Chương 121: Nhanh trí cứu tiểu huệ, gặp lại gà giò


...

WC?

Nam bên trái, nữ bên phải.

Một tấm biển đề “đang dọn dẹp” chặn ngang ở giữa. Trong WC nữ có tiếng nước chảy mơ hồ, Đàm Hi nhìn xung quanh, bỗng dưng, ánh mắt khựng lại.

Bên cạnh bồn rửa tay có một phích nước nóng màu đỏ đặt trên mặt đất.

Ánh mắt trầm xuống, cất bước đi vào trong WC nữ.

“Anh… Buông ra…” Tiểu Huệ bị đè ở trên cửa, gã đàn ông đang duỗi tay xé quần áo cô ta.

“Bé ngoan của anh, anh đây thèm chết mất… Đừng gấp mà, một chút nữa sẽ làm em sướng…”

“Ông chủ Hồ, đây là bệnh viện, để, hôm nào… tôi đền anh…” Cô ta duỗi tay giữ chặt cổ áo, đầu ngón tay đã trở nên trắng bệch.

“Ông muốn ngay bây giờ, cô tới bệnh viện chẳng phải là để dụ dỗ đàn ông sao? Giờ tôi cho cô dụ đây, để cô dụ — ha ha ha…”

Soạt—

Cùng với tiếng vải bị xé rách, cô gái càng giãy mạnh hơn, “Anh buông tôi ra!”

“Sao hả, sợ tôi không trả tiền à?” Gã đàn ông móc từ trong túi quần ra một cái ví da, lấy một ít tiền mặt màu đỏ nhét vào ngực cô gái, “Nhìn đi, tất cả là của cô đấy… Mạt Lị, Mạt Lị ngoan, để anh chơi một lần thôi, anh thề là chỉ một lần thôi…”

“Người tôi không được khỏe…”

“Không khỏe á?” Sắc mặt gã đàn ông âm trầm, “Vậy cũng nhịn cho tôi! Để ông đây sướng xong rồi nói… Lần trước, cậu Ba Tống chọn cô nên tôi phải bỏ qua, lần này gặp nhau, cô mà không hầu hạ tới lúc ông đây thoải mái thì đừng nghĩ tới việc chạy ra khỏi cánh cửa này! Phí hoạt động ba ngàn chứ gì? Tôi cho cô ba vạn!”

“Tôi không cần tiền, anh bỏ tay ra… Bỏ ra…” Mặt Tiểu Huệ đỏ lên, móng tay sắc nhọn cào qua mu bàn tay người đàn ông làm một vệt máu đỏ rỉ ra.

Chát—

“Con đĩ này! Mày chẳng phải là con cave sao, còn tỏ vẻ thanh cao cái chó gì hả? Cái giày rách nhiều đàn ông xỏ thế rồi, tới trước mặt ông còn làm bộ làm tịch à, mày là cái thá gì chứ?!”

Lại tát thêm một cái: “Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, đáng ăn đòn!”

Hai tai ù ù, hai má của cô gái sưng lên rõ ràng y như bị lửa đốt vậy.

“Buông ra! Tôi không làm! Nhiều tiền mấy cũng không làm—” Tiếng hét sắc bén cắt qua màn đêm yên tĩnh, sắc mặt của gã đàn ông đột nhiên thay đổi, giơ tay chặn miệng cô ta.

“Đồ đê tiện này! Có tin tao chơi chết…”

Rầm—

Một tiếng động lớn vang lên, cửa bị người ta đá văng ra từ bên ngoài, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đứng ở trước cửa, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lẽo, trừng mắt hung dữ với hai người, trong tay cô cầm một con dao mổ, tư thế như có thể xông lên bất cứ lúc nào.

Đồng tử gã đàn ông co lại, vẻ mặt chuyển thành trắng bệch.

Đột nhiên, đôi mắt kia cong lên, xương gò má hơi nhô cao như đang cười làm người ta không rét mà run.

