...
Ba người Lăng Hàn bị hào quang bao phủ và bắt đầu xuyên qua cực nhanh.
Bọn họ nhìn thấy rõ ràng, ba người một đường bay từ cánh tay phải của thi thể Thánh Hoàng bay sang cánh tay trái.
Sau đó, bọn họ phát hiện nơi này có núi xanh sông dài.
Bình thường không có gì lạ, giống như trước kia.
- Đến, tiếp tục dùng mai rùa dò đường.
Đại Hắc Cẩu nói.
Tốc độ của bọn họ không bằng Thánh Nhân, cho nên, muốn thăm dò nơi này cần mười ngày nửa tháng, mà Thánh Nhân chỉ cần một buổi mà thôi.
Bởi vậy, mai rùa chỉ đường là thứ mấu chốt.
Ông, sau khi xoa máu tươi, mai rùa lại bắt đầu sáng lên.
- Xem đi, máu của ngươi không có lãng phí.
Đại Hắc Cẩu chỉ vào mai rùa, nó nói với tiểu Thanh Long.
- Cút!
Tiểu Thanh Long tức giận, còn dám châm chọc nó.
Bọn họ đi theo tia sáng, ba ngày sau, bọn họ đi tới điểm cuối cùng.
Lần này, ánh sáng chỉ lên đỉnh núi.
Bọn họ đi vài bước, trong đầu xuất hiện tình cảm nhớ nhung, Lăng Hàn nghĩ đến kiều thê Nữ Hoàng, Hổ Nữu, còn có Lăng Hi các nàng.
- Đồ lót hoa, đồ lát trắng, đồ lót đen…
Đôi mắt Đại Hắc Cẩu biến thành mông lung, cảm giác như sắp khóc.
- Phụ thân!
Trên mặt tiểu Thanh Long đầy nhớ nhung.
Khốn kiếp, lại bị ảnh hưởng!
- Úm, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hồng!
Lăng Hàn lập tức vận dụng Lục Tự Minh Vương Chú làm người ta tỉnh ngộ, cũng đâm vào sâu trong thức hải.
Ba người đồng thời giật mình, nhớ nhung trong lòng rút lui.
- Trước kia hắn cười to, mọi người không tự chủ cảm thấy thận trọng.
Lăng Hàn cau mày nói.
- Ha ha, lão Hắc, thì ra trong lòng của ngươi, thứ trân quý nhất chính là đồ lót!
Tiểu Thanh Long cười to.
Đại Hắc Cẩu không cho là đúng, nó lắc lắc bờ mông:
- Bằng không ngươi cho rằng thế nào?
Tiểu Thanh Long vội vàng dùng móng vuốt che mặt:
- Sáng chói mắt Long gia ta, sắp bị mù rồi!
Hắn cũng rất im lặng, vốn tưởng rằng bắt lấy chỗ đau của Đại Hắc Cẩu, không nghĩ tới tính cách không biết xấu hổ của Đại Hắc Cẩu lại không quan tâm chút nào.
Ba người đều vận chuyển Lục Tự Minh Vương Chú, sau đó bắt đầu đi lên núi.
Không bao lâu, bọn họ đã lên tới
Nơi này có một người đang ngồi sẵn, tóc dài tới eo, bóng lưng hết sức nhỏ nhắn, có lẽ là một nữ tử.
- Tiền bối.
Lăng Hàn mở miệng.
Người này đứng lên, thân thể thướt tha, phong thái mê người, thời điểm đối phương xoay người lại, ba người Lăng há hốc mồm.
Bởi vì người này cũng không phải là nữ tử, mà là một nam nhân.
Hắn lớn lên rất tuấn tú, tràn ngập cảm giác âm nhu, cho nên nhìn từ bóng lưng sẽ hiểu lầm giới tính.
- Ai, tướng mạo tư, đoản tương tư, tương tư thành hoạ.
Nam nhân ung dung nói ra, ngay cả giọng nói cũng trung tính, hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt, hoàn toàn không cách nào phân biệt nam nữ.
- Bái kiến tiền bối.
Lăng Hàn chắp tay nói ra, đây có lẽ là thần niệm của Thiên Lạc Thánh Hoàng biến thành.
- Ngăn cản ta trăm chiêu sẽ vượt qua kiểm tra, bằng không sẽ chết.
Nam tử âm nhu nói ra.
Được rồi, mặc dù có chút âm nhu nhưng rất thành thật, còn tốt hơn Chư Đông Khôi rất nhiều.
Lăng Hàn tiến lên một bước:
- Kính xin tiền bối chỉ giáo.
- Hừ, ta tự chọn!
Nam tử âm nhu nói ra, sau đó hắn chỉ vào Đại Hắc Cẩu.
- Ngươi đầu tiên.
- À?
Đại Hắc Cẩu nhe răng, nó đầu tiên?
Nó hơi lo sợ, đây chính là một đám ý niệm trong đầu Thánh Hoàng biến thành, tuy tính cách hoàn toàn khác biệt với Chư Đông Khôi nhưng tin tưởng thực lực sẽ không khác biệt.
