...
Hắn vừa muốn trên lầu hai, chỉ thấy cửa lập tức tràn vào mười mấy người, mỗi người đều mang theo biểu tình bất thiện.
- Tại sao các ngươi lại đến nữa?
Nam tử trung niên run giọng nói, trên mặt có vẻ sợ sệt rõ ràng.
Từ mấy chữ này có thể thấy được, trước chính là những người này trắng trợn phá hoại ở trong cửa hàng, đánh bọn tiểu nhị thương tích khắp người.
Lăng Hàn nhất thời ngừng chân, nhìn về phía những người này.
Đám người kia thực lực còn không yếu, có bảy người đạt đến Trảm Trần, những người khác là Sáng Thế Cảnh, phóng tới thành Nhất Tinh, cái này cũng có thể thành lập Hào Môn.
- Đương nhiên là đến lấy tiền.
Một tên Trảm Trần Cảnh ngồi xuống cái ghế còn hoàn hảo duy nhất trong điếm.
- Chúng ta không phải vừa mới giao tiền sao?
Nam tử trung niên có vẻ hơi giận dữ, những người này không chân chính, thu lấy phí bảo hộ còn đánh bọn họ một trận, đập hư rất nhiều đồ vật trong cửa hàng.
Trảm Trần Cảnh kia râu ria rậm rạp, hai chân tréo nguẩy, cực kỳ vô lại:
- Vừa nãy thu chính là phí bảo hộ các ngươi mở hiệu thuốc, thế nhưng, lão tử nghe nói nơi này các ngươi còn bán xuân, vì lẽ đó phải thêm thu một bút.
Bán xuân?
Nam tử trung niên kia há to miệng, chúng ta là mở hiệu thuốc, làm sao có khả năng bán xuân? Chuyện này căn bản là trợn mắt nói mò, cố ý bắt nạt người.
Lăng Hàn xoay người đi xuống thang lầu nói:
- Các ngươi là bị người sai khiến a? Đến nói cho ta, là ai bảo các ngươi làm như thế?
Bang phái nhỏ thu phí bảo hộ, cái này Lăng Hàn có thể lý giải, nhưng cái này đã thuộc về cố ý gây sự, làm khó dễ.
Râu ria rậm rạp hơi sững sờ nói:
- Nói hưu nói vượn cái gì? Còn có, ngươi là thứ gì?
Lăng Hàn một tay thò ra, tất cả mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, râu ria rậm rạp liền lọt vào trong tay của Lăng Hàn. Hắn cười nói:
- Ngươi có thể lựa chọn nói hoặc không nói, nhưng ta có cái ham muốn, chính là đem người chia năm xẻ bảy, ngươi có hứng thú thử xem hay không?
Râu ria rậm rạp kia không khỏi tim mật lạnh lẽo, hắn căn bản không có để Lăng Hàn ở trong mắt, nhưng ai nghĩ tới thực lực của đối phương đáng sợ như thế, ra tay liền bắt hắn, quả thực dễ như ăn bánh.
Thấy trong ánh mắt của Lăng Hàn lộ ra hung quang, hắn không khỏi run cầm cập nói:
- Ta nói! Ta nói! Là bang chủ của chúng ta bảo ta tới.
- Há, bang chủ của các ngươi là ai?
Lăng Hàn cười nói, vừa nói vừa vỗ vai của râu ria rậm rạp, mà hắn mỗi vỗ một cái, râu ria rậm rạp liền không nhịn được hí lên đau đớn, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng.
- Bang chủ của chúng ta là Mao Hải Đào.
Râu ria rậm rạp trả lời đơn giản gọn gàng.
Lăng Hàn nha một hồi, lại nói:
- Bang chủ của các ngươi dù sao sẽ không vô duyên vô cớ lên cơn, mới để cho các ngươi tới quấy rối chứ?
Râu ria rậm rạp nói:
- Là Liễu Tuấn, Tuấn thiếu đến tìm Bang chủ nhà chúng ta, mời Bang chủ thay hắn ra tay, quấy rối Vũ Hoàng Các.
- Há, Liễu Tuấn này lại là người nào?
Lăng Hàn bắt đầu có hứng thú.
- Tuấn thiếu a...
Râu ria rậm rạp kéo dài âm điệu, cả người trở nên hả hê, thật giống như trao đổi một người, nhưng bị Lăng Hàn vỗ một cái, hắn liền lập tức thành thật.
- Tuấn thiếu là đệ tử của Thánh Nguyên học viện!