Gã đàn ông gào lên kinh hãi, sợ tới mức tè ra quần, “Đừng tới đây… Cút đi…”

Nói rồi phi mạnh về phía trước, cả thân thể béo tròn như quả bóng vọt ra ngoài, chạy trối chết.

Đàm Hi đứng nguyên tại chỗ, trong tay vẫn còn cầm dao mổ, cứ nhìn vào đôi mắt hoảng sợ tới sững ra của Tiểu Huệ, sau một lúc lâu vẫn chẳng nói gì.

Cô có thể nói gì đây?

Ai cũng có số của người đó, nếu đã đi lên con đường này thì loại chuyện như vừa rồi cũng có thể phát sinh bất cứ lúc nào.

Có thể giúp được lúc này, nhưng sao có thể giúp được cả đời chứ.

“Cô không sao chứ?” Cô tháo khẩu trang xuống.

Lúc này cô gái mới bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ và tức giận: “Cảm ơn. Để ngài phải chê cười rồi…”

Đàm Hi duỗi tay, cô giúp Tiểu Huệ cài cúc áo và sửa sang lại tóc tai.

Cô gái cúi đầu liên tục nói cảm ơn, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nước trong mắt đã biến mất.

“Tôi là Thân Lan Huệ, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Huệ.”

“Đàm Hi.” Lời ít ý nhiều.

“Cô Đàm, cảm ơn ngài cả chuyện lần trước nữa…”

“Vừa lúc gặp phải thôi, chuyện nhỏ nên cũng chẳng mất tí sức nào.”

Cô gái cắn môi, trong đáy mắt hiện lên vẻ thấp thỏm: “Tôi có thể nhờ ngài một việc được không… Tôi biết cái này hơi mạo muội, nhưng nó thật sự rất quan trọng.”

Đàm Hi nhướng mày, “Cô nói trước đi đã.” Khá kinh ngạc vì lời nói và thái độ lễ phép của cô gái này, giống như là một người có đọc sách, hiểu lý lẽ, có văn hóa.

“Có thể đừng nói việc này cho anh Phì Tử được không ạ? Tôi sợ anh ấy xúc động lại gây ra chuyện gì nữa…”

Đàm Hi không tỏ ý kiến, nhìn cô ta bằng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu.

Cô gái rất mẫn cảm, cũng rất thông minh, miệng không khỏi nở một nụ cười tự giễu: “Có thể ngài cảm thấy tôi ra vẻ hoặc dối trá, nhưng dù nói như thế nào thì đây cũng là biện pháp tốt nhất với anh ấy.”

“Cô nghĩ nhiều rồi.”

Tiểu Huệ nhấp môi cười.

“Tôi đỡ cô ra ngoài.” Đàm Hi giơ tay, cô ta khẽ nói cảm ơn.

Đứng trước gương ở bồn rửa tay, Tiểu Huệ sửa sang lại tóc tai, lại vốc một chút nước vỗ lên mặt, Đàm Hi đưa cho cô ta một cái khăn ướt.

“Chuyện của Ngụy Cương… cảm ơn.”

Cô gái hơi sửng sốt, duỗi tay nhận lấy, “Chỉ là một câu nói mà thôi, động mồm động mép, không có gì ghê gớm cả.”

“Cô và Lôi lão đại…”

Sắc mặt cô gái trắng bệch, cả người cứng còng.

“Xin lỗi.” Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, “Hình như tôi đã lắm mồm rồi.”

“Không… sao.” Cố nở một nụ cười để lộ chiếc răng khểnh dễ thương, nhìn quả thực rất non nớt.

“Vậy chỗ Phì Tử…”

Cô ta “a” lên một tiếng rồi nhấc cái phích nước nóng lên, đặt lên mặt bàn: “Đây là nước sôi tôi vừa lấy về, nhờ ngài đem nó tới phòng bệnh giúp tôi, bộ dạng này của tôi không tiện qua đó…”

“Vậy nếu Phì Tử hỏi thì tôi nên nói thế nào?”

