Bát Biến đỉnh phong. Lăng Hàn tiếp tục lấy ra khỏa trái cây còn lại, dùng nước trong rửa sạch rồi đưa lên miệng cắn.
Đã trải qua một lần, tự nhiên không còn bỡ ngỡ. Hai ngày sau đó, dược lực lại một lần nữa hao hết, nhưng muốn đạt được Bát Biến đỉnh phong còn thiếu một tia nữa .
– Vẫn không đạt được?
– Tuy chỉ là một tia, nhưng không có ngoại lực trợ giúp, hắn muốn tu luyện cũng phải mất thêm rất nhiều thời gian.
– Ai, cảnh giới càng cao, muốn tiến lên thì đều cực kỳ khó khăn ah.
Lăng Hàn thu hồi tạp niệm, đi thẳng về phía trước.
Sự thật đã thế, hắn ai thán thì cũng không có cách nào giải quyết.
Cho nên, hắn làm được cái gì thì làm cái đó. Nếu trong khoảng thời gian này có thể đạt được thiên tài địa bảo thì hắn có thể trùng kích Cửu Biến, nếu không thì phải chờ thêm một thời gian nữa.
Sau vài ngày rời khỏi rừng rậm, phía trước lại xuất hiện một tòa thành to lớn.
Ồ, trên đế lộ còn có thành thị?
Lăng Hàn có chút ngạc nhiên. Không ngờ ở đây còn có sinh vật sống, thậm chí còn thành lập thành thị?
Đi xem.
Lăng Hàn đi nhanh về hướng cửa thành.
XÍU…UU!, Đúng lúc này, hắn cảm nhận sau lưng có kình phong, một người xẹt qua đỉnh đầu hắn, vượt lên trước hắn, đi thẳng vào cửa thành.
Cần phải đuổi theo sao?
Lăng Hàn trong lòng thầm nói một câu. Người phía trước toàn thân được bao bọc bởi một chiến giáp màu xanh chỉ để lộ ra một cái đầu, tướng mạo anh tuấn, khí khái hào hùng bừng bừng.
– Người đến dừng lại.
Thủ vệ cửa thành, lập tức thò tay ngăn trở.
– Hừ, một Trúc Cơ nho nhỏ mà cũng dám ngăn cản ta?
Người thanh niên mặc chiến giáp kia hừ lạnh một tiếng. Lộ ra dáng vẻ vô cùng ngạo nghễ, căn bản không để ý tới thủ thành, một mực xông thẳng vào bên trong.
Hắn là một Hóa Linh Chân Quân!
Lập tức, những thủ vệ kia đúng liền ra tay, đánh thẳng về phía thanh niên mặc chiến giáp.
Một màn quỷ dị diễn ra, không ngờ thanh niên chiến giáp kia bị thủ vệ thành đánh lui!
...