Hơn nữa, gia hỏa này quá hung tàn, ngăn cản không hắn 100 chiêu sẽ chết, quá nguy hiểm a.
- Tiểu Hắc ta có thể lựa chọn không chiến hay không?
Đại Hắc Cẩu cẩn thận nói ra.
- Người bị ta điểm danh không chiến, giết.
Nam tử âm nhu nói ra, trên mặt mang theo sát ý.
Bất đắc dĩ, Đại Hắc Cẩu đành phải đứng ra:
- Tiền bối, ngươi cần phải ôn nhu một chút, Tiểu Hắc không chịu được tàn phá.
Lăng Hàn và tiểu Thanh Long đã nghĩ tới, Đại Hắc Cẩu cũng quá không biết xấu hổ.
Nam tử âm nhu không nói thêm lời nào, hắn lập tức giết sang.
Đại Hắc Cẩu gọi lớn và vung trảo.
Kỳ thật nó không kém, dầu gì cũng là Cửu Đỉnh hợp nhất, nhưng lại tu luyện thể thuật và Đế thuật, thậm chí chiến lực còn mạnh hơn rất nhiều Đế tử.
Bởi vậy, tuy nam tử âm nhu vô cùng cường đại, nhưng chiến đấu cùng giaikhos đánh bại Đại Hắc Cẩu trong một trăm chiêu.
Đại Hắc Cẩu bị thương buồn thiu, rốt cuộc nó sống qua một trăm chiêu.
- Cút!
Nam tử âm nhu một cước đá vào trên người Đại Hắc Cẩu, cũng đá nó bay ra ngoài.
- Kế tiếp, ngươi.
Nam tử âm nhu chỉ vào tiểu Thanh Long.
- Đến!
Tiểu Thanh Long miệng tiện nhưng cũng chỉ là ngoài miệng mà thôi, làm việc rất đúng mực, cũng lao tới tấn công nam tử âm nhu.
Hắn không oanh kích từ xa, mà là trực tiếp va chạm, phát huy ưu thế thể thuật tới mức tận cùng.
- Ân?
Nam tử âm nhu ngạc nhiên, nhưng một chưởng đánh ra mang theo lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Khốn kiếp, ngươi đánh cái gì thế, kỳ thật thể tu cũng không chiếm ưu thế, bởi vì ngươi vận dụng lực lượng thể tu thì đối phương cũng vận dụng, hoặc là đều không cần.
Oanh!
Trên phương diện lực lượng, tiểu Thanh Long ngang tài ngang sức với đối thủ, chỉ khi nào liên quan đến Đế thuật, tiểu Thanh Long mới không bằng.
Khá tốt, chỉ kém hai trọng thiên.
Toàn thân tiểu Thanh Long rất cứng rắn, nó có thể chịu đòn, hắn có thể ngăn cản chiến lực hai trọng thiên, chênh lệch hai trọng thiên cũng không cách nào tạo thành trọng thương.
Đương nhiên, đây là nam tử âm nhu chưa dùng thực lực chính thức, nếu không Đế thuật thôi phát ra chiến lực mười hai trọng thiên, chỉ sợ tiểu Thanh Long sẽ lập tức lâm vào trọng thương, dù sao hắn cũng không có năng lực hóa giải công kích.
Rất nhanh, một trăm chiêu đi qua, tiểu Thanh Long cũng sống qua.
- Ngươi.
Nam tử âm nhu cũng chỉ vào Lăng Hàn.
Lăng Hàn quát lớn một tiếng, chiến lực bộc phát toàn bộ, hắn giết về phía đối thủ.
Nam tử âm nhu lại ồ một tiếng, không ngờ một người mạnh hơn một người. Lúc này, hắn ngược lại tươi cười, hai tay bộc phát chiến lực rất đáng sợ.
Quả nhiên, gặp mạnh càng mạnh.
Hắn cũng là một đám ý niệm trong đầu Thiên Lạc Thánh Hoàng biến thành, phong cách chiến đấu hoàn toàn khác với Chư Đông Khôi, hắn càng am hiểu cận chiến, tay, khuỷu tay, đầu gối đều thành vũ khí của hắn, mà nếu như bị đánh trúng giống như bị Mẫu Kim oanh kích, lực phá hoại quả thực đáng sợ.
Cho dù khí lực của Lăng Khí càng mạnh, hắn còn có thể hóa giải lực công kích, nhưng bị va chạm vài lần như thế cũng cực kỳ khó chịu.
Mấu chốt là, trong tay đối phương, Đế thuật có thể phát huy vượt qua năng lực vốn có.
Có lẽ đây mới là uy lực chân chính của Đế thuật.
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, Đế thuật là Đại Đế sáng chế, cũng chỉ có Đại Đế mới có thể chính thức phát huy ra uy năng vốn có, bởi vì đó là con đường do Đại Đế tự mình đi ra.
Không có thể ngộ như vậy, người đời sau làm sao phát huy ra uy lực cực hạn của Đế thuật?
Oanh, nam tử âm nhu vô cùng cường thế, thân hình bay lên không trung, trên người bắn ra bốn tia sáng, phân biệt hóa thành Long, Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, tấn công Lăng Hàn.
...