...
- Lăng Hàn, bồi Nữu chơi!
Hổ Nữu nhảy tới, trên mặt xuân ý dạt dào.
Lăng Hàn cười ha ha, cũng ôm kiều thê chưa trưởng thành vào ngực.
- Chờ mấy ngày nữa, cho ngươi chơi với mấy đứa trẻ.
- Tốt tốt.
Hổ Nữu cười hì hì, người khác đều nắm chặt thời gian tìm hiểu thế giới này, nàng lại không có chút cảm giác khẩn trương nào, dường như chỉ cần có Lăng Hàn là đủ.
Không có dã tâm, thích thì làm, thoả mãn trong mọi tình cảnh.
Lại qua vài ngày, tất cả mọi người đều có năng lực đi lại tự do, đám người Lâm Lạc đã sớm tu luyện và đạt tới Thông Mạch cảnh đỉnh phong, chỉ cần lại đả thông trăm mạch, bọn họ có thể dùng hình thái hoàn mỹ bước vào Hoán Huyết cảnh.
Lăng Hàn tin tưởng nhóm người đi ra điều là thiên kiêu, dù sao cũng là thiên tài khó gặp trong Nguyên thế giới, mặc dù trong cơ thể của bọn họ không có nội thế giới, không có khả năng đạp vào Thất Biến, Thất Cốt, nhưng nghĩ thành tựu thiên tài tam tinh cũng không khó.
Đám người thương lượng một chút, bọn người Lâm Lạc biểu thị tạm thời lưu tại đế đô, tinh thể này vừa khôi phục, đối những người mới như bọn họ, nó chính là nơi yên vui, chờ bước lên Tiên đồ, bọn họ lại đi tới tinh thể khác cũng không muộn.
Lăng Hi, Lăng Kiến Tuyết các nàng khác biểu hiện muốn lịch luyện trong Thiên Hải tinh trước, cũng không bồi Lăng Hàn đi Kim Nguyên Thánh Địa.
Bọn họ đi làm gì, hò reo cho có khí thế?
Lăng Hàn chuẩn bị đầy đủ đan dược cho bọn họ, lại thêm tích lũy khi bán thuốc, gia sản của hắn rất phong phú, muốn cung cấp cho những người này hoàn toàn không thành vấn đề.
Lại nói, thiên địa khôi phục, sinh mệnh bảo quả tầng tầng lớp lớp, chí ít dưới Tiên đồ, các bảo dược này không trân quý, chỉ cần trả nổi tiền là có thể mua được.
Đã giải quyết xong việc lớn nhất, Lăng Hàn liền quyết định xuất phát đi Kim Nguyên Thánh Địa.
Lần này, hắn dự định mang theo Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Đại Hắc Cẩu và Ngõa Lý, dù sao chỉ là Kim Nguyên quả hội, hắn sẽ không ở nơi nào thời gian dài.
Đại Hắc Cẩu quấn lấy mình, Lăng Hàn vô cùng xem trọng Ngõa Lý.
Hắn bồi tiếp hai nữ, mang theo Đại Hắc Cẩu và Ngõa Lý đi tới Ngoại Vụ phủ.
Đại Hắc Cẩu há to miệng, muốn nói cái gì đó nhưng chỉ kêu “gâu gâu”.
Trong thế giới này, nó chỉ là con chó phàm, làm sao có khả năng mở miệng nói chuyện.
Chí ít nó cũng phải đạt tới Hoán Huyết cảnh, dùng Hóa Hình quả, lúc này mới có thể miệng nói tiếng người, thậm chí hóa thành hình người.
Mặc dù trôi qua nhiều ngày như vậy, nhưng Đại Hắc Cẩu vẫn không quen, nó không ngừng gâu gâu gâu, hết lần này tới lần khác không nói ra lời, nó cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lăng Hàn cũng hiểu rõ ý nghĩ của nó, cười nói:
- Có phải ngươi muốn nói ta sống rất không tồi?
Đại Hắc Cẩu vội vàng gật đầu, linh trí của nó không cần mở ra lần nữa, bởi vì thực lực quá yếu cho nên không thể nói chuyện.
Nhưng không thể nói chuyện cũng không làm khó được nó, Đại Hắc Cẩu giơ một chân lên, dường như giơ ngón cái với Lăng Hàn.
Vẻ mặt Lăng Hàn cổ quái, nói:
- Ta nói, từ trong thế giới đi ra, đồ lát bằng sắt của ngươi vỡ nát rồi sao, hiện tại thứ ngươi mang là chuyện gì?
Đại Hắc Cẩu hiện tại mặc đồ lót vải màu tím, nó vừa đi vừa lắc mông thật chướng mắt.
- Gâu gâu gâu gâu!
Đại Hắc Cẩu sủa liên tục, nội tâm buồn bực.
Lăng Hàn miễn cưỡng có thể hiểu ý, nó nói thể phách hiện tại không thể mặc đồ lót sắt, sở dĩ chỉ có thể mặc vải, người ta cũng là chó biết xấu hổ.
Về phần con chó này lấy đồ lót ở đâu ra, Lăng Hàn thật không muốn biết, luôn cảm thấy trong đó có gì đó không thích hợp.
