...
Trong Hắc Tháp, Lăng Hàn sao quan tâm Lâm Tuyên là nghĩ như thế nào, hiện tại hắn muốn tu ra chín Phân Hồn, đặt vững nền tảng Thiên Tôn.
- Nói cho ngươi một tin tức tốt.
Tiểu Tháp xuất hiện, nhẹ nhàng lắc lắc thân thể.
- Có Thời Gian Bản Nguyên vào, thời gian gia tốc của Hắc Tháp có thể lại tăng lên gấp trăm lần.
- Nói cách khác, một ngày có thể bằng mười vạn ngày?
Lăng Hàn vạn phần kinh hỉ.
- Không sai, hơn nữa này là bởi vì Thời Gian Bản Nguyên bị thương, chờ nó hoàn toàn khôi phục, hiệu quả gia tốc này còn có thể tăng lên.
Tiểu Tháp cho Lăng Hàn một kỳ vọng càng to lớn hơn.
Lăng Hàn tự nhiên đại hỉ, hắn thiếu nhất chính là thời gian, có đủ thời gian, hắn có thể đuổi kịp những thiên kiêu sớm đã thành danh kia, thậm chí Tiên Vương sớm mấy kỷ nguyên đã đắc đạo.
Hiện tại, ngoại giới qua một năm, Lăng Hàn có thể ở Hắc Tháp tu luyện mười vạn năm, cái này quá ra sức.
Hắn lập tức ngồi khoanh chân, bắt đầu tu luyện.
Thương Chỉ Vi coi hắn như con cháu, cho hắn lượng lớn tài nguyên tu luyện. Mà nàng là nhân vật có tư cách biết Thiên Tôn, tự nhiên cực kỳ xem trọng Lăng Hàn, không cho rằng Thiên Hồn chính là điểm cuối của Lăng Hàn ở cảnh giới này.
Bởi vậy, nàng cho Lăng Hàn tài nguyên tu luyện vượt xa bình thường, hiển nhiên muốn giúp hắn tăng lên tới chín Phân Hồn.
Lăng Hàn khẽ thở dài, cầm càng nhiều chỗ tốt của Thương Chỉ Vi, ngày sau liền để hắn càng khó làm.
Nhưng vào giờ phút này, hắn thật là từ chối không được.
Mặc kệ, trước tiên tu luyện.
Hắn tu luyện ở trong Hắc Tháp, cái này bất đồng ở dưới Luân Hồi Thụ, thời gian gia tốc chỉ có thể tác dụng ở mức độ thần thức của hắn, mà là cả người.
Một năm, mười năm, trăm năm, tu vi của Lăng Hàn bắt đầu bão táp.
Ở dưới lượng lớn tài nguyên ủng hộ, nguyên lực của Lăng Hàn tích lũy như núi lửa bạo phát, mà trong cơ thể có chín đạo Thiên Địa Bản Nguyên, để hắn lĩnh ngộ quy tắc hoàn toàn không tồn tại vấn đề.
Đây chính là Tiên Vương cũng muốn đỏ mắt, có chí bảo, kẻ ngu si thu được cũng có thể tu vi tăng vụt, huống chi là ở trên người Lăng Hàn.
Chín ngàn năm sau, Lăng Hàn tu đến Thiên Hồn đỉnh cao, bắt đầu xung kích Phân Hồn thứ năm.
- Kỷ Vô Danh tự chém tu vi Tiên Vương tầng chín, chí hướng là trùng kích Thiên Tôn, nhất định có thể tu ra chín Phân Hồn, ta tuyệt không thể lạc hậu hắn.
Tu luyện, tu luyện, tu luyện nữa.
Một vạn năm ngàn năm sau, Lăng Hàn tu ra đạo Phân Hồn thứ sáu. Hai vạn hai ngàn năm sau, hắn tu ra đạo Phân Hồn thứ bảy.
Trong Hắc Tháp, thời gian chảy so với ngoại giới nhanh hơn mười vạn lần!
Để Lăng Hàn kinh ngạc chính là, năm phân hồn trở lên, lại không cần vật dẫn đặc thù đến chứa đựng Phân Hồn, hơn nữa cũng không có thiên kiếp giáng lâm, thật giống như loại cảnh giới này là không tồn tại.
Nhưng Lăng Hàn xác thực cảm giác sau khi đột phá mỗi lần, thực lực của hắn liền tăng vụt một đoạn dài.
Nhưng mặc kệ hắn trở nên mạnh mẽ làm sao, hắn luôn cảm giác cách Tiên Phủ vẫn có một đoạn rất lớn, lớp bình phong này làm sao cũng không cách nào đánh vỡ.
Xem ra, chỉ có đạt đến chín Phân Hồn mới có thể hình thành biến chất.
Ba vạn năm sau, Lăng Hàn tu ra đạo Phân Hồn thứ tám.
Chỉ còn dư lại một đạo.
