Chương 705: Thu phục


...

Ngày đó, bọn họ đều ở trong trốn trốn tránh tránh vượt qua.

Tuy nơi này không nhiều yêu thú, nhưng mỗi một con đều vô cùng mạnh mẽ, chí ít là Hoá Thần Cảnh, động một chút là có Thiên Nhân Cảnh xuất hiện, cường đại đến khiến người ta chỉ có thể đi đường vòng.

Nói không chắc còn có Phá Hư Cảnh tồn tại, chỉ là không hiện tung tích mà thôi.

Bởi vì lẫn trốn, đi đường vòng, nên kết thúc một ngày bọn họ cũng không có đi bao xa, thái dương hạ xuống, minh nguyệt bay lên, mọi người dừng lại nghỉ ngơi.

- Ha ha, Nữu lại bắt được nó rồi!

Hổ Nữu đột nhiên vui mừng gọi, trong tay cầm lấy một con chuột trắng trắng tròn tròn.

Con Đại Bạch Thử này tội nghiệp nhìn mọi người, thật giống như trách mình sao tham ăn như vậy, lại tự chui đầu vào lưới.

Lăng Hàn cười ha ha, tiếp nhận Tầm Kim Thử, lần này hắn trực tiếp thu vào trong Hắc Tháp, sau đó phân ra một đạo thần thức tiến vào.

Tầm Kim Thử vừa được tự do, tự nhiên liền chạy trốn, dùng cái mũi nhỏ ngửi, sau đó tham lam nhìn dược điền vô cùng vô tận trong Hắc Tháp. Kỳ thực nó lấy kim loại làm thức ăn, kim loại càng quý giá thì càng có thể làm cho nó mạnh mẽ.

Có điều, nó lại rất khác loại, nó xác thực thích ăn trân kim, cái này có thể để cho nó mạnh mẽ, nhưng nó cũng thích ăn linh dược, hiện tại còn thích thịt nướng, canh gà...

Nhiều linh dược như vậy, nó muốn ăn thoải mái.

Chỉ là nó mới động, liền phát hiện mình lọt vào trong tay nhân loại kia.

- Tên béo, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta đâu.

Lăng Hàn cười nói, lại buông tay ra.

- Chạy nữa đi.

Tầm Kim Thử có tính dai mạnh mẽ, lập tức bỏ chạy, càng quyết định chủ ý phải ăn nơi này sạch sành sanh, để chọc tức nhân loại kia. Bất quá chỉ một chút, nó lại lọt vào trong tay Lăng Hàn.

Nó mê man, tốc độ của nhân loại này rõ ràng không nhanh bằng nó, hơn nữa nó còn có khả năng độn thổ trời sinh, bởi vì có thể lấy kim loại làm thức ăn, răng của nó cũng thuộc hàng đỉnh cấp, cắn cái gì phá cái đó, lấy răng nhọn mở đường, phải thuận buồm xuôi gió mới đúng?

Lại trốn!

Lần này nó đào xuống dưới, muốn độn thổ mà đi, chỉ là đào chí ít mấy chục dặm, phía trước nó đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt nhân loại, không phải nam nhân kia thì là ai?

Lần này, nó thật bị sợ rồi, đuôi ưỡn thẳng tắp, gãy một cái, vươn mình nằm xuống, cái bụng trắng hướng lên trời, bộ dáng ta bị ngươi hù chết.

- Ta lại không phải ngươi, còn có thể bị ngươi lừa gạt sao?

Lăng Hàn cười to, nắm đuôi của Tầm Kim Thử lên nói.

- Không nên giả chết! Xem, địa phương lớn như vậy khắp nơi gieo linh dược, còn có các loại yêu thú, chất thịt rất ngon.

Hắn dừng một chút, dụ dỗ từng bước:

- Như thế nào, chỉ cần theo ta, linh dược ăn no, thịt cũng ăn no!

Chi!

Con chuột lập tức sống lại, dùng hai chân sau đứng thẳng, nhìn Lăng Hàn kỷ kỷ chít chít, thật giống như cò kè mặc cả.

- Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, có điều chỉ cần ngươi gật đầu là được, có nguyện ý theo ta hay không?

Lăng Hàn phát ra thanh âm mê hoặc như ma quỷ.

Con chuột lộ ra vẻ giãy dụa, cuối cùng nắm móng vuốt nhỏ làm hình khuất phục.

- Được, sau này ngươi chính là người... con chuột của ta, cho ngươi cái tên a, nếu ngươi mập như thế, rất giống người nào đó, nếu như không nhân cơ hội trêu hắn, vậy quá không có thiên lý.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút.

- Sau này, ngươi tên Bạch Đa Bảo, nhũ danh Tiểu Bạch.

Tầm Kim Thử gọi chít chít, lấy đó kháng nghị, nó mới không mập, cái này gọi là nhục cảm.

Lăng Hàn mang theo Tầm Kim Thử đi ra ngoài, cười nói:

- Hiện tại tiểu tử này cùng một nhóm với chúng ta, tên Bạch Đa Bảo, biệt danh tên Béo hay Tiểu Bạch.