“Có việc gấp.”

“Ừm.”

“Tôi có thể hỏi ngài một câu được không?”

“Có thể, nhưng mà trước đó cô nên sửa lại xưng hô cho đúng đi, là “cô” chứ không phải “ngài“.”

Cô gái cười: “Vậy tôi có thể hỏi cô được không?”

“Cứ nói ra xem nào, chưa chắc tôi đã trả lời.”

“Vừa rồi, tại sao Hồ… người đàn ông đó lại sợ hãi như thế?” Tiểu Huệ nhìn hóa trang bác sĩ của cô, trong mắt lộ ra sự khó hiểu, “Có ẩn ý đặc biệt nào sao?”

“Tầng này có hai khoa, một là khoa ngoại, một là khoa thần kinh. Đúng lúc, tối hôm qua có một bệnh nhân tâm thần giả trang thành bác sĩ đi vào phòng bệnh, dùng kéo phẫu thuật cắt đứt tai của một bệnh nhân khác.”

Tiểu Huệ trợn tròn mắt: “Thế nên, vừa rồi hắn tưởng…”

Đàm Hi cười gật đầu.

“Vậy làm sao mà ngài… cô biết được chuyện đó thế?”

“Thông tin đều dán khắp các tầng mà.”

“Thì ra là thế.”



Phì Tử ở trong phòng bệnh mỏi mắt chờ trông, nếu không phải không tiện đi lại thì hắn đã sớm chạy đi tìm người rồi.

Chờ đợi, cuối cùng—

“Chị Đàm, sao chị lại cầm phích nước nóng thế ạ? Tiểu Huệ đâu rồi?”

Đàm Hi đặt phích nước xuống, rót cho hắn một cốc nước: “Đang đi thì nhận được điện thoại, nói có việc gấp phải đi trước.”

Phì Tử thụ sủng nhược kinh, lúng túng nhận lấy cái cốc: “Cảm ơn chị! Thế… Tiểu Huệ có nói là xảy ra chuyện gì không?”

“Không.”

“Ghế kìa, chị ngồi đi. Thế à… Cũng không sao, em gọi điện cho cô ấy là được…”

“Ừ.”

Hai người nói chuyện thêm một lát, Đàm Hi chuẩn bị rời đi.

“Chị, em nghe anh Hoán nói, chị có chuyện muốn giao cho các anh em làm ạ?”

“Ừ, cũng có một số việc.”

“Chuyện… Chuyện của Ngụy Cương, em đã nghe nói rồi… Chị đúng là thần!”

Đàm Hi cười, cũng chỉ là thuận thế mà làm thôi.

“Sau khi em xuất viện, em có thể… đi theo các anh em làm việc cho chị không?”

“Đương nhiên, tôi sẽ để lại cho cậu một chỗ.”

“Cảm ơn chị!”

Đàm Hi xua tay: “Đi đây, cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

Đinh—

Thang máy tới, Đàm Hi đang định bước vào thì đột nhiên bị người ta tóm chặt lấy cổ tay.

“Chính là cô ta! Cô ta cướp áo khoác và khẩu trang của tôi!”

Xoay đầu nhìn lại, một anh chàng trẻ măng mang theo gương mặt tức tối, trừng mắt với cô, “Bác sĩ Bàng, thật sự không phải tôi cố ý đâu, tất cả đều là lỗi của cô ả này!”

Nơi xa, một người mặt blouse trắng nhẹ nhàng đi tới, Đàm Hi khẽ cười.

Lại là người quen cũ…

“Đàm Hi? Sao cô lại ở đây?” Bàng Thiệu Huân nhíu mày, áo blouse trắng làm anh ta trông cực kỳ chuyên nghiệp.

“Hi, lại gặp rồi.”

Chàng trai đeo kính nhìn hai người kinh ngạc: “Ơ… Hai người biết nhau ạ?”

Đàm Hi nhướng mày, chỉ cười không nói gì.

