Chương 617: Sợ rằng, thật sự rớt rồi


...

Nhìn bóng dáng cô gái nghênh ngang bước đi, Phùng Thiếu Luân đau đầu một trận.

Không thể chịu thua, hay nói vài câu hay hay được sao?

Con gái con đứa mà đi học trò cố chấp, hay lắm sao?

Đúng là tiếc cho khuôn mặt kiều diễm đó…

Chưa đến hai tiếng đồng hồ, trưởng nhóm cố vấn đích thân gọi điện cho Đàm Hi, không chỉ dặn dò số mật mã tài khoản, còn một mực xin lỗi.

“… Đàm tổng, thật sự đáng tiếc, chúng tôi vốn dĩ không tính can thiệt vào Thịnh Mậu, dù gì sàn cổ phiếu thay đổi miết, ai cũng không biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, biến cố gì, nếu vì vậy mà gây tổn thất, chúng tôi cũng không trả nổi cái nợ này!”

Nói toẹt ra, bọn họ cũng là làm công ăn lương, tội gì gánh mối nguy hiểm lớn đi theo gây thù chuốc oán với Thịnh Mậu!

Cũng không phải loại ăn no rỗi việc, ai tình nguyện chịu làm mấy chuyện vừa tốn công vừa tốn sức đó chứ?

Ánh mắt Đàm Hi ngưng đọng, giọng điệu dần nguy hiểm: “Phùng Thiếu Luân cố ý kêu mấy anh làm vậy phải không?”

Đầu bên kia im bặt một hồi, vội vàng “xin lỗi” rồi nhanh chóng cúp máy.

Đàm Hi nắm chặt điện thoại, mặt không cảm xúc.

Vào ngày thứ hai tài khoản được trả về, sáng sớm vừa mở sàn, Aiken liền tống hết toàn bộ cổ phiếu của công ty nhiên liệu xe hơi di.

Sau khi trên màn hình hiển thị “giao dịch thành công”, anh thở một hơi dài, sống lưng thẳng có phần thả lỏng, dựa vào chiếc ghế

đằng sau. Lâm Sảng thấy vậy, phì cười một tiếng: “Sếp, sao sếp giống vừa đánh trận xong thế?” Bật máy lạnh mà lưng vẫn ướt sũng.

Aiken liếc anh một cái: “Cái này còn khổ hơn đánh trận nữa, ok?”

“Chỉ là bản thảo cổ phiếu thôi mà, cậu lo lắng cái gì?”

“Cổ phiếu này tăng trưởng ghê quá, tôi và Đàm tổng từ lâu đã phát hiện không bình thường, chỉ sợ đằng sau có ai tại to mặt lớn điều khiển, cố ý tăng giá. Mấy hôm nay tài khoản không nằm trong tay, muốn bỏ cũng bỏ không được, giống như người ngồi trên mặt bằng đá, không biết khi nào đạp hụt nữa.”

Điều đáng sợ không phải bản chất có nguy hiểm, mà là biết rõ nguy hiểm nhưng không thể đoán biết được khi nào đến.

Thời gian chờ đợi mới là đỉnh điểm của sự sợ hãi.

“Chậc…” Lâm Sảng rùng mình một cái: “Sao tôi cảm thấy thế thảm ghế vậy?”

Aiken thở dài: “Người anh em, anh còn trẻ lắm.”

“…” làm ơn đi, hình như anh còn nhỏ hơn tối hai tuổi đó, anh Hai à!

Tôn Bái Châu trở về từ phòng giải khát, làm ly cà phê đen cho Aiken, đặt trên bàn làm việc: “Theo tình hình trước mắt cho thấy, cổ phiếu này còn có thể tăng trưởng, ít nhất qua được buổi sáng hôm nay, nói không chừng còn leo thêm được mấy trăm điểm nữa. Chẳng trách mà đám Cửu Châu nhát gan cứ không chịu buông.

Aiken nhíu mày lại: “Anh nói thì hay lắm, lỡ mà trượt…”

“Vãi!” Chưa đợi anh nói hết, Lâm Sảng chỉ về phía màn ảnh, không nhịn nổi chửi thề, mặt còn như thấy ma vậy.

Mấy người đưa mắt nhìn qua, mặt người nào người nấy đều đặc sắc.

Tôn Bái Châu trước đó không lâu còn thề thốt nay mặt đỏ tới mang tai, cái tát này quá thanh thuý!