Chư Toàn Nhi lập tức bật cười, nàng biết Lăng Hàn nghĩ cái gì, cũng không biết ngày sau Mã Đa Bảo và con Tầm Kim Thử này gặp nhau sẽ có vẻ mặt như thế nào.

- Lăng huynh thực sự là số mệnh kinh người, có thể có được bảo vật như Tầm Kim Thử.

Văn Nhân Thiên Thiên thở dài nói, đây là đồ ăn của Lăng Hàn đưa tới, Hổ Nữu bắt được, Lăng Hàn thu phục, nàng sao có thể đến phân chỗ tốt chứ?

Lăng Hàn cười cợt, đời này vận may của hắn xác thực rất tốt, được ba môn thần thông chính là minh chứng. Trên thực tế, đời trước vận may của hắn cũng không tệ, mới sẽ va vào Hắc Tháp, cái Thần khí này... không thể phỏng đoán!

Tầm Kim Thử bò đến trên vai Lăng Hàn, chít chít vung tay múa chân, ý tứ là vừa nãy ta ăn vụng, căn bản ăn chưa đã ghiền, hiện tại nên để ta ăn thoải mái a.

Lăng Hàn tiện tay lấy đồ ăn ra cho nó, Hổ Nữu thì vẫn khó nén tham ăn, nhìn chằm chằm Tầm Kim Thử chảy nước miếng, để Tầm Kim Thử vừa ăn vừa chảy mồ hôi lạnh, trong cơ thể tiểu nhân loại kia thật giống như cất giấu một nhân vật đáng sợ, để nó có bóng ma trong lòng, tổn thương tâm linh yếu đuối của Thử Bảo Bảo.

- Đây chỉ là một con ấu thử.

Con thỏ nói.

- Tại sao nói như vậy?

Tất cả mọi người hỏi.

Hổ Nữu cũng nói:

- Đúng nha, dài mập như thế rồi, hoàn toàn có thể ăn, sao lại nhỏ chứ?

- Tầm Kim Thử thành niên, da lông sẽ màu vàng, chỉ có khi còn bé mới màu trắng.

Con thỏ giải thích.

- Năng lực tìm kiếm trân kim của Tầm Kim Thử tương quan với tuổi tác, tuổi tác càng lớn, có thể tìm được kim loại càng cấp cao.

Hóa ra này còn là một tiểu tử, chẳng trách tham ăn như thế, nhiều lần chịu thiệt vẫn còn làm, hết cách rồi, trẻ người non dạ a.

Chư Toàn Nhi mẫu tính đại phát, ôm Tầm Kim Thử nói:

- Cũng không biết cha mẹ của Tiểu Bạch đi nơi nào, lại bỏ tiểu bảo bảo như vậy.

Hổ Nữu chảy nước miếng nói:

- Còn có, còn có hai con lớn, ở chỗ nào?

- Ha ha, nói không chắc cha mẹ của nó sớm đã chết rồi.

Con thỏ nói.

- Tầm Kim Thử rất đặc biệt, chúng đẻ trứng, sinh trứng ra nếu không có điều kiện thích hợp, mười vạn năm, trăm vạn năm không nở cũng không kỳ quái.

Điều này làm cho Hổ Nữu thất vọng, hi vọng thay đổi khẩu vị mới là thất bại.

Sau khi ăn uống no đủ, tất cả mọi người nghỉ ngơi, tu luyện một hồi, giải tỏa ban ngày uể oải, vì ngày mai có thể sẽ gặp phải chiến đấu.

Tầm Kim Thử quả nhiên ngu ngốc, lúc ngủ chổng vó, phát ra tiếng gáy rất lớn, làm cho không ai ngủ được, bị Lăng Hàn ném vào trong Hắc Tháp, mọi người mới có không gian yên tĩnh.

Ngày thứ hai, mọi người lên đường, Lăng Hàn thả Tầm Kim Thử ra, để nó tìm kiếm trân kim.

Khoan hãy nói, mập mạp này thật không phải hư danh, chỉ một ngày mà thôi, nó liền cho Lăng Hàn ba khối trân kim, một khối cấp bốn, hai khối cấp năm, tuy không tính quý giá, nhưng là không duyên cớ chiếm được nha.

Lại một đêm đi qua, ban ngày đúng hẹn mà tới, lúc này đã là ngày thứ tư bọn họ tiến vào, thời điểm đi tới, chỉ nghe một tiếng lệ gọi, giữa bầu trời xuất hiện một mảnh mây đen, đang nhanh chóng che đậy qua.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện này không phải mây đen, mà là một con Cự Điêu, toàn thân màu xanh đậm, không lông, tất cả đều là vảy, như thiết giáp màu xanh lục, toả ra hàn ý lạnh lẽo.

Mà mọi người cũng lông tóc dựng đứng, bởi vì đây là một tồn tại Phá Hư Cảnh, con mắt trừng xuống cũng có thể đánh giết bọn họ mấy trăm lần.

---------------

...