Chương 383: Khí tràng của nhị gia


...

“Trước khi xử lý chuyện của Vương Khởi, tôi nghĩ sự thay đổi giá cổ phiếu bất thường của Hoa Nhuận mới là vấn đề cấp bách cần giải quyết ngay”

“Giá cổ phiếu?”

Lục Chinh đứng dậy, chỉnh lại tay áo, đi lên trên bục, dùng điều khiển từ xa mở máy chiếu, mọi người không rõ ra sao.

“Chuyện gì thế này?”

“Tôi cũng không rõ. Cứ xem anh ta làm gì đã…”

Bởi vì người nói là Lục Chinh, cho nên cho dù mọi người còn thấy nghi ngờ trong lòng, cũng sẽ không lập tức lên tiếng ngắt lời. Không chỉ thân phận của anh đặc thù, mà còn ở sự gan góc mạnh mẽ của anh nữa. Người của chính quyền thành phố có lẽ không cảm thấy, nhưng phía bên quân đội nhìn anh với ánh mắt sùng bái và kính nể. Ngay cả nhân vật lớn như Cát Lão lúc này đây cũng tràn ngập ý cười trong đôi mắt, dáng vẻ hậu sinh khả úy.

Còn ai dám nói gì chứ?

Trong lúc mọi người còn đang mang bao tâm tư phức tạp, trên tấm màn chiếu màu trắng hạ xuống đã hiển thị tình hình từ khi mở phiên giao dịch đến lúc mười giờ mười lăm phút lúc này, xu thế của cổ phiếu Hoa Nhuận, từng đường gấp khúc đơn giản rõ ràng.

“Đây mới là nhiệm vụ cấp bách.” Ánh mắt thâm trầm thanh thúy quét qua một vòng, biểu cảm Lục Chinh lạnh lùng. Trong số những người ngồi đây, có thượng cấp có quân hàm cao hơn anh, cũng có chính khách tay còn nắm trọng quyền của thủ đô, nhưng ánh nhìn của anh vẫn thẳng tắp như cũ, giống như hố đen sâu hun hút không đoán biết được trong vũ trụ.

Đây là uy lực mà chỉ có đội trưởng chiến đội đặc chủng Lôi Thần mới có.

Đáy mắt Cát Lão dâng lên sự kích động khó diễn tả được bằng lời, dường như bản thân vừa lấy lại được một thứ gì đó đã mất.

“Chuyện này là sao?”

“Bắt Vương Khởi là hành động bí mật, ngay cả những lãnh đạo cấp cao khác của Hoa Nhuận cũng không hay biết gì, vậy tại sao lại có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu được chứ?”

Tống Tử Văn đưa điện thoại đến trước mặt cấp trên, trang giao diện dừng tại danh sách hot search của Weibo.

Lưu Thác không hiểu ra sao, ánh mắt khó khăn quét qua, cuối cùng định cách tại đường link đứng Top 1: Lãnh đạo cao cấp của Hoa Nhuận hút thuốc phiện chơi gái bị bắt.

“Chuyện này…”

Tống Tử Văn click vào, mở một dòng đề xuất bất kỳ. Sau khi Lưu Thác xem qua, tức đến mức vỗ bộp một cái lên bàn, tiếng vang cực lớn khiến tất cả mọi người có mặt đều giật mình chấn động.

Ánh mắt nhẹ bẫng của Cát Lão nhìn vào hắn.

Lưu Thác tự biết mình đã thất thố, suýt nữa ông đã quên mất đây là quân khu, không phải là văn phòng của mình.

Trả lại điện thoại cho Tống Tử Văn, anh ta đón lấy, đặt xuống.

Người lãnh đạo già như ông mặc dù chiến tích lẫy lừng, nhưng không hiểu thú vui trong cuộc sống, bình thường rất ít khi chơi các phần mềm mạng xã hội, những thứ như weibo hoàn toàn không động đến bao giờ, cho nên mới không nắm được đại khái về tin tức.

Không chỉ riêng ông, đa số mọi người có mặt đều là phái hành động thực tế của thế hệ trước, bình thường công vụ chất đống, đâu có thời gian rảnh rỗi đi chơi weibo, wechat gì gì đó.

“Chắc chắn là có người để lộ bí mật!” Lưu Thác chắc như đinh đóng cột, bài viết đó được tải lên lúc 23 giờ 56 phút tối qua. Tuy nói chủ tịch thành giám đốc tài chính nhưng đa số dữ liệu thông tin đều là sự thật và có phần cố ý phóng đại lên.

Còn sự kiện Vương Bình Thiện xảy ra vào chiều qua, đến gần tối thì Vương Khởi bị bắt theo, cách khoảng thời gian thông tin bùng nổ chưa đến 5 giờ đồng hồ.

