...
Tuy được Lăng Hàn khích lệ, nhưng Vân Hà tiên tử không có một chút xíu tâm ý hài lòng, bởi vì nàng thua Lăng Hàn ba cây Tiên dược. Không, là bị lừa ba cây Tiên dược, thứ này căn bản là đang cố ý gài bẫy nàng.
Nàng tức điên, nhưng cũng không khỏi khâm phục năng lực của Lăng Hàn, một Ác Ma tộc cua ba tuyệt sắc của Thiên Sứ tộc, quả thực chính là tình thánh.
Mọi người vẫn còn ăn, nhưng đều ăn không ngon, bốn mỹ nữ đỉnh cấp đều bị Lăng Hàn cua đi, để bọn họ ngẫm lại liền đau lòng.
Có điều, thiên tài dù sao cũng là thiên tài, cơm nước xong liền lên đường, mọi người cũng thu thập xong tâm tình, cái gì cũng không sánh nổi thực lực bản thân mạnh mẽ.
Hơn nữa ba nữ Hổ Nữu đã sớm bị đám người U Nguyên coi trọng, chờ thời điểm trở lại học viện, ba vị này là tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Lăng Hàn ôm ấp mỹ nhân.
Một đường mà đi, có lúc sẽ tiến vào nơi quy tắc Quang Minh dật động, có lúc sẽ tiến vào khu vực quy tắc Hắc Ám mạnh mẽ, bọn họ sẽ tận lực tách ra, đi khu vực trung lập.
Cũng còn tốt, Lăng Hàn tu luyện quy tắc Hắc Ám vốn không mạnh, nếu như chủ động tản đi, bất luận quy tắc Quang Minh hay Hắc Ám đều sẽ không ảnh hưởng đến hắn, mà trình độ của ba nữ Hổ Nữu thì càng thấp, ảnh hưởng nhỏ bé không đáng kể.
- Tuy hai người không thể cùng tu, nhưng có thể tham khảo một hồi.
Lăng Hàn thầm nói, thiên địa cao cao tại thượng, lực lượng vĩ đại không lường được, mà quy tắc là lực lượng thiên địa cụ hóa, để lại dấu vết, có lý có thể đuổi, không còn mờ ảo hư vô nữa.
Thông qua quy tắc Hắc Ám cùng Quang Minh, cũng có thể biết bí mật thiên địa của dị vực mạnh mẽ, lại thêm hắn đã từng là chúa tể của một thế giới, cái này sẽ giúp hắn rất lớn, để hắn vượt qua quy tắc, thẳng tới bản chất.
Tại sao thiên địa hạt nhân trọng yếu như vậy, chính vì nó có thể để người ta nhìn thấy đồ vật trên quy tắc, từ đó có thể vượt qua quy tắc.
Sau ba tháng, bọn họ đi tới dưới chân một ngọn núi cao.
- Dựa theo gia tộc ta đạt được tư liệu, khả năng này là cổ mộ của một cường giả thời thượng cổ.
Vân Hà tiên tử nói, cuối cùng chịu tiết lộ chút bí mật, trước nàng là miệng kín như bưng.
- Đây là gia tộc cho ta một hạng thử thách, có thể thành công đào móc cổ mộ này hay không.
Nàng nhìn về phía mọi người.
- Kính xin các vị có thể toàn lực ứng phó giúp ta, sau khi mở ra cổ mộ, mọi người có thể tùy ý tuyển một bảo vật, nếu như có công pháp, mọi người có thể tùy ý sao chép.
- Có thể đến giúp tiên tử, cái này là vinh hạnh của chúng ta.
- Đúng, còn đề cập bảo vật gì chứ!
- Có công pháp là được.
Mọi người đều nói cực kỳ khách khí, chủ yếu là ba nữ Hổ Nữu rõ ràng đừng đùa, mà Vân Hà tiên tử tựa hồ vẫn không có đắm mình, tự nhiên để ánh mắt của mọi người lại lần nữa chăm chú vào trên người nàng.
- Vậy ta liền trước tiên cảm ơn mọi người.
Vân Hà tiên tử hành lễ với mọi người, sau đó mang theo mọi người lên núi, đi một lúc sẽ ngừng một hồi, nhắm mắt trầm tư, sau đó mới động.
Trong thức hải của nàng khẳng định có một tấm địa đồ vô cùng phức tạp, bằng không không cần vừa đi vừa nghỉ như vậy.
