...
Căm ghét chư vậy, đến từ thiên địa, chính là chán ghét, không có nguyên nhân.
- Tự sát a, độ khó này rất cao, ta còn thực không biết.
Lăng Hàn cười nói.
- Nếu không, ngươi đến làm mẫu một hồi?
Lý Kỳ Na ngẩn ra, hắn vốn tưởng rằng Lăng Hàn sẽ lập tức khóc rống xin tha, tuyệt đối không ngờ lại còn sẽ châm biếm lại, lá gan này thật không nhỏ.
- Nếu không phải ngươi quá đáng ghét, ta ngược lại có thể thu ngươi làm thuộc hạ, thu phục người kiêu căng khó thuần thú vị nhất.
Hắn từ tốn nói.
- Đáng tiếc, hiện tại ta hoàn toàn không có tâm tình như vậy.
Hắn đột nhiên ra tay, công tới Lăng Hàn.
Đây là một cuộc chiến không cần thiết, nhưng nếu đối thủ đã giết tới trên đầu, Lăng Hàn tự nhiên cũng không có đạo lý chờ chết, lúc này thân hình lấp lóe, tránh thoát đòn đánh này.
Hắn không biết thanh niên này có lai lịch gì, cũng không muốn nhiều chuyện, dù sao hắn muốn “biết điều” làm việc a.
Mấy ngàn năm qua, Lăng Hàn đã hoàn toàn nắm giữ quy tắc của dị vực, chí ít ở cấp bậc Trảm Trần, hắn thân hóa ngàn vạn, đây là Hư Linh Không Gian bản yếu hóa, lại có thể nói là cường hóa bản.
Yếu hóa, là bởi vì bây giờ cảnh giới của hắn quá thấp, khẳng định không bằng hắn ở Nhị Bí triển khai, mà cường hóa, là dung hợp quy tắc hai giới, làm cho Hư Linh Không Gian ở Trảm Trần trở nên càng mạnh hơn.
- Có chút ý nghĩa, có thể tránh thoát một đòn của ta, nhưng cũng chỉ một lần mà thôi như thế!
Lý Kỳ Na cười nói, nhưng không để ý chút nào, Phân Hồn cùng Trảm Trần vốn là cách một rãnh trời, chớ nói chi hắn là Thất Liên Tam Diệp.
Hắn lại ra tay, năm ngón tay hóa thành lưỡi đao vô tận, bắn nhanh về phía Lăng Hàn.
Tính khí của Lăng Hàn tuyệt không tính là tốt, vừa rồi còn nói mình phải khiêm tốn, nhưng bị Lý Kỳ Na hùng hổ doạ người, bản chất thật nhất thời xông lên não, đâu còn nhịn được, một quyền nắm lên, giáng trả về phía Lý Kỳ Na.
- Không tự lượng sức!
Lý Kỳ Na cười gằn, dưới cái nhìn của hắn Lăng Hàn, động tác này tự nhiên là châu chấu đá xe, chỉ là trong tuyệt vọng tẻ nhạt chống lại.
Oành!
Dưới một đòn, Lý Kỳ Na nhất thời thịch thịch thịch liên tiếp lui về phía sau, mà Lăng Hàn cũng giống như thế.
Sắc mặt của Lý Kỳ Na nhất thời thay đổi, đối phương lại có thể cùng hắn liều cái cân sức ngang tài?
Phải biết hắn là Thất Liên Tam Diệp, hơn nữa còn là Vương giả, coi như đối phương là Đế giả Lục Liên Ngũ Diệp, vậy sức chiến đấu cùng lắm cũng là Thất Liên Nhị Diệp, làm sao có khả năng sánh vai với hắn?
Hơn nữa, trong cơ thể đối phương có khí tức quái dị lưu chuyển, để hắn không tự chủ được chán ghét, càng muốn giết người.
- Trên người ngươi chắc chắn có chí bảo gì!
Lý Kỳ Na nhìn chằm chằm Lăng Hàn.
- Nếu không thì, ta không tin một tên Lục Liên Ngũ Diệp có thể ngang hàng ta!
Lăng Hàn nhún nhún vai nói:
- Đó là ngươi không có kiến thức.
- Ngươi là được bảo tàng của một vị Tổ Vương đi!
Trên mặt Lý Kỳ Na lóe lên vẻ mơ ước, nếu không thì, một Tổ Khí đang độ kiếp, một người trẻ tuổi nắm giữ sức chiến đấu vượt qua bình thường, làm sao cũng không hợp lý.
Nhưng thủ đoạn của Tổ Vương vô cùng, nói không chắc có thể để Võ Giả nắm giữ sức chiến đấu trên trình độ bình thường.
