...
“Bạn học cũ của cậu – Lưu Hạo.”
“Cái gì?”
“Lệnh đã ký rồi, chỉ chưa công bố ra thôi, đương sự cũng đã nhận được tin vui này rồi.”
Tiểu Thái lập tức ủ rũ. Anh ta và Lưu Hạo là bạn học cũ, còn là bạn cùng phòng nữa, năm đó khi còn đang đi học, hai người từng vung tay đánh nhau vì việc cùng theo đuổi một cô gái, kết quả cô gái đó đã có bạn trai rồi, hai người liền thành trò cười của khoa Chính trị.
Hiện tại nghĩ lại chuyện đó, hai người bọn họ chiến đấu vì muốn giành được tình yêu, chẳng ai là người sai cả, nói không chừng còn có thể tạo thành “Tổ hợp những người anh em cùng cảnh ngộ“. Có điều lúc đó tuổi trẻ tài cao, toàn đứa thích làm việc theo cảm tính, hai người đều đổ lỗi việc không theo đuổi được nữ thần cho đối phương. Ước hẹn một đêm không trăng không sao sẽ tiến hành “quyết đấu”, ai dè bị Chủ Nhiệm Giáo Dục bắt được, còn phê bình trước toàn trường nữa.
Dù sao thù giữa hai người cũng coi như kết từ đó.
Đại học năm tư, Tiểu Thái có dự định thi công chức, ai dè tên Lưu Hạo chết tiệt kia cũng dự thi, còn báo danh vị trí y như thế nữa.
Kết quả, anh ta trượt, Lưu Hạo lại được như ý nguyện.
Tiểu Thái tiếp tục thi thêm một năm nữa mới được vào tòa thị chính.
“Tại sao lại là cậu ta chứ…” Chết mất thôi!
“Nếu cậu cũng đặt sự cơ linh của mình vào công việc mà không phải tò mò chuyện riêng tư của cấp trên thì tôi tin tưởng người nhậm chức trợ lý thị trưởng sẽ là cậu chứ không phải cậu ta đâu.”
Tiểu Thái khóc không ra nước mắt: “Thủ trưởng, đại ca à, vàng cũng chẳng mua được mấy chữ “sớm biết” như thế, giờ em thấy cực kỳ hối hận rồi đây. Xin ngài hãy đưa em theo để huênh hoang, đưa em bay lên. Em thề sau này tuyệt đối sẽ không tò mò chuyện đời tư của anh nữa, cũng không quan tâm tới cuộc sống của anh nữa, càng không chú ý xem anh và cô Nhiễm đã phát triển tới mức độ nào rồi nữa…”
“Câm miệng!”
“Anh đồng ý rồi sao?”
“Trợ lý cục trưởng xây dựng thành phố, thăng một cấp, chúc mừng.” Tống Tử Văn bình tĩnh mở miệng.
Ực!
Tiểu Thái đang nghi ngờ không biết có phải mình vừa xuất hiện ảo giác không, anh ta… cũng thành trợ lý thị trưởng rồi sao? Cùng cấp bậc với Lưu Hạo ư?
Hạnh phúc tới quá bất ngờ giống như một cơn lốc xoáy đột nhiên ập tới làm anh ta ngẩn ngơ cả người, cũng chẳng khác nào một cái bánh bao nhân thịt từ trên trời rơi xuống làm đầu óc anh ta choáng váng.
“Thủ trưởng.” Sắc mặt Tiểu Thái trở nên nghiêm túc, sau đó đột ngột khom lưng với Tống Tử Văn, “Về sau này tôi sẽ là người của anh! Thực ra… thực ra tôi rất dễ nuôi. Anh ăn thịt nhưng tôi chỉ cần chan canh. Anh ăn canh thì tôi chỉ cần liếm bát. Nếu anh cũng liếm cả bát thì tôi liền từ chức không làm, chạy sang Nam Dương kiếm tiền luôn.”
Tống Tử Văn tỏ vẻ ghét bỏ: “Cậu được thăng chức là vì biểu hiện làm việc đủ tốt, đủ năng lực, liên quan gì tới tôi chứ? Đảng và nhà nước nuôi cậu, đừng có nhầm lẫn.”
