Chương 2370: Đánh giết Lâm Tuyên


...

Lâm Tuyên cười to nói, lòng tự tin của hắn lập tức khôi phục, cho dù sức chiến đấu không bằng Lăng Hàn thì đã làm sao, hắn tu lực lượng Hắc Ám, cấp độ cao hơn Tiên Vực, thành tựu cuối cùng cũng cao hơn Lăng Hàn.

Lăng Hàn lắc đầu nói “Vô tri”, một luồng lực lượng khủng bố không cách nào hình dung từ trong cơ thể hắn bắn ra.

Hắn cũng lười cuộn đấu với Lâm Tuyên, bởi vậy hắn dùng tới Bản Nguyên trùng kích.

Lâm Tuyên nhất thời lộ ra vẻ sốt sắng, hắn là ăn qua vị đắng của chiêu này, nếu không có Linh Nhạc Tiên Vương gia trì Tiên thuật ở trên người hắn, hắn đã sớm ngỏm rồi, còn có thể sáng tạo một hạng lịch sử, chính là ở trong đối kháng chính diện, Tiên Phủ Cảnh thứ nhất chết ở trong tay Phân Hồn.

Nhưng nghĩ tới sức khôi phục của hắn hiện tại, vết thương mới vừa xuất hiện cũng đã khép lại, vậy công kích lại mạnh mẽ thì đã làm sao?

Không sợ!

Lại nói, hắn muốn chạy cũng chạy không dứt, ở trước mặt Lăng Hàn nắm giữ lực lượng Thời Gian cùng Không Gian Bản Nguyên, nếu hắn có thể chạy mất, đây không phải ô nhục lực lượng của hai đạo Thiên Địa Bản Nguyên này sao?

Oanh, Bản Nguyên trùng kích bạo phát, quy tắc Ngũ hành tương sinh tương khắc, hình thành hiệu quả vượt xa một cộng một bằng hai.

Lâm Tuyên cũng múa trường thương, đâm về phía Lăng Hàn, bạo phát đòn mạnh nhất của mình.

Nhưng sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, Bản Nguyên trùng kích kéo tới, thân thể của hắn không có chút hồi hộp nào mà nổ tung, mà sức khôi phục ở dưới lực lượng cuồng bạo nghiền ép căn bản không có cơ hội chữa trị, thân thể trong nháy mắt hóa thành bột mịn.

- Không…

Hắn rống to, nhưng im bặt đi, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Năng lượng cuồng bạo dâng lên, Lăng Hàn đứng lại, trên người có năm phù hiệu đại đạo lóe lên, từ từ ảm đạm đi.

Tuy hoàn thành hành động vĩ đại vượt cấp giết địch, nhưng Lăng Hàn không có một chút đắc ý nào, thứ nhất Lâm Tuyên vốn không phải địch nhân của hắn, thứ hai hắn đang lo lắng trong tất cả thế lực lớn đến tột cùng có bao nhiêu người giống như Lâm Tuyên, để hắn không có cách nào lạc quan.

- Lăng Hàn, ngươi thật giỏi a!

Hổ Nữu chạy tới, lập tức nhào tới trên lưng của hắn.

Lăng Hàn cười ha ha, vỗ vỗ mông của tiểu nha đầu, hết thảy buồn phiền đều tan thành mây khói.

Tiểu nha đầu có mị lực như vậy, chỉ mang đến sung sướng cho người.

- Thừa cơ hội này, mau mau trốn.

Lăng Hàn nói, nếu không chờ Linh Nhạc Tiên Vương rảnh tay, nhất định sẽ đến tìm hắn. Cho dù hắn là Đại Đế có chín phân hồn xưa nay hiếm thấy, nhưng ở trước mặt Tiên Vương lại coi là gì chứ?

- Ừm!

Tứ nữ đều gật đầu, các nàng đương nhiên cũng biết tình huống trước mắt.

Trong bí cảnh này khả năng còn cất giấu rất nhiều bí mật, rất nhiều bảo vật, nhưng Lăng Hàn không tham một chút nào, hắn đã chiếm được Thời Gian Bản Nguyên, đây là thu hoạch lớn nhất, mặt khác, tự do mới là bảo vật quý giá nhất.

Lăng Hàn vận chuyển Ngũ hành Thiên Địa Bản Nguyên, cái này hình thành bảo vệ hoàn mỹ, che khuất khí tức của hắn, để hắn phảng phất như biến mất ở trong vùng thế giới này.

Hắn thu tứ nữ vào Hắc Tháp, sau đó nhanh chân mà đi.