- Tất cả những thứ này... Đều là của ta!
Hắn giết tới, Thiên Sứ cùng Ác Ma tộc nguyên bản không xưng được hữu hảo, đánh đánh giết giết thực không thể bình thường hơn được.
Lăng Hàn hừ nhẹ một tiếng, hắn cũng bắt đầu động sát ý, quả đoán ra tay, tàn nhẫn vô tình.
Cái gì biết điều, hắn căn bản không có khái niệm này a.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Hai người kịch liệt đối chiến, nếu như Lăng Hàn có thể bạo phát toàn lực, vậy giết đối thủ này tự nhiên dễ như ăn bánh, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể vận chuyển quy tắc của dị vực, sức chiến đấu liền bị hạn chế đến Thất Liên Tam Diệp, thực lực xấp xỉ Lý Kỳ Na.
Bởi vậy, tuy hai người chiến đến kịch liệt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại khó có thể phân ra thắng bại.
- Thánh quang diệu chiếu, vạn giới nhận trạch!
Lý Kỳ Na hét lớn một tiếng, bỗng nhiên bùng nổ ra một đại chiêu, nhất thời, lực lượng của áng sáng vô hạn xung kích, thật giống như toàn bộ thế giới đều thành thiên địa ánh sáng, khiến người ta ấm áp, cực kỳ thoải mái.
Nhưng mà, Lý Kỳ Na từ trong thánh quang này giết ra, muốn nhân cơ hội đoạt mệnh.
Ý chí của Lăng Hàn vô cùng kiên định, cái này căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng với hắn, chỉ đấm ra một quyền, có năm tháng tang thương.
Hắn dùng tới quy tắc Thời Gian, để Lý Kỳ Na ra quyền trở nên cực kỳ chậm chạp.
- Đáng chết!
Lý Kỳ Na hét lớn một tiếng, toàn lực bắn ra quy tắc Quang Minh, nhất thời trục xuất quy tắc Thời Gian, tốc độ tăng vụt.
Quy tắc Thời Gian cao hơn quy tắc khác, kia là so ở cùng cấp, nhưng cảnh giới của Lý Kỳ Na cách xa Lăng Hàn, toàn lực bạo phát quy tắc Quang Minh đương nhiên có thể chống lại quy tắc Thời Gian, nhưng để hắn tiêu hao rất lớn.
Hắn thở dốc, chỉ cảm thấy hồn lực trong cơ thể còn lại không đủ nửa, còn tiếp tục như vậy hắn sẽ tiêu hao hết lực lượng.
Cái này quá dọa người, một tên Lục Liên nho nhỏ lại có thể làm võ giả Thất Liên tiêu hao hết lực lượng?
Hắn không dám lại lỗ mãng tiến công, mà lấy thế phòng thủ làm chủ, tiết kiệm lực lượng tiêu hao, một bên đang đợi Tiên Ma Kiếm hoàn thành độ kiếp, chỉ cần hắn có thể vồ lấy Tổ Khí này, vậy giết Lăng Hàn không phải tựa như chơi đùa sao.
Chiến thuật này thành lập, Lăng Hàn lại yêu nghiệt cũng chênh lệch một cảnh giới lớn, chỉ có thể áp chế Lý Kỳ Na mà không cách nào trọng thương đối phương.
Nếu như tình cảnh này để cho người khác nhìn thấy, khẳng định mỗi người đều sẽ cực kỳ khiếp sợ, đây tuyệt đối đánh vỡ thiết luật võ đạo.
Gần như sau một ngày, Lôi Vân đột nhiên tán đi.
Vù, Tiên Ma Kiếm hào quang rực rỡ, vết rạn nứt trên thân kiếm càng ngày càng nhiều, đột nhiên phá nát, rớt xuống vô số tạp chất, sau đó liền thấy một thanh kiếm mới nhắm thẳng bầu trời, tựa hồ có thể dễ dàng xé ra bầu trời.
Tiên Ma Kiếm thăng cấp xong xuôi, đây là một Tiên Khí!
- Ha ha ha ha!
Lý Kỳ Na cười to, đột nhiên bay người lên, chộp tới Tiên Ma Kiếm.
- Đây là của ta!
Hắn chờ chính là thời khắc này, tốc độ xác thực nhanh hơn Lăng Hàn.
Lăng Hàn cũng không ngăn cản, mặc hắn nắm Tiên Ma Kiếm ở trong tay.
- Nạp mạng đi!
Lý Kỳ Na vung kiếm công kích, coi như hắn không cách nào kích hoạt Tổ Khí, nhưng Tổ Khí chỉ là ở trên trình độ sắc bén liền có thể nghiền ép chúng sinh, chém cái gì không nát?
...