Chương 884: Tố giác lên trên


...

Đinh Khải thấy đầu đau muốn toác ra. Đấy quả thực chẳng khác nào tổ tông sống, mới làm cộng sự của cô ta hơn nửa tháng mà anh ta đã phải chùi đít thay cô ta không biết bao nhiêu lần.

Nếu không phải thủ trưởng từng đặc biệt dặn dò thì kẻ nào bị điện mới tới hầu hạ được con người mắc bệnh công chúa” này?

Đột nhiên, trong đầu có ánh sáng lướt qua, có gì đó như bị kích phát, cả người Định Khải đều cứng đờ tại chỗ, ánh mắt chuyển từ suy nghĩ sâu xa sang ngạc nhiên và sợ hãi.

Là vị… trong truyền thuyết kia sao?

Định Khải không nhúc nhích, eo và sống lưng lập tức thẳng tắp theo bản năng.

Chưa bao giờ anh ta cảm thấy chán ghét Hướng Ảnh Tâm như lúc này, quả thực làm người ta thấy buồn nôn.

Thế nên, anh ta cũng không hành sự như trước kia đứng ra giải vây giúp cô ta nữa.

Chỉ nghe một giọng nói trầm và lạnh như tiếng sét đánh thẳng vào lòng người… “Tôi thế mà không biết người được chọn làm quân danh dự” lại chỉ được quyết định bởi một tờ báo nghiệp dư trước nay chưa từng nghe thấy tên bao giờ đấy! Ai cho cô cái quyền đó hả? Lãnh đạo tổng quan khu hay là chỗ dựa sau lưng cô?”

Cũng không phải Lục Chinh cố ý chèn ép gì mà là những sách báo chính quy anh biết chỉ có ba tạp chí cơ quan lớn nhất kia mà thôi.

Còn lại, chẳng phải “báo nghiệp dư” thì là gì?

Lời này vừa nói ra, Hướng Ảnh Tâm như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nổi điên: “Tại sao anh có thể nói như thế hả? Anh là cái quái gì chứ?”

Nếu lúc này mà cô ta còn không nhìn ra vẻ chán ghét trong mắt Lục Chinh thì quả thật đúng là bị mù rồi.

Thì ra, không phải không hiểu biết mà người ta căn bản không thèm để vào mắt.

“Tại sao ư?” Lục Chinh cười lạnh, mặt mày sắc bén như dao, nhìn một giây thôi cũng đủ lấy mạng người, “Lão Phương…”

Phương Mãn đang xem diễn tới mê mẩn suýt chút nữa còn không nhận ra là mình vừa bị điểm danh.

Vẫn phải nhờ vào Trình Cương âm thầm đụng vào khuỷu tay anh ta một cái mới làm anh ta hoàn hồn.

Ánh mắt dò hỏi hướng về phía Lục Chinh: Gọi tôi làm gì hả?

“Phiền anh hãy trích video từ camera giám sát lại đây, tôi muốn gửi tố giác lên trên.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Phương Mãn và Trình Cương ngày ra mà sắc mặt Hướng Ảnh Tâm cũng lập tức trắng bệch.

Ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này cô ta mới phát hiện ra góc trên bên phải phía đối diện, gần nóc nhà có treo một cái camera!

Vậy những lời mà cô ta từng nói, những chuyện mà cô ta từng làm, bị… quay lại hết rồi sao?

Đồng tử dần co chặt, cô ta như nhìn thấy ma, “Anh… tố giác tội?”

Lục Chinh không đáp lại, chỉ quay đầu nhìn Phương Mãn, “Đã trích video ra chưa?”

“Này này… Lão Lục, cậu thật sự định làm ầm lên đấy à?”

Về tư, Phương Mãn chỉ ước gì con mẹ mắt để cao hơn đầu này bị dạy cho một bài học.

Về công, dù sao cũng là do thủ trưởng tự mình bản giao lại, muốn xuống tay cũng cần phải cẩn thận châm chước mới được.

Thân ở trong quân, Phương Mãn cũng không thể nào hoàn toàn loại mình ra khỏi các mối quan hệ. Mặc dù anh ta không thích nhưng cũng phải học được cách thích ứng, nếu không thì sẽ không thể đi tới ngày hôm nay, cũng không ngồi tới vị trí hiện tại được.

Lục Chinh nhìn anh ta, nói thẳng: “Xảy ra chuyện, tôi gánh, không liên quan gì tới cậu.”

Phương Mãn bị một câu nói của anh làm cho nghẹn họng tới mức mặt đỏ bừng bừng: “Lục Chinh! Cậu đừng có con mẹ nó coi thường người khác nhé! Trích thì trích, ai sợ ai hả?”

