...
Đương nhiên, hạn chế như vậy có thể để đại bộ phận Tiên Vương ước ao, bởi vì này có khả năng là tầng tám, thậm chí tầng chín. Nhưng một mực theo sát người khác đi, thì làm sao có khả năng chân chính siêu thoát, nhảy ra hạn chế của thiên địa?
Bây giờ nhìn thấy Lăng Hàn dùng ra quyền pháp như vậy, tự nhiên để hắn vui mừng, Lăng Hàn rốt cục có con đường của mình.
- Không bằng Nhị ca.
Lăng Hàn thở dài, vị Nhị ca này mới thật sự là kỳ tài ngút trời, từ lúc ở tiểu thế giới liền tự nghĩ ra võ đạo, đi ra con đường của mình.
Mà Vũ Hoàng không giống hắn, có loại Thiên Tôn bảo vật như Hắc Tháp, mà tất cả đều dựa vào mình, nhưng bước vào hàng ngũ Đế giả, đây mới là địa phương nghịch thiên nhất.
Nếu như cạnh tranh công bằng, Lăng Hàn tự giác không bằng vị Nhị ca này.
Vũ Hoàng cười ha ha:
- Ngộ đạo không phân trước sau, tứ đệ, hiện tại ngươi cái sau vượt cái trước, đã vượt qua ta.
Hắn cũng vung quyền, tương tự là quyền pháp, uy lực quyền pháp của hắn không bằng Lăng Hàn, chỉ có thể bức lui ba người Phùng Hưng Nhân.
Nhưng Lăng Hàn có tự mình biết mình, điều này là bởi vì Nộ Quyền của hắn còn mang theo một tia lực lượng Thiên Địa Bản Nguyên, tự nhiên nghịch thiên rồi.
Sau cú đấm này, sắc mặt của sáu người Trạm Phi đều khó coi.
Một Vũ Hoàng liền có thể miễn cưỡng ngang hàng ba người, mà Lăng Hàn càng mạnh mẽ hơn, một quyền trực tiếp đánh bay ba cái!
Hơn nữa, đối phương còn có mấy Đế giả ở một bên mắt nhìn chằm chằm, cái này vẫn có thể thực hiện được sao?
Mơ hão.
- Đi!
Bọn họ lập tức hạ quyết tâm, khai chiến ở đây quá thiệt thòi, bọn họ cũng đã là Thiên Hồn, mà Vũ Hoàng chỉ là Địa Hồn, chỉ cần ra nơi đây, không nói tùy tiện người nào ra tay liền có thể đánh giết Vũ Hoàng, chí ít hai người liên thủ là tuyệt đối có thể.
Sáu người chạy về phía trên núi, thiên địa nơi này áp chế quá lợi hại, ngay cả Tiên Vương đến cũng rất khó đuổi theo.
Lăng Hàn muốn đuổi theo, lại bị Vũ Hoàng ngăn cản:
- Không cần phải để ý đến những cặn bã này, vừa vặn cho ta luyện tay một chút.
Địa Hồn đánh Thiên Hồn, lại còn nói sáu Thiên Hồn Đế giả chỉ có thể cho hắn luyện tay một chút? Vị Nhị ca này thực sự là lòng cao hơn trời.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Nghe Nhị ca.
Hắn tự nhiên sẽ không để sáu người Trạm Phi ở trong lòng.
Đế giả chân chính, phải có một lòng vô địch, làm sao có khả năng bởi vì đố kị người khác mà liên thủ đánh giết?
Chỉ nhìn điểm này, hắn liền cảm thấy sáu người kia căn bản không đáng nhắc tới.
- Đến, vừa đi vừa nói.
Vũ Hoàng ôm lấy vai của Lăng Hàn, Lăng Hàn cũng ôm lấy vai của Vũ Hoàng, huynh đệ hai người đi lên núi, một đường nói những năm này trải qua.
Vũ Hoàng trải qua tự nhiên cực kỳ nhấp nhô.
Hắn bắt đầu độc hành, ở trong các đại thế gia đánh qua lặt vặt, làm đệ tử ở trong Tiểu Giáo không đủ tư cách, cũng từng khoái ý ân cừu, bị bức ép tiến vào thâm sơn giả lĩnh, bắt đầu là độc hành khách.
Nhưng tính dai của hắn cực cao, nhiều lần có thể từ trong khốn cảnh đi ra, hơn nữa càng ngày càng mạnh.
Vận khí của Vũ Hoàng cũng không tệ, lúc Tứ Trảm tiến vào một di tích cổ, đạt được một tấm Tiên Thiên Đào Phù, có thể tu ra Ngũ Trảm, mà bước vào Phân Hồn, càng thu được di cốt của một vị Tiên Vương tầng chín, bị hắn luyện hóa vào trong cơ thể.