- A, Lăng Hàn, rốt cục ngươi cũng trở về!
Hiên Viên Định Quốc đi ra, hắn nhìn sang Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu, vẻ mặt đầy kinh diễm, cũng may hai nữ đều che mặt, hắn chỉ có thể nhìn thấy dáng người, nếu không, hắn sẽ không phải kinh diễm, mà là ngây người.
Sau đó, hắn thấy Đại Hắc Cẩu, miệng chảy nước bọt:
- Ngươi bắt con chó đất ở đâu thế, thật mập, ban đêm ăn thịt chó?
Đại Hắc Cẩu giận dữ, dám nói ăn thịt chó trước mặt Cẩu gia? Còn ăn Cẩu gia?
Nó lao ra ngoài, mở miệng cắn.
Cắn chết đồ lưu manh ngươi.
- Nhả ra! Nhả ra!
Hiên Viên Định Quốc kêu to, với thực lực của hắn không thể bị Đại Hắc Cẩu cắn trúng, nhưng bị một con chó cắn ống quần, việc này cũng đủ mất mặt.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Mấy ngày nay xảy ra chuyện gì không?
- Ngược lại không có, chỉ có chút tin đồn, nói ngươi không có tư cách tham gia Kim Nguyên quả hội, có tiếng không có miếng, không xứng danh xưng thiên kiêu đế đô.
Hiên Viên Định Quốc nói.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn không đặt danh tiếng trong lòng, lại nói hắn không phải thiên kiêu đế đô, mà là thiên kiêu trong tinh không đấy.
- Hai vị này là?
Hiên Viên Định Quốc lại gần, nhỏ giọng hỏi, ánh mắt nhìn sang Nữ Hoàng và Hổ Nữu.
- Chị dâu của ngươi.
Lăng Hàn nói.
- Phi, là em dâu!
Hiên Viên Định Quốc lập tức nói, sau đó vô sỉ chào hỏi hai nàng:
- Lăng Hàn tiểu tử kia thật biết giấu, đến lúc này mới cho ta gặp hai em dâu, thật xem ta là người ngoài!
- Là chị dâu!
Nữ Hoàng ngạo nghễ nói, trong lòng của nàng, trên trời dưới đất chính mình lớn nhất, Lăng Hàn không tính, đó là phu quân của nàng.
Hiên Viên Định Quốc sững sờ, thầm nghĩ vì sao cô nương này cao ngạo như thế?
Mặc dù dung nhan Nữ Hoàng không hiện, nhưng khí tràng lại kinh người, cũng đè ép hắn.
- Phụ thân!
Lúc này, bảy tiểu oa nhi chạy tới, tiểu la lỵ đi theo sau, dáng vẻ vô cùng lười biếng, nàng ôm sắc trư vào lòng.
- Đại soái ca, ngươi lừa gạt hai mỹ nữ ở đâu thế?
Đường Vân Nhi nhìn Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu, hơi kinh ngạc.
Mặc dù hai nữ không lộ dung nhan, nhưng dáng người quá hoàn mỹ, hơn nữa phong thái động lòng người, tin tưởng tuyệt đối là đại mỹ nhân, có thể đuổi kịp nàng… đối với tướng mạo của mình, tiểu la lỵ xưa nay không biết khiêm tốn.
Ba, nàng ném sắc trư xuống đất, cũng chạy về phía Nữ Hoàng, quá đẹp, rất muốn ôm một cái.
Ném sắc trư xuống đất, nó kêu thảm thiết, mặc dù không bị thương nhưng nó vẫn đau.
Nhưng mà Đường Vân Nhi cũng vồ hụt, Lăng Hàn kịp thời ôm lấy Nữ Hoàng, không cho tiểu la lỵ ôm nàng.
Đại Hắc Cẩu lao ra ngoài, một móng vuốt đặt lên thân sắc trư, nó nhìn sang Lăng Hàn và sủa gâu gâu gâu, ý tứ này quá đơn giản. Ban đêm ăn heo sữa quay.
Hổ Nữu cũng chảy nước bọt ròng ròng:
- Heo sữa quay! Heo sữa quay! Heo sữa quay!
Bảy tiểu oa nhi, lập tức thân cận với Hổ Nữu, đây là người đồng đạo.
- Heo sữa quay! Heo sữa quay!
Các nàng cùng hô lên, ánh mắt sáng ngời.
Sắc trư thầm hận, các ngươi có thù với heo sao, vì cái gì nhìn thấy nó đều muốn ăn heo sữa quay?
Ta chọc các ngươi hay sao?
- Cô!
Nó nhìn thấy Đại Hắc Cẩu đang sủa loạn, đều do con chó hoang này đầu độc.
- Gâu gâu gâu!
Đại Hắc Cẩu tự nhiên không cam lòng yếu thế, nó chưa bao giờ chịu thua kẻ nào, sắc trư cũng không phải đồ tốt, tất nhiên đang mắng chính mình.
- Cô cô cô.
- Gâu gâu gâu.
Được rồi, một heo một chó đối mặt, thật sự là tuyệt phối, mặc dù không nghe hiểu đối phương nói gì nhưng cũng có thể biết là câu chửi mắng.
...