Bàng Thiệu Huân lại “ừ” một tiếng và giới thiệu: “Đây là… bệnh nhân cũ của tôi.” Sau đó lại chỉ vào cậu chàng đeo kính, “Đây là sinh viên thực tập tôi phụ trách, Tiểu Lưu.”

Đàm Hi nhếch môi, trong mắt lộ ra vẻ áy náy, “Thật ngại quá, vừa rồi có tình huống khẩn cấp nên mới phải mượn áo choàng và khẩu trang của anh.”

Cô gái nhỏ thành thật nhận sai, nhìn lại xinh đẹp như thế, Tiểu Lưu cũng chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, đã bao giờ gặp được loại yêu tinh thế này đâu cơ chứ, lập tức xua tay, mặt đỏ tưng bừng: “Thực ra cũng không… không sao cả…”

“Thật sự xin lỗi.”

Cậu chàng càng đỏ mặt dữ dội hơn, chọc chọc ngón tay, lại nhìn sang bác sĩ Bàng: “Bác sĩ Bàng, xin lỗi ạ, tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống thế này…”

Cậu ta vốn định theo vào phòng giải phẫu quan sát quá trình, nhưng trong nháy mắt cả áo khoác và khẩu trang đều biến mất, bị Bàng Thiệu Huân mắng cho máu chó phun đầy đầu, cuối cùng tức quá nên mới tới phòng camera xem xét, không ngờ người lấy trộm đồ của cậu ta lại là một cô gái trông còn rất trẻ, lập tức muốn bắt lại dạy cho một bài học.

Đến lúc gặp được người thật rồi lại tức khắc không nỡ lòng nào…

Bàng Thiệu Huân nghe xong liền bỏ qua, “Được rồi, còn bốn mươi phút nữa sẽ bắt đầu phẫu thuật, cậu đi chuẩn bị trước đi.”

Tiểu Lưu khẽ thở phào, nhìn trộm Đàm Hi một cái rồi mới rời đi.

“Cô rảnh rỗi tới mức nào mà còn chạy tới cả bệnh viện lấy trộm áo khoác của người ta để mặc thế hả?” Bàng Thiệu Huân mở miệng trêu ghẹo.

Đàm Hi ném cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ. “Tôi làm thế là cũng có nguyên nhân của nó.”

Người đàn ông lấy từ trong túi ra mười tệ rồi nhét vào máy bán đồ uống tự động: “Uống gì?”

“Mời tôi à?”

“Ừ.”

“Nước lọc.”

Anh ta bấm chọn nước lọc và cà phê nóng, lạch cạch — đồ rơi ra, sau đó còn có mấy xu tiền lẻ nữa.

“Này.” Đưa cho cô.

Đàm Hi nhận lấy.

“Vết thương sau lưng cô thế nào rồi?”

“Vẫn ngon.”

“Có để lại sẹo không?”

“Vẫn còn một ít dấu vết.”

Người đàn ông lấy cái bút ký ở trong túi áo ra, không biết lấy ở chỗ nào ra một tờ giấy nhớ màu trắng, cúi đầu viết mấy chữ.

Sau đó, đưa giấy cho cô, thuận tiện cắm cái bút vào trong túi áo, “Đây là thuốc ngừa sẹo, nguồn gốc ở Pháp, có thể nhờ người mua hoặc đặt mua trên mạng.” Anh ta uống một ngụm cà phê, “À, nhớ quét mã chống hàng giả, hiện tại hàng giả tràn lan nhiều lắm.”

Đàm Hi cất giấy đi, “Gà Giò, lâu lắm mới gặp lại, anh vẫn có y đức như thế.”

“Y đức với đã lâu không gặp thì có liên quan gì tới nhau à?”

“Ít nhất, anh còn nhớ rõ tôi từng là bệnh nhân của anh.”

“Trường hợp đặc biệt, đương nhiên ký ức vẫn còn mới mẻ rồi.”

“Đặc biệt á?”

Người đàn ông nắm tay lại, ho khẽ hai tiếng, “Không phải người nào cũng được vác ra viện.”