Nói đến mấy chữ Thánh Nguyên Học Viện này, hai mắt hắn phát ra quang mang sùng bái.
Với quảng đại quần chúng của Tiên Vực mà nói, Tiên Vương tầng chín tự nhiên là nhân vật mạnh mẽ nhất trên đời này, mà hai mươi mấy Tiên Vương tầng chín liên thủ sáng lập Thánh Nguyên Học Viện, tự nhiên cũng trâu bò đến không được, phàm là có thể tiến vào, đều là thiên tài đỉnh tiêm, tương lai tất thành đại nhân vật.
Liễu Tuấn này chính là đệ tử của Thánh Nguyên học viện, tự nhiên bị đám người nàykính như Thiên Thần.
- Rất lợi hại phải không?
Lăng Hàn cười hỏi.
Lớp thiên tài như Nghiêm Tiên Lộ tất nhiên có tư cách tiến vào Thánh Nguyên Học Viện, nhưng so với bọn người Kỷ Vô Danh, Thích Thiện Tử hiển nhiên không cùng một đẳng cấp, Liễu Tuấn này thuộc về cấp độ nào đây?
- Tuấn thiếu là người Đan Viện, hắn tuổi còn trẻ đã là Tam Tinh Đan Sư, ở trên Luyện Linh càng đạt đến Tứ Luyện, có người nói ở trong trăm năm tất có thể bước vào Ngũ Luyện, trở thành Tứ Tinh Đan Sư!
Râu ria rậm rạp nói khoác thay Liễu Tuấn, thật giống như Liễu Tuấn là huynh đệ của hắn.
Đan Sư?
Lăng Hàn đột nhiên có chút rõ ràng, tại sao Liễu Tuấn muốn nhằm vào Vũ Hoàng Các, sợ là cùng đan dược không thể tách rời.
- Vậy ngươi có biết, tại sao Liễu Tuấn phải làm như thế không?
Râu ria rậm rạp gật đầu nói:
- Tuấn thiếu vừa ý vị trí của Vũ Hoàng Các, muốn mua lại để mình mở hiệu thuốc, nhưng chủ nhân nơi đây không đáp ứng, nên Tuấn thiếu nghĩ ra biện pháp như thế.
Lăng Hàn không khỏi cười gằn, Vũ Hoàng đương nhiên sẽ không bán ra cửa hàng nơi này, đó là địa phương huynh đệ bọn họ đoàn tụ!
- Trở về nói cho cái Tuấn thiếu gì kia, trong vòng ba ngày tự mình lại đây nhận lỗi, mặt khác, đừng quên bồi thường tổn thất của nơi này, thiếu một hạt cát cũng không được.
Lăng Hàn lại nhìn về phía người trong cửa hàng.
- Mọi người cũng xuất khí đi, đến, cứ việc ra tay, bọn họ ai muốn phản kháng, ta liền làm thịt!
Hắn lại nhìn về phía đám lưu manh kia, ánh mắt đảo qua, những người này đều run rẩy, chỉ cảm thấy linh hồn muốn nổ tung.
Hầu bàn trong cửa hàng hai mặt nhìn nhau, mới đầu ai cũng không nhúc nhích, nhưng chung quy có người dạn dĩ đi ra, oành oành oành, bắt lấy một người đánh tơi tả.
Quả nhiên, người kia căn bản không dám phản kháng, chỉ dùng hai tay bảo vệ đầu, lại kẹp hai chân, tránh khỏi chỗ yếu bị đả kích.
Nhìn thấy cảnh này, phục vụ còn lại cũng lớn mật, lục tục có người đi ra, sau đó ra tay đánh nhau.
Vô duyên vô cớ bị người đánh một trận, trong lòng ai không kìm nén một bụng hỏa? Trước là đánh không lại, nhưng hiện tại có người làm chỗ dựa, lửa giận trong lòng bọn họ liền được phóng thích.
Chờ những phục vụ này đánh thoải mái, Lăng Hàn mới để cho đám người râu ria rậm rạp chạy.
Nhiều hầu bàn đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lăng Hàn, chỉ cảm thấy người này phảng phất như Thiên Thần.
Trên mặt Lăng Hàn mang theo mỉm cười, còn cố ý lấy ra một ít đan dược phân cho mọi người, để bọn họ chữa khỏi vết thương trên người.
Dưới cái nhìn của hắn, cái này không chỉ là địa phương mình cùng Vũ Hoàng huynh đệ đoàn tụ, hơn nữa sau này thật có thể bán ra đan dược, bởi vì hắn chính là thiên tài đan đạo.
...