Lăng Hàn tiếp tục tu luyện, nhưng cửa ải cuối cùng ngoài ý muốn khó có thể đột phá.
Mười vạn năm, ba mươi vạn năm, một triệu năm... Lăng Hàn còn khổ sở tu luyện, hoàn toàn bị kẹt chết ở trên cửa ải này.
- Không được, xem ra cái này không phải chỉ khổ tu là có thể đột phá.
Lăng Hàn cân nhắc nói:
- Nhất định phải có một bước ngoặt.
- Đại hỉ, đại bi, phẫn nộ, chiến ý, cũng có thể giúp ta phá tan ngưỡng cửa này.
- Đúng rồi, cái ngốc bức kia khẳng định còn ở bên ngoài bảo vệ, lại vui đùa với hắn một chút.
Lăng Hàn ra Hắc Tháp, chỉ trong nháy mắt, hắn liền nghe một tiếng cười dài, hô, một thanh trường thương thình lình kéo tới, thật giống như đánh vỡ Không Gian, trong nháy mắt liền đâm tới ngực của hắn.
Lâm Tuyên, hắn quả nhiên không đi, vẫn thủ ở chỗ này.
Trong Hắc Tháp qua trăm vạn năm, ngoại giới chỉ mười năm, đối với Nhất Bí Đế giả mà nói, chút thời gian này tự nhiên là chút lòng thành.
- Cho rằng ngươi có thể lừa dối ta sao?
Lâm Tuyên cười gằn, tiểu tử này cũng thật kiên trì, lại trốn hơn mười năm, đáng tiếc, hắn kiên trì càng tốt hơn!
Vì một bảo vật của Tiên Vương tầng chín, đừng nói mười năm, dù mười ức năm hắn cũng có kiên trì chờ đợi.
Tiên Nhân chính là không bao giờ thiếu thời gian.
Lăng Hàn cười ha ha, vung quyền nghênh tiếp.
Phốc!
Trên nắm đấm của hắn lướt qua một vệt ánh sáng màu máu, cho dù lấy thể phách của hắn vẫn không cách nào ngang hàng lực phá hoại của Tiên Phủ, bị cắt ra một lớp da, máu tươi bão tố, người cũng bị chấn bay ra ngoài.
Nhưng mà, Lâm Tuyên càng ngơ ngác.
Thực lực của Lăng Hàn lại mạnh mẽ vô số lần, tuy vẫn không có đạt đến Tiên Phủ, nhưng chỉ chênh lệch một đường mà thôi.
Làm sao có khả năng!
Tiên Phủ lại yếu cũng có thể áp chế Thiên Hồn mạnh nhất, đây là chân lý tuyên cổ bất biến, nhưng Lăng Hàn lại tựa hồ như có xu thế đánh vỡ chân lý này.
Bế quan mười năm liền có thể tăng thực lực lên nhiều như thế, vậy lại bế quan mười năm, trăm năm thì sao?
Hắn không phải muốn nghịch thiên rồi sao?
Không thể!
Không thể!
Hắn ở trong lòng an ủi mình, Tiên Phủ là tuyệt đối có thể áp chế Thiên Hồn, hơn nữa hắn là Nhất Bí Đế giả, so với Tiên Phủ Nhất Bí phổ thông mạnh hơn hai cảnh giới nhỏ, tuyệt đối không thể để Lăng Hàn trở mình.
- Tuyệt đối không thể để ngươi sống!
Hắn đằng đằng sát khí, tiểu tử này quá yêu nghiệt, cho dù không thể đánh vỡ thiết luật võ đạo, nhưng vạn nhất đối phương đột phá đến Tiên Phủ thì sao?
Cũng còn tốt, nơi này không có Tiên Phủ bí cảnh, nếu không hắn thật rất lo lắng.
Oành!
Oành!
Oành!
Nhưng Lăng Hàn không có tạp niệm, chiến ý sôi trào liều với Lâm Tuyên.
Trận chiến này đánh đến ba tháng, Lăng Hàn chiến đến vết thương đầy rẫy, hoàn toàn không có cách nào tái chiến, lúc này mới tiến vào Hắc Tháp.
- A...
Lâm Tuyên ngửa mặt lên trời gào thét, chỉ chút nữa là có thể tiêu diệt Lăng Hàn, nhưng đối phương lại dùng thủ đoạn nào đó biến mất, để hắn việc sắp thành lại hỏng.
Nhưng hắn có biện pháp gì?
Tiếp tục chờ!
Trong Hắc Tháp, Lăng Hàn một bên khôi phục thương thế, một bên hồi ức chiến đấu, để cho chiến ý của mình sôi trào.
Hiện tại hắn không có đại hỉ đại bi gì, mà loại cặn bã như Lâm Tuyên căn bản không thể để hắn phẫn hận, bởi vậy hắn chỉ có một đường thiêu đốt chiến ý.
...