Chương 996: Diễn tấu vì anh


...

Nhìn theo bóng dáng hai người dần khuất xa, Trần Khải đưa tay xoa bụng… Cơm hộp cái quỷ gì chứ, anh ta vẫn đang chết đói đây này! BK16, một nhà hàng cơm Tây nổi tiếng ở Hồng Kông. Đi theo người phục vụ, một đường thẳng đến vị trí sát cửa sổ, Lục Chinh và Đàm Hi cùng ngồi xuống. Một người mang ánh mắt nghiêm nghị, một người ánh mắt đong đưa, hai trạng thái đối lập như băng vừa lửa vậy. Trong lúc chờ đồ ăn, tròng mắt Đàm Hi hơi đảo, lên tiếng bắt chuyện trước, “Lục Thị thu mua Thiên Hồng là bút tích của anh à?” Lục Chinh lạnh nhạt dài tầm mắt, tỏ vẻ không muốn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này. Đàm Hi cũng không giận, chậm rãi nói tiếp: “Còn có công ty con của Thiên Hồng là đầu tư Thiên Dụ nữa.” Lúc này, Lục Chinh mới nhìn cô, nhưng chẳng mang theo cảm xúc gì, lạnh nhạt, không biết là anh có để tâm tới nó hay không… “Cô muốn nói cái gì?” “Lục Thị khởi nghiệp từ ngành công thương nghiệp, mấy năm nay lại mở rộng sang ngành địa ốc. Lục Thị đối với thương mại nước ngoài, công nghiệp, thực phẩm, hoặc dịch vụ cũng có làm qua ít nhiều, nhưng lại hoàn toàn không hề có một chút liên quan gì với nghiệp vụ ngân hàng đầu tư cả.” “Thì sao?” “Đóng gói Thiển Dự bán cho CK đi.” “Nåm mo!” “Hoặc là, Lục Thị cầm cổ phần, giao lại quyền kinh doanh và 51% cổ phần cho CK.” Hai mắt người đàn ông híp lại: “Cướp thức ăn từ miệng hổ, gan cô cũng không nhỏ đâu.” “Nếu con hổ ấy căn bản không thích ăn, hoặc là ăn mà chẳng thấy ngon, chẳng phải để cướp đi càng tốt hơn sao?” Đàm Hi nhướng mày, nhoẻn miệng cười tự tin. “Có thích hay không thích, có ăn hay không ăn, đều không do cô quyết định được.” “Chẳng phải là em đang tranh thủ hay sao?” “Cho dù không ăn thì cũng không nhất định phải cho cô ăn.” Lục Chinh lạnh lùng, bày ra phong thái như trên bàn đàm phán, khai hỏa toàn bộ khí thế của mình. “Vậy anh định cho ai?” “Ai cũng được, nhưng tuyệt đối không phải CK.” Đàm Hi không những không tức mà trong mắt còn mang ý cười, “Đại Điểm Điểm, anh có biết giờ anh giống cái gì không?” Ấn đường của người đàn ông nhăn tít. “Thằng nhóc con không có được thứ đồ chơi mà nó thích nên lúc nào cũng tỏ ra đối đầu với người lớn.” Kiêu ngạo, lạnh lùng, tùy hứng làm bậy, còn cả… nghĩ một đằng nói một nẻo. “Đàm Hi, cô đừng có được voi đòi tiên!” Bốn chữ cuối cùng như được rất qua hàm răng. Hừ, cuối cùng cũng có tí cảm xúc giống con người rồi, mặc dù là thẹn quá hóa giận nhưng cũng còn thuận mắt chán so với cái dáng vẻ lạnh lùng, nhạt nhẽo, không dính khói lửa nhân gian trước đây. Đàm Hi nhún vai, “OK, anh không muốn nghe thì em không nói nữa, anh có thể nghiêm túc suy xét đề nghị vừa rồi của em, không cần phải quyết định ngay đâu. Nghĩ kỹ rồi trả lời em cũng được.” Lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, đầu vào đấy, “Vợ chồng anh chị có cần một bình rượu vang đỏ không a?” Cấu “Không cần” còn chưa được Lục Chinh nói ra miệng thì bên kia, Đàm Hi đã nói… “Được thôi!” Sau khi rượu được đưa lên rồi thì cô lại không có ý định mở ra. Người đàn ông nhướng mày, “Không uống à?” “Lái xe.” “Thế còn gọi làm gì?” “Hai lý do.” Đàm Hi vươn ngón trỏ và ngón giữa ra quơ quơ trước