Tiểu Thái sửng sốt, bỗng nhiên như hiểu ra cái gì, âm thầm cười hai tiếng: “Tôi đang vui nên chỉ đùa một chút mà thôi! Chúng ta đều là nô bộc mà Đảng và nhà nước nuôi dưỡng ra, đảm bảo tuyệt đối trung thành, vĩnh viễn không làm phản!” Hai câu cuối cùng, anh ta còn cố ý cất cao giọng nói.
“Ừ, nói thế còn nghe được. Đi trước đây, mai gặp lại.”
Tiểu Thái nhìn anh ta rời đi rồi sau đó lại liếc về phía một góc nào đó, hừ lạnh!
Đám tép riu, muốn bắt thóp điểm yếu của anh ta ư, chờ kiếp sau đi!
Có điều vừa rồi thật nguy hiểm, nếu không phải Tống Tử Văn cẩn thận và nhắc nhở đúng lúc, có khi mấy câu nói kia đã trở thành đề tài… một anh thư ký nào đó nịnh nọt nên được thăng cấp làm trợ lý; một vị thủ trưởng nào đó vì sự ngưỡng mộ của người khác mà lấy quyền làm việc riêng.
Đến lúc đó, không chỉ có anh ta phải chịu xử phạt mà Tống Tử Văn cũng bị vạ lây theo!
Kể từ đó, hai cái chức quan béo bở “Thị trưởng xây dựng thành phố” và “Trợ lý Thị trưởng xây dựng thành phố” cũng sẽ xa rời tầm tay. Lòng dạ thật đen tối, lại còn định một mũi tên trúng hai con chim nữa?!
…
Tống Tử Văn kéo cửa xe ra, ngồi vào vị trí ghế lái. Lão cán bộ ngày thường chẳng mấy khi nhắn tin mà giờ lại đang lách cách trên điện thoại.
“Tan tầm, đại khái mất khoảng mười lăm phút sẽ về đến nhà.”
Động tác của người đàn ông không lưu loát cho lắm, vừa nhìn đã biết là do ngày thường rất ít khi bấm bàn phím. So với đám thanh niên suốt ngày cúi đầu nhìn điện thoại thì người đàn ông này lại luôn ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng.
Nhiễm Dao vừa nhận được tin nhắn liền lập tức rối rít.
Ruy – băng đâu? Pháo bông đâu?
Toi rồi! Còn chưa bơm xong bóng bay…
A, bánh kem vẫn còn đang để ở tủ lạnh, phải bỏ ra cho bớt lạnh một chút thì vị mới ngon nhất.
…
Đúng lúc xe chuẩn bị tiến vào khu chung cư thì điện thoại của Tống Tử Văn liền đổ chuông.
Bởi vì phải nhìn đường nên cũng chẳng còn mắt để xem điện báo, trượt bàn phím và đặt lên tai nghe luôn.
“Xin chào, tôi là Tống Tử Văn.”
“…”
Người đàn ông lặp lại một lần, đối phương vẫn không lên tiếng. Đúng lúc anh ta định ngắt máy thì một giọng nói quen thuộc truyền đến, “Ngay cả số của em mà anh cũng đã quên, có phải không bao lâu nữa, anh cũng sẽ quên cả em không?”
Liêu Gia Văn?
Người đàn ông nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì không?”
“… Chúc mừng sinh nhật, ông xã.”
“E là cô gọi sai người rồi.”
“Một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm. Dù gì chúng ta cũng ở bên nhau tám năm, anh có thể đối xử với em như thế thật sao?”
Trên mặt Tống Tử Văn hiện lên một cảm xúc quái dị, đây vẫn là cô vợ cũ lúc nào cũng lạnh lùng kiêu ngạo đến giả tạo của anh ta sao?
Cô ta mà lại có thể nói ra được mấy lời như “một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm” ư?
Quả thực… không thể tin nổi.
Từ sau khi ly hôn, Tống Tử Văn không còn chú ý tới tin tức về cô ta nữa, chỉ biết cô ta bị điều đi Brazil, công khai thăng chức nhưng thực ra là ngầm giáng chức.
Nghĩ cũng biết là bút tích của quý bà Bàng rồi, chỉ có mẹ anh ta mới có mối quan hệ rộng lớn tới tận đám cấp cao Bộ Ngoại giao như thế.
“Có chuyện gì nữa không?” Tống Tử Văn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi này, trong nhà vẫn còn một cô bé đang đợi anh ta kia kìa.
...