Rất nhanh, đoạn video đã được lấy ra.

Đưa ra ý kiến, tố giác, yêu cầu, cuối cùng gửi đi.

Động tác nhanh tới mức làm người ta hoa mắt, kiên quyết dứt khoát, thái độ cường ngạnh.

Hướng Ảnh Tâm còn chưa thoát khỏi cơn khủng hoảng thì hết thảy đã xong.

Cô ta chỉ biết bản thân mình… toi rồi.

Hoàn toàn xong rồi.

Có lẽ còn khiến người nhà bị liên lụy nữa.

Tố giác, cô ta không thể không thừa nhận sự nặng nề trong cái từ này.

Trong mắt Đinh Khải hiện lên vẻ phức tạp, muốn nói gì đó.

Thời Cảnh đi qua bên người anh ta, như vô tình lẩm bẩm một câu: “Lo cho tốt cái miệng của cậu.”

Đinh Khải như bị sét đánh, mím môi thật chặt, hoàn toàn không dám có ý tưởng khác nữa, yên yên tĩnh tĩnh đứng đó như người vô hình.

***

Lại nói ở đầu bên kia.

Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm trong rừng nguyên sinh vô cùng lớn, đến phiên Đàm Hi và Hứa Trạch canh gác thì đã gần tới rạng sáng.

Gió đêm lay động rừng cây âm u phát ra âm thanh như tiếng khóc nỉ non của thiếu nữ đau khổ vì tình, mang theo vài phần âm trầm, vài phần u ám, thấm vào tận xương cốt người ta.

Đàm Hi không khỏi quấn chặt áo, hai tay khoanh lại ôm chặt lấy người.

“Lạnh à?” Hứa Trạch thấy vậy bèn hỏi.

“Một chút.”

Cậu ta xoay người đi vào trong, lấy cái túi ngủ của Đàm Hi ra, ném vào lòng cô.

Đàm Hi sờ soạng trong túi quần một hồi, sau đó móc ra được một quả xoài, đưa tới trước mặt Hứa Trạch, “Mời cậu ăn.”

“Đấy là có qua có lại à?” Cậu ta nhận lấy, nhanh chóng tước bỏ vỏ, nhét vào trong miệng, “Rất ngọt.”

Khóe miệng cô khẽ giật, thực ra Đàm Hi rất muốn nói: Cậu có thể giữ lại, không cần phải ăn ngon lành như thế trước mặt tôi đâu.

Tùy tay túm một nhúm cỏ lên, lau khổ con dao găm, sau đó thuận thế thu lại, đặt ở trên đùi, Hứa Trạch lại hỏi cô: “Chừng nào xuất phát?”

Đàm Hi nhìn sắc trời, “Để bọn họ ngủ thêm chừng hai tiếng nữa đi.”

Hứa Trạch âm thầm cân nhắc trong lòng một chút, “Liệu có quá sớm không?”

Trời chưa sáng thì chẳng khác gì hành quân trong đêm cả.

“Sau khi dậy cũng không cần lên đường ngay, bố trí hiện trường xong xuôi rồi hãy đi.” Đương nhiên Đàm Hi biết sự nguy hiểm khi hành quân lúc trời chưa sáng. Cô đã vạch sẵn hết thảy mọi kế hoạch ở trong lòng rồi, tuyệt đối sẽ không bắn tên mà không có đích.

“Bố trí hiện trường sao?”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ bây giờ lữ đoàn Tia Chớp đã rút quân về, hai trung đội về doanh trại nghỉ ngơi chỉnh đốn, nhưng trời chưa sáng cũng sẽ lại quay trở về đây, tiếp tục hành động vây quét.”

“Khoan đã!” Hứa Trạch giơ tay lên, “Không phải là ba trung đội sao?”

Tại sao lại còn có hai?

“Cậu tưởng cái hố trời kia là trò đùa à? Từ trên nhìn xuống thì cái bẫy đó sẽ tạo thành điểm mù thị giác, cho dù có người đi ngang qua cũng chưa chắc sẽ để ý thấy bên dưới có người. Tớ đoán ba người bị chúng ta cướp thiết bị liên lạc kia vẫn còn đang đi tìm đồng đội, hơn nữa bọn họ không có công cụ liên lạc về bộ chỉ huy, khó có thể xin thêm chi viện, phòng chừng vẫn còn đang ở trong rừng giống chúng ta thôi.”

Điều duy nhất khác nhau là, một team không thể đi ra ngoài, một team lại khó có thể phá vòng vây.

...