Vài ngày sau, hắn trở lại khu vực sông lớn, không khéo chính là, hắn lại gặp phải một mãnh thú tập kích, cấp bậc Thăng Nguyên Cảnh, không thể không thảm bại bỏ chạy, dùng bảy ngày mới đến dưới chân núi.

Phía trên ngọn núi, vẫn có tiên quang bắn ra, cực kỳ khủng bố, tin tưởng những Tiên Vương kia còn triển khai tranh cướp, có thể thật đến bảo vật siêu đẳng gì.

Lăng Hàn đè xuống lòng tham, xác suất có thể ở trong tay Tiên Vương đoạt đồ ăn trước miệng hổ là vô hạn tiếp cận số không, hắn phải mau mau chạy trốn mới là vương đạo.

Xèo, một bóng người đang từ trên núi chạy xuống, tốc độ cực nhanh, chỉ một cái chớp mắt, liền nhìn thấy phía sau hắn còn đuổi theo một người, hơn nữa tốc độ nhanh hơn, khoảng cách cùng hắn càng ngày càng gần.

Ồ!

Lăng Hàn lộ ra vệt kinh ngạc, người chạy ở trước hai con mắt một vàng một bạc, không phải là Dị sao?

Dị, thiên kiêu số một của Đông Tiên Vực Quảng Long Thiên, cùng Lăng Hàn là không đánh nhau thì không quen biết, bởi vì chiến đấu mà kết thành giao tình.

Kỳ quái, sao hắn cũng chạy đến Tây Tiên Vực rồi?

Mà người đuổi ở phía sau Dị... Lăng Hàn cũng nhận thức, chính là Ngãi Khải Phong của Ngự Hư Giáo.

Dị hiển nhiên cũng phát hiện Lăng Hàn, nhưng hắn làm như không thấy, trái lại dưới chân hơi lệch, nguyên bản hầu như là chạy đối diện phương hướng của Lăng Hàn, hiện tại lại lệch ra, bởi vì khoảng cách của song phương vẫn còn có chút xa, khi hắn chạy đến trên đường thẳng nằm ngang với Lăng Hàn, hẳn cách Lăng Hàn cũng rất xa.

Lăng Hàn biết, cái này không phải tầm mắt của Dị cao rồi, không nhận bạn cũ như hắn, vừa vặn ngược lại, chính vì hắn coi Lăng Hàn là bạn tốt, mới cố ý không nhìn hắn, miễn cho kéo hắn xuống nước.

Nhưng Lăng Hàn là loại người nhìn thấy bằng hữu có khó khăn nhưng không đưa tay sao?

Hắn lập tức dựng lên, đón về phía Dị nói:

- Đã lâu không gặp, Dị huynh!

- Lăng Hàn!

Ngãi Khải Phong không khỏi gầm lên giận dữ, hắn đã sớm nhìn Lăng Hàn không hợp mắt, chỉ là bị An Nhiên cản trở, hắn mới không có thực hiện được, bây giờ nhìn đến Lăng Hàn tự nhiên lửa giận lại rực cháy.

Lại nói, Lăng Hàn còn nhận thức Dị.

- Hắn là Tiên Phủ Nhất Bí, chạy mau!

Dị phát ra một làn sóng thần thức, dưới chân có một phù văn phát sáng, oành, hắn một cước đạp xuống, thân hình lại bắn lên, tốc độ đột nhiên tăng vọt một đoạn dài.

Thì ra là như vậy, bằng không hắn khẳng định đã sớm bị Ngãi Khải Phong bắt.

- Đừng mong thoát một ai!

Ngãi Khải Phong cười gằn, bên người Lăng Hàn không có An Nhiên, rất tốt, lần này không ai có thể ngăn cản hắn giết người.

Hắn ra tay, một tay chụp vào Lăng Hàn, một tay kia chụp vào Dị, muốn một lần đồng thời bắt hai người.

Đối với điểm ấy hắn tự nhiên cực kỳ nắm chắc, Lăng Hàn chỉ là Thiên Hồn, mà Dị chỉ là Âm Hồn, hai người gộp lại tăng thêm một trăm triệu lần cũng không phải đối thủ của hắn.

- Hừ!

Lăng Hàn sớm khó chịu với tên này, tương tự song quyền cùng xuất hiện, một quyền đánh về phương hướng của Dị, thay hắn hóa giải công kích của Ngãi Khải Phong, một quyền vung về phía trước người của mình.

Oành!

Oành!

Hai tiếng vang hầu như cùng một lúc vang vọng.

- Cái gì!

Ngải Khải Phong quả thực không thể tin tưởng con mắt của mình.

Mình đánh ra hai đạo công kích đều bị dễ dàng hóa giải, mà người xuất thủ chính là Lăng Hàn!

Làm sao có khả năng!

...