“Cát Lão, bây giờ có đủ lý do để nghi ngờ, chuyện của Vương Khởi là do có người cố ý tiết lộ bí mật, mới dẫn đến sự thay đổi bất thường của giá cổ phiếu như vậy.”

Ông cụ vẫn tiếp tục trầm mặc, nhưng ánh mắt lại tinh tường, khiến người ta không dám nhìn gần.

“Việc Hoa Nhuận lên sàn chứng khoán do được chính quyền và phía quân đội đồng thời thúc đẩy, mục đích là góp vốn rộng rãi, dựa trên tiền đề là phát triển đầy đủ kỹ thuật của quân đội, tạo phúc cho nhân dân.” Hay nói cách khác, nguyện vọng ban đầu của Hoa Nhuận là dùng trong quân đội, nhưng trên một số phương diện thành quả nghiên cứu của họ có thể trợ giúp cho việc cải thiện đời sống dân sinh.

Ban đầu, hai bên chính phủ và quân đội liên kết để thúc đẩy Hoa Nhuận lên sàn chứng khoán, một là để kêu gọi góp vốn, hai cũng là có tác dụng che giấu bí mật.

Dù sao thì thời đại cũng đã khác rồi, kỹ thuật phát triển chuyển biến từng ngày, không thể giống như trước kia được nữa, tìm đại một cái hang hoặc cái hầm là có thể làm ra phát minh. Sự nghiên cứu khoa học ngày nay muốn có được sự phát triển mang tính thực chất thì nhân tài là thứ trọng yếu nhất, nhưng đồng thời nguồn vốn cũng là tiền đề tiên quyết.

Ý tứ của cấp trên rất dễ hiểu, lấy của dân, dùng vì dân. Việc niêm yết trên sàn chứng khoán đã giải quyết được vấn đề về tiền, nhưng đồng thời cũng tăng thêm rủi ro cho doanh nghiệp, một khi thất bại trên sàn chứng khoán, cũng có nghĩa là toàn quân bị diệt, đây là cơ chế khôn sống mống chết cơ bản nhất của thị trường vốn.

Đương nhiên là, điểm này đã hoàn toàn bị bỏ qua.

“Nhiệm vụ cấp bách lúc này là giải quyết nguy cơ trên thị trường chứng khoán, còn về Vương Khởi.” Lục Chinh cười lạnh, “Thiên tử phạm tội xử phạt như dân, đạo lý này đã được làm rất rõ ràng ngay từ các vương triều phong kiến. Chúng ta không thể đâm vào vết xe đổ của lịch sử được.”

Trong lòng Tống Tử Văn thầm dựng ngón cái, dám nói như vậy cũng chỉ có Lục Chinh mà thôi.

Ngoài anh ta ra, có vị nào ngồi đây mà không đức cao vọng trọng, từng lập nhiều công lao chứ?

Liều thuốc này đủ mạnh, ngay cả “phong kiến cũ” cũng được lôi ra, đối với một người quân nhân hay một vị quan viên mà nói đã không chỉ là vấn đề về tư tưởng, mà còn có sự giác ngộ chính trị của bản thân nữa.

Không ai gánh được tội danh “bao che cho kẻ phạm tội”.

Lưu Thác lau mồ hôi, lập trường của ông ta giống Lục Chinh, nhưng vẫn không tránh khỏi toát mồ hôi lạnh, huống hồ là các lãnh đạo cao cấp phía quân đội đang chủ trương bảo vệ Vương Khởi?

Mọi người không hẹn mà gặp cùng đưa mắt nhìn Cát Lão, lúc này ông mới là người đại diện tốt nhất thể hiện thái độ của phía quân đội.

Lục Chinh liếc nhìn đường gấp khúc thể hiện xu thế trên màn hình, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Từ giờ đến lúc kết thúc phiên giao dịch còn ba mươi lăm phút nữa.”

Ánh mắt Cát Lão không hề dao động, dường như chuyện không hề nguy ngập như những gì Lục Chinh nói.

Tống Tử Văn trầm mặc, ngước mắt lên nhìn Lục Chinh, đúng lúc đối diện với ánh mắt thâm sâu của anh, trao đổi với nhau bằng ánh mắt chỉ đối phương mới hiểu được, sau đó mới di chuyển ánh mắt như không hề có chuyện gì.

“Không cần nữa.” Giọng Cát Lão như tiếng chuông đồng, mạnh mẽ uy lực cuốn đi tất cả chỉ trong nháy mắt.

Mặt mày Lục Chinh càng thâm trầm hơn.

...