Cái này có ích lợi gì?
Ngưng chín Phân Hồn!
Muốn hoàn thành bước đi này cũng không phải nhất định cần chín đạo Thiên Địa Bản Nguyên, tỷ như Kỷ Vô Danh, hắn chính là dùng Tiên Vương lạc ấn đời trước hóa thành chín Phân Hồn, nhưng Lăng Hàn không có kiếp trước thành Tiên Vương, cũng không có Tiên Vương di cốt, chỉ có thể dựa vào Thiên Địa Bản Nguyên.
Dù sao, khẳng định là dùng Thiên Địa Bản Nguyên ngưng chín Phân Hồn mạnh nhất, Tiên Vương tầng chín cũng chỉ có thể ngang hàng thiên địa, không phải thật có thể thay thế được thiên địa.
Sau đó, Vũ Hoàng liền gia nhập Đại Uy Giáo, rất nhanh từ đệ tử ngoại môn một đường bò lên vị trí Thánh Tử, lấy phách khí cùng thực lực của hắn tự nhiên là một ngựa tuyệt trần, để các Thánh Tử khác ảm đạm phai mờ.
Bởi vậy, điều này bị rất nhiều Thánh Tử liên thủ nhằm vào, cuối cùng ở Long Môn Sơn hóa thành sát cơ, triển khai đánh giết hắn.
Nhưng Long Môn Sơn hết sức đặc thù, cảnh giới mỗi người đều bị ép đến Sơn Hà Cảnh, mà Vũ Hoàng tự nghĩ ra võ học, đi ra con đường của mình, ở dưới tình huống cảnh giới bị áp chế ngược lại càng mạnh hơn.
Lại thêm Lăng Hàn giúp đỡ, sáu Thánh Tử bị đánh cho chạy trối chết.
Lăng Hàn không khỏi thầm than, kỳ thực số mệnh của vị Nhị ca này cũng mạnh ngoại hạng, rõ ràng không có bảo vật nghịch thiên gì, cũng không phải Tiên Vương tầng chín chuyển thế gì, nhưng lại để hắn có thể tu ra chín Phân Hồn.
Chỉ cần lại đánh vỡ ngưỡng cửa Thiên Hồn, Vũ Hoàng liền có thể thế như chẻ tre tu ra chín Phân Hồn, liếc nhìn Tiên Phủ, đây là độ cao ngay cả Nữ Hoàng, Hổ Nữu cũng không đạt tới.
Lăng Hàn tin tưởng, thế giới này quả thật có thiên địa sủng nhi, đương nhiên, bản thân Vũ Hoàng cũng là kỳ tài võ đạo, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Long Môn Sơn thử thách ý chí thực quá đa dạng, cũng may mọi người đều là Đế giả, tâm chí cứng cỏi, ý chí lại như một lưỡi dao sắc, càng mài chỉ càng sắc bén.
Bảy năm sau, bọn họ rốt cục nhìn thấy đỉnh ngọn núi.
Tất cả mọi người lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vã gia tốc mà đi, chỉ thấy trên đỉnh ngọn núi có một cửa đá, dáng dấp bình thường, nhưng trên khung cửa điêu khắc bách thú, trông rất sống động.
- Những thứ này đều là Nguyên Thú.
Có người thong thả nói.
- Thiên địa sơ khai sinh ra sinh linh, có một loại uy thế Tiên Thiên, cho dù chỉ là pho tượng mà thôi, cũng có thể cảm giác được. Hơn nữa, ngoại trừ thiên địa, không ai có thể khắc hoạ ra Nguyên Thú.
Lăng Hàn cũng nghe qua thuyết pháp như vậy, trong lòng gật gù, cho nên mới nói Long Môn Sơn chính là thiên địa súc tích, đây chính là minh chứng.
Hiện tại chỉ còn dư lại bước cuối cùng, Vượt Long Môn.
Ánh mắt Lăng Hàn đảo qua, lại nhìn thấy mấy người quen.
- Lăng huynh!
Có người đi tới, chắp tay về phía Lăng Hàn.
Vu Lan Phong Hoa.
Đầy mặt hắn đều là vẻ tự tin, bởi vì ở trước đây không lâu, hắn thành công đột phá Tiên Phủ, bây giờ chính là cường giả Nhất Bí. Chờ phóng qua Long Môn, hắn còn đạt được tăng lên toàn diện, tương lai thậm chí có thể sánh vai với Ngự Hư Tiên Vương cũng không nhất định.
...