mặt người đàn ông. Lục Chinh có linh cảm sẽ chẳng phải là những lời mình muốn nghe, nhưng ngăn cản cũng không còn kịp nữa. “Thứ nhất, là bên mời khách, tất nhiên phải chu đáo toàn diện, cho dù khách có uống hay không thì cũng không nên có sai sót.” “Thứ hai, cấu xưng hô của người phục vụ vừa rồi khiến em rất hài lòng, so…” Xưng hô? Vợ chồng anh chị? Vẻ mặt người đàn ông như ăn phải phân vậy. “Được rồi, đồ ăn đã được mang lên, ăn thôi.” Lúc ăn, hai người không hề nói chuyện với nhau, ăn mà không nói là phép lịch sự tối thiểu. Đột nhiên, tiếng đàn vĩ cầm du dương vang lên, người kéo đàn đi tới bên cạnh bàn của hai người. Bản “The Nutcracker” của Tchaikovsky. Đàm Hi buông dao nĩa xuống, rút khăn giấy lau miệng. Lục Chinh thấy đĩa đồ ăn của cổ còn thừa quá nửa thì không khỏi nhíu mày. Không hề cho anh có cơ hội lên tiếng, Đàm Hi lấy từ trong túi ra một tờ tiền đưa cho người kéo đàn: “Cho tôi mượn đàn violon dùng một chút.” Tiếng nhạc đột nhiên tắt lịm. Đàm Hi cầm lấy, bày ra tư thế kéo đàn. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Chinh, âm thanh bản “Lương Chúc” chậm rãi vang lên. Sau vài tiếng du dương liền đột nhiên trở nên vui sướng. Tình yêu lúc đầu ngọt ngào như đường mật. Sau đó, tiết tấu chậm dần lại, bắt đầu hiện ra vẻ bị thương. Tình yêu ở giai đoạn giữa luôn lo được lo mất. Cuối cùng gần như là thê lương, dù sao, đây cũng là một bi kịch… Sau khi Lương Chúc chết thì hóa thành bướm mới có thể ở bên nhau lâu dài Thu cung, đè phím, liền mạch lưu loát. Đàm Hi cúi chào đầy lịch sự, nở nụ cười dịu dàng. Sau năm giây yên lặng, tiếng vỗ tay như sấm dậy, còn kèm theo cả tiếng huýt sáo nữa. “Người đẹp à, cô thật là quỷ kình” đó!” Trong tiếng Quảng Đông, “quỷ kình” có ý là lợi hại. “Thật sắc bén, giờ người nghiệp dư cũng có trình độ cao như thế sao?” “Ôi! Tiếp sau đây có phải là định tỏ tình hay không?” “Đúng nhỉ!” “Chẳng phải trên phim đều như thế hay sao? Nhà hàng Tây xa hoa, rượu vang đỏ, bò bít tết, còn cả violon nữa, cuối cùng là chiếc bánh ngọt có giấu chiếc nhẫn cầu hôn…” “Anh đang nằm mơ đấy à!” “Đáng ghét…” Đàm Hi lại một lần nữa cúi đầu cảm ơn, động tác tiêu sái, để lộ ra vẻ đẹp trai. Trả đàn cho người chơi đàn, cô thản nhiên ngồi xuống. “Thì ra không có tỏ tình gì…” “Đã nói là anh nằm mơ rồi mà.” Người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao có thể là người theo đuổi chứ? Nhưng trên thực tế… “Sao hả?” Đàm Hi mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ mong chờ. “Bình thường.” “…” Kiêu ngạo đáng chết! “Có điều, đồ ăn của nhà hàng này cũng khá được.” “…” Ai hỏi anh đồ ăn chứ? Bà đây đang hỏi về chơi đàn cơ mà! Đàm Hi buồn bực thở dài một hơi, thật sự không nhịn được mà phải trừng mắt lên. Mười lăm phút sau, đĩa đồ ăn của Lục Chinh đã sạch sẽ mà bên phía Đàm Hi còn thừa không ít. Leng keng… Đặt dao nĩa xuống, Đàm Hi rầu rĩ nói: “Em đi tính tiền.” Lục Chinh đứng lên, đi theo cô. Hai người vừa mới đi được vài bước thì người đàn ông đột nhiên lên tiếng, giọng nói nặng nề: “Lãng phí đồ ăn, không có lần sau.” Dừng bước, xoay người, Đàm Hi nhìn anh chằm chằm, ánh mắt nóng rực, “Sao hả, anh quản em đấy à?” Người đàn ông dời tầm mắt, vẻ mặt lãnh đạm: “Nhìn không quen mà thôi.” “Bao nhiêu người cũng ăn thừa như thế, sao chỉ phê bình có một mình em?” “Bởi vì cố ngồi cùng bàn với tôi.” “Rõ ràng muốn quản em mà còn không chịu thừa nhận…” “Cô nghĩ nhiều rồi.” Nói xong, anh lập tức rút một cái thẻ đen từ trong ví ra. “Chẳng phải đã nói là em mời rồi sao?” Đàm Hi bĩu môi. “Tôi không có thói quen ăn của phụ nữ.” Nhếch miệng cười, “Ăn cái gì của phụ nữ?” “…” Sắc mặt người đàn ông sa sầm, có xu thế biến thành Bao Công. Đàm Hi căng da đầu nhìn anh chằm chặp. Để đàn ông thối tha, thừa nhận thì khó lắm à? “Thưa ngài, thẻ của ngài.” Người phục vụ trả lại thẻ. Lục Chinh nhận lấy nhưng tầm mắt trước sau vẫn dùng trên người Đàm Hi, mang theo sự áp bức và cảnh cáo. Rồi sau đó nhanh chóng rời đi. Đàm Hi đuổi theo, trong lòng thầm mắng, có cần ngượng ngùng tới mức đó không hả? Đột nhiên người đàn ông dừng bước, Đàm Hi không kịp phanh lại. Bốp… Đập trứng. Hốc mắt cô hơi đỏ lên, nước mắt đã cuồn cuộn: “Anh lại dám cố ý…” Đột nhiên, giọng nói im bặt, y như hòn than rơi vào trong nước đá, lập tức tắt ngúm. “Cậu út.” Tần Thiên Lâm mặc áo gió màu xám bạc, thân cao như ngọc. Thời gian năm năm không hề khiến hắn trở nên tang thương hay hốc hác mà càng làm hắn có thêm một phần trầm ổn. Vẻ phong lưu của tuổi trẻ đã mất đi, mơ hồ lộ ra dáng vẻ đàn ông chân chính. Giờ phút này, hắn như cười như không quan sát Lục Chinh và người phụ nữ chỉ lộ một chút đỉnh đầu ở sau lưng anh, mơ hồ có thể nhìn thấy cái cổ cao. “Cậu thật có nhã hứng đấy.” Ý tứ sâu sa. Lục Chinh lạnh lùng nhìn hắn, vẫn không nói gì. “Nghe nói một công ty con của Ban Quy ở bên này gặp vấn đề nên cậu tới đây xử lý, không ngờ… lại có mục đích khác.” Ánh mắt chán ghét nhìn thẳng vào người phụ nữ lấp ló sau lưng Lục Chinh. “Chuyện của tôi còn chưa tới phiên cậu xen mồm vào.” Tần Thiền Lâm mỉm cười trào phúng, “Thu mua Đàm Thị, đổi tên Bản Quy, cậu giả làm người si tình cũng ra hình ra dáng lắm. Có điều, là hồ ly thì cũng sẽ có lúc lộ cái đuôi ra thôi, cậu nói có đúng không, cậu út?” Mặt Lục Chinh không có cảm xúc, anh căn bản chẳng muốn phí miệng lưỡi với một số thành phần. Từng nắm đấm như đánh lên bồng, trong mắt Tần Thiên Lâm xuất hiện vẻ thất bại, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại như thường, một mực trầm ổn như lúc đầu. Mấy năm nay, người tiến bộ không chỉ có Lục Chinh mà hắn cũng đang gắt gao đuổi theo ở phía sau. “Mới có năm năm thôi mà đã không chịu nổi tịch mịch rồi sao?” Tần Thiên Lâm cười lạnh, ánh mắt hướng về phía người phụ nữ rụt rè sợ hãi nấp sau lưng Lục Chinh, “Xem ra, tình cảm của cậu với cô ấy cũng chỉ như thế mà thôi.” “Cậu đang bất bình cho cô ấy đấy à?” “Cô ấy” chỉ ai, trong lòng hai người đều rất rõ ràng. Lúc đầu Đàm Hi nghe như lọt vào sương mù, nhưng sau đó lập tức bừng tỉnh hiểu ra. Tần Thiên Lâm chỉ trích Lục Chinh… vì cô ư? Chuyện quái gì thế này? Cô thân quen với Tần Thiên Lâm từ bao giờ chứ? Ấn tượng về hắn vẫn còn dừng lại ở năm năm trước, đó là một người trẻ tuổi âm hiểm, tàn nhẫn, độc ác, còn bây giờ… Đàm Hi lặng lẽ ló đầu ra, muốn nhìn bộ dáng bây giờ của hắn một chút. Không ngờ, cô vừa định nhổ đầu ra thì đã bị một bàn tay lớn ấm áp ấn trở về.

...