“Trời mẹ! Trượt giá thật kìa…”

“Vãi! Vãi! Vãi! Cái đà này đáng sợ quá, mau xem lượng giao dịch…”

“Xong, lần này hay rồi, người mua lẻ đã bắt đầu bản ra như điên, may chúng ta nhanh chân, với cái đà này thì chưa đầy hai tiếng đồng hồ, rớt hết chẳng còn gì đấy chứ.”

Aiken nín thở hồi lâu mới nhả ra một hơi thở nặng nề, sau lưng đã nhễ nhại mồ hôi lạnh.

Cũng may… cũng may tối qua Đàm Hi gọi điện dặn tới dặn lui kêu anh sáng nay sàn vừa mở là bán đi ngay…

“Ai dố, vẫn còn rớt kia, không có chút dấu hiệu gì tăng trở lại cả, ghế thật!”

Bởi người bị lọt hố không phải họ, vì vậy mới có tâm trạng rãnh rỗi vừa nhâm nhi đổ ăn, vừa nói chuyện phiếm, cứ như xem phim vậy.

Còn bên Cửu Châu, trong văn phòng tổng giám đốc.

Phùng Thiếu Luân buông chuột xuống, “Thật sự… quá ảo.”

Lúc này, anh mới ý thức được việc mình mượn cớ uy hiếp Đàm Hi ngu ngốc đến mức nào!

Nếu như Đàm Hi không chủ động tìm tới tận cửa, có thể anh vẫn để nhóm cố vấn tiếp tục nắm giữ tài khoản, để rồi bây giờ…

Phùng Thiếu Luân cảm thấy da đầu như tê dại, căn bản là anh ta không dám đặt giả thiết cho hậu quả thế này.

Hoặc là giữ khư khư, cố gắng trở mình, nhưng khả năng quá nhỏ bé.

Hoặc là bán túng bán tháo, kịp thời ngăn tổn thất, nhưng đến lúc đó vấn sẽ bị lỗ nặng.

Đôi mắt người đàn ông thoáng qua nét phiền muộn, chịu không được liền gọi điện cho Đàm Hi.

“Có việc gì?” Có thể biết là anh, đến hai từ “A lô” đơn giản vậy mà cô gái cũng cắt bớt đi.

“… Xin lỗi.” Phùng Thiếu Luần khó khăn nói.

Đầu dây bên kia hừ lạnh một tiếng, rồi kết thúc ngay cuộc gọi.

Phùng Thiếu Luận cười khổ, ngồi trên ghế văn phòng, ánh mắt trầm ngâm.

Đây là lần đầu tiên anh ta tự kiểm điểm bản thân với tâm trạng phức tạp và đầy thất bại.

Là người nắm giữ quyền quyết định của cả một công ty, anh không đủ bình tĩnh, là một người đàn ông, hôm qua lại bị người mình tỏ tình từ chối, vẫn là thất bại.

Xem ra, thật sự phải bày tỏ bằng thành ý mới được…

Phùng Thiếu Luân chìm trong suy nghĩ.

Còn người chủ động kết thúc cuộc gọi là Đàm Hi cũng không đến nỗi bực bội như trong tưởng tượng, trái lại mép môi vểnh cười, có chút lém lỉnh, nhiều nhất vẫn là thấm thủy.

Nếu có thể, cô rất muốn nói với tên hể họ Phùng đó một câu: “Người anh em, muốn lăn lộn thì đều có nợ phải trả cả.”

Nhưng để đạt được hiệu quả cốt truyện, cô đã nhịn không nói.

Dẫu sao, bứt dây động rừng không phải là cách sáng suốt. Hai ngày tiếp theo, cổ phiếu này như được đà vậy, cứ rớt xuống không ngừng.

Lâm Sảng: “Với tình hình này, tuyệt đối nằm sàn rồi, thương!”

Tôn Bái Châu: “Không quá hai ngày, rớt đến lủng đáy rồi.”

Lưu Đông Thanh: “Nói chứ, xí nghiệp này rốt cuộc sao vậy? Lúc đầu còn tăng mạnh, sao trong thời gian ngắn có thể thảm hại vậy? Sếp, không phải đã nói sau lưng có nhà cái lớn sao?”

Aiken đang muốn nói thì Đàm Hi đi vào, “Bởi vì nguồn vốn của xí nghiệp này có vấn đề, tăng càng nhanh, lỗ hổng càng lớn, sau cùng rớt nằm sản ngay.”

“Đàm tổng…”

Mấy người chào xong, ai cũng đứng dậy cả, vẻ mặt thấp thỏm, động tác cẩn trọng.

...