Đàm Hi lập tức đen mặt, nhớ tới lần đó, Lục Chinh vác cô ra khỏi bệnh viện ngay trước mặt anh ta, quả thực là mất mặt đến tận nhà bà ngoại.

“Hôm nay cô tới đây làm gì thế?”

“Thăm một người bạn.”

“Cần giúp gì không?”

“Tạm thời không cần.”

Bàng Thiệu Huân nhún vai: “Thực ra, tôi rất sẵn lòng giúp cô mà.”

“Mà khoan… Sao anh lại ở đây? Đi ăn máng khác à? Hay là kiếm thêm thu nhập?”

“Tài nguyên có thể dùng chung thì chuyên gia cũng có thể dùng chung mà.” Anh ta chỉ ghi danh ở bên này, lúc cần mới qua, ví dụ như ca phẫu thuật chiều nay.

“Cảm ơn nước của anh, tôi còn có việc, đi trước đây.”

“Khoan đã!”

“Hử?” Đàm Hi quay đầu, ánh mắt lộ ra vẻ dò hỏi.

“Vết thương trên người cô phải tĩnh dưỡng đấy, ngày thường nhớ kiêng đồ cay nóng, con gái mà có sẹo thì xấu lắm.”

Cô giơ tờ giấy trong tay lên, “Biết rồi.”

Vừa lúc thang máy tới nơi, Đàm Hi rảo bước tiến vào và vẫy tay với anh ta, “Gà Giò, bye~”

Bàng Thiệu Huân: “…”

Anh ta vốn định hỏi tinh thần cô gần đây như thế nào, gã kia có còn ra tay đánh người nữa không, nhưng nhìn cô cười rạng rỡ như thế, chắc là sống cũng không tệ rồi.

Ra khỏi cửa bệnh viện, phía đối diện liền có một chiếc xe xa hoa chạy vọt vào, dừng ngay trước lối vào, Đàm Hi đứng ở bên cạnh chờ xe.

Chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ tây bước xuống từ trên xe, đi nhanh vào trong sảnh.

Rất nhanh, lại thấy hắn đỡ một người đàn ông bó thạch cao ở đùi đi ra, Đàm Hi lập tức xoay người đi.

Không ngờ lại là cái cậu ấm đã đánh Phì Tử, tên là… cậu chủ Hoa thì phải?

“Thực xin lỗi, đường tắc quá nên tôi mới tới muộn…”

“Sao anh không nói là tới muộn vì trên đường có tai nạn xe cộ luôn đi? Bắt tôi chờ cả nửa ngày, chê việc đúng không?”

“Cậu chủ, xin lỗi cậu…”

“Được rồi, mau đỡ tôi lên xe đi, ông đây không muốn ở cái chỗ quỷ quái này thêm một giây nào nữa!”

“Vâng, vâng, vâng…”

Nhìn chiếc xe chạy băng băng ra cửa, cô nàng nào đó nhẹ than một tiếng.

Còn mắng chửi người nữa chứ, với cái tính cách này, xem ra Ân Hoán ra tay vẫn chưa đủ tàn nhẫn rồi…

Cô vẫy tay gọi một chiếc xe dừng lại.

“Tới quán Xuyên Vị ở phố Thái Hòa.”

Lúc Đàm Hi tới thì vẫn chưa đến 5 giờ, Ân Hoán chưa đến nhưng A Phi và một anh chàng khác đã đang vung tay uống rượu ở đó rồi.

Thấy cô tới liền buông bát đũa ra, chào đón.

“Chị Đàm.” A Phi gọi một câu, người bên cạnh hắn cũng gọi theo.

“Đây là Nhất Sơn.”

“Ừ.”

“Vừa rồi anh Hoán mới gọi điện bảo có chút việc nên sẽ tới muộn tí, bảo em giới thiệu các anh em khác cho chị trước.”

“Ừ.”

Vốn dĩ cũng hẹn lúc 7 giờ mà.

...