Lăng Hàn lưu ý quan sát, phát hiện nơi này quả thật có chút thành tựu, núi đá như trụ, từng chiếc dựng lên, mới đầu đúng là không có gì, nhưng đi tới hiện tại, chỉ thấy bốn phía lại có sương dày đặc mù, ảnh hưởng tầm mắt nghiêm trọng.
Đây là một trận pháp!
- Ngang!
Một tiếng thú thét, chỉ thấy phía sau một trụ đá lại đi ra một con cọp trắng như tuyết, mọc ra hai cánh, đây là một Thánh Thú, trên trán mở ra một đóa hoa sen trắng như tuyết, bảy mảnh hai lá.
Tất cả mọi người biến sắc, tuy trong bọn họ không thiếu Đế giả, nhưng Ngũ Trảm chỉ có thể so với Dương Hồn, dù sao cũng là cách một cảnh giới lớn, hiện tại Thánh Thú này là Âm Hồn cảnh, đủ để ngang hàng mười tên Ngũ Trảm Đế giả.
Cái này còn phải là Thánh Thú này không phải Vương giả Hoàng giả gì, nếu không thì có thể dễ dàng quét ngang bọn họ.
- Bày trận!
Vân Hà tiên tử khẽ quát một tiếng, trước khi tới đây bọn họ cũng đã chuẩn bị kỹ càng, đương nhiên sẽ không bởi vì nhìn thấy Thánh Thú Thất Liên Nhị Diệp liền rối loạn trận tuyến.
Bọn họ lập tức bày ra một trận pháp, bảy người làm một tổ, có thể để lực lượng liên hợp đến cùng một chỗ, phát huy ra chiến lực so với liên thủ phổ thông còn muốn mạnh mẽ hơn.
Vân Hà tiên tử xông lên trước, lập tức giết tới con hổ kia.
Con mắt của Lăng Hàn hơi híp, con hổ này xuất hiện quá mức quái lạ, hắn có loại cảm giác, đây không phải là hổ thật, mà chỉ là trận pháp biến ảo ra.
Ầm!
Vân Hà tiên tử một đòn oanh đến, thân hình con hổ kia nhất thời run lên, biến mất không còn tăm hơi.
- Ồ, con Thánh Thú kia đâu?
- Lẽ nào nắm giữ bí pháp Không Gian, bỏ chạy?
- Phải, Thánh Thú Thất Liên Nhị Diệp nào có dễ giết như vậy?
Bọn họ không dám khinh thường, đều là trận địa sẵn sàng đón quân địch, để tránh khỏi con Thánh Thú này giết cái xuất kỳ bất ý.
Lăng Hàn cười nói:
- Không cần sốt sắng như vậy, đây là một ảo trận, con Thánh Thú kia không thể lại xuất hiện.
- Tự cho là đúng.
Tất cả mọi người là lắc đầu, con Thánh Thú kia nơi nào như là mượn?
Đúng lúc này, chỉ thấy bóng trắng lóe lên, một Thánh Thú xuất hiện, nhưng là một con sói trắng như tuyết, lưng mọc hai cánh, chỉ có hai mắt là màu vàng, thần uy lẫm lẫm, trên trán thì lại hiện ra Thất Liên Tam Diệp.
- Không được!
Tất cả mọi người biến sắc, bọn họ có thể ngang hàng Thất Liên Nhị Diệp, nhưng tam diệp quá mạnh mẽ, liều mạng chính là chữ chết, chỉ có kẻ ngu si mới đối cứng.
- Trước tiên lui!
Vân Hà tiên tử liền vội vàng nói.
Tất cả mọi người lùi, chỉ có Lăng Hàn còn đứng tại chỗ.
Sói trắng rít gào một tiếng, nhào về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn đứng chắp tay, chỉ làm như không thấy.
Hô, sói trắng nhào lên, nhưng trực tiếp xuyên qua thân thể, thật giống như thân thể của Lăng Hàn là trong suốt.
- Thực sự là huyễn ảnh!
Tất cả mọi người kinh ngạc, sau đó dùng cặp mắt kính nể nhìn Lăng Hàn.
Bọn họ thật không hề có một chút phát hiện, con sói này có địa phương nào không chân thực, nhãn lực này thực sự là kém quá nhiều.
Lăng Hàn chỉ mỉm cười, hắn có thể nhìn ra con Thánh Thú này là giả, càng nhiều chính là một loại trực giác, mà loại trực giác này trước đây không có, mà là sau khi hắn trở thành chúa tể thiên địa mới xuất hiện.
...