Chương 430: Món quà đâm thẳng vào tim


...

Lại nói tới nhà chính của Lục Gia, buổi livestream bà cụ muốn xem đã bắt đầu sớm hơn 10 phút, ông cụ ngồi trên ghế sofa, mở báo ra, ánh mắt dừng lại ở mục tài chính, đọc nhanh như gió, lại lật sang trang quân sự, tới tới lui lui, tiếng lật báo vô cùng vang dội.

“Nhẹ tay một chút…” Ánh mắt dính chặt trên màn hình ipad, bà cụ lên tiếng nhắc nhở.

Lục Giác Dân hừ lạnh: “Bà chỉnh âm lượng lớn vậy, à, tôi lật mấy trang báo làm phiền bà hả?” Cũng không biết đang xem cái gì, đường đường là một thằng nhóc mà lại vừa hát vừa nhảy, làm đủ mọi tư thế.

Đàm Thủy Tâm nghe vậy, quay đầu lại, lẳng lặng nhìn ông.

Lục Giác Dân thấy hơi chột dạ, quan hệ hai người vừa mới tốt trở lại, tuyệt đối không thể cãi nhau nữa!

Cũng may, bà chỉ nhìn một lúc rồi bình tĩnh dời tầm mắt, sau đó ôm ipad lên lầu hai.

Ông cụ ngơ ngác: “Bà lên làm lầu làm gì?”

“Âm thanh to quá, ảnh hưởng đến việc đọc báo của ông.”

“Không có ảnh hưởng.” Lục Giác Dân cười lấy lòng “Lúc nãy là tôi làm lớn chuyện thôi, không có ý đuổi bà đi.”

“Nhưng thái độ của ông thật sự không tốt.”

Ông cụ mặt lộ vẻ buồn thiu, “Vậy… tôi xin lỗi?”

Đàm Thủy Tâm đứng nơi không xa, thêm vài bước nữa là đến chỗ bậc thang lên lầu, “Xin lỗi đi.”

“…”

“Không phải muốn xin lỗi sao?”

“… Xin lỗi, thái độ trước đây không được tốt.”

“Ừ, tha lỗi cho ông đấy.” Bà quay lại ngồi xuống.

“…” Trong lòng Lục Giác Dân cảm thấy bực bội, càng ngày càng mãnh liệt.

Sai rồi, sai cả rồi, không nên như thế này!

Cảm giác bất lực lép vế không nắm được quyền điều khiển trong tay khiến ông cảm thấy có cảm giác nguy cơ, rõ ràng là… hoán đổi vai diễn rồi còn gì! Trước đây, chỉ có ông mới được phép tức giận, hôm nay chỉ có thể khúm núm xin lỗi, không dám phản bác lại dù chỉ một chút.

Thế này là thế nào?

Lục Giác Dân cho rằng, chỉ cần khuyên được bà về nhà rồi thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Nhưng trên thực tế, lần trở lại này, tính cách của vợ mình đã thay đổi, không chỉ không nghe lời ông, đôi lúc còn trở nên cứng rắn hơn, ví dụ như lúc nãy.

Trước đây, bà ấy rất ít khi xem truyền hình, điện thoại thì chỉ biết gọi và nhắn tin, chứ đừng nói đến việc lên mạng. Hôm nay người không xem truyền hình lại bắt đầu cày phim, người không dùng điện thoại lại bắt đầu lướt Weibo, người lạ lẫm với internet giờ thì lại ôm ipad xem livestream. Thậm chí Lục Giác Dân còn nghi ngờ, có phải ông đã đón một “bà vợ giả” trở về.

Chỉ với một tuần ngắn ngủi, làm sao thay đổi lớn như vậy được?

Giống, giống như đã đổi thành một người khác.

Trực giác của đàn ông mách bảo ông rằng, việc này không thể thiếu được hành động xúi giục của con nhóc tên Đàm Hi kia, mục đích là muốn chơi xỏ ông!

Không thể phủ nhận, suy nghĩ cũa thương nhân rất chuẩn xác, ánh mắt cũng chính xác hơn người thường, chỉ nhìn qua là biết Đàm Hi đứng sau chuyện này.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Ai bảo ông già này không biết cân nhắc, không những xụ mặt ra với cô, thậm chí còn trỉ chích cô dạy hư bà cụ?!

Được thôi, “dạy hư” đúng không, vậy thì “hư” cho ông xem~

Nhưng Lục Giác Dân vẫn không thể chống trả lại được, bởi vì ông không nỡ, nhất là sau khi gỡ mối gút mắc mấy mươi năm của hai người, và trông thấy ngày tháng hạnh phúc đã không còn xa xôi nữa.

Mặt lộ ba phần cười, đặt tờ báo xuống, sáp lại bên cạnh bà cụ: “Đang xem gì thế?”

Đàm Thủy Tâm rất muốn có người nói chuyện, nhất là cùng thảo luận những thứ bà thích, tự nhiên thái độ với Lục Giác Dân cũng ôn hòa hơn mấy phần, đến cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Đang xem livestream!”

“Tin tức 3 phút?”

“Không phải kiểu trên tivi”

“Vậy…”

“Đây là Weibo.”

“Cái người bên trong đây đang làm gì vậy?”

“Đang hát đó!” Người ta còn ôm guitar nữa.

“Bà thấy hay hả?” Ông cụ dò hỏi.

“Dĩ nhiên.”

“Hay chỗ nào?” Trong mắt ông, chẳng có gì đáng xem cả, trên mạng không phải có câu gì ấy nhỉ? À… cay mắt!

“Giọng hát hay, người cũng đẹp trai.” Trái tim thiếu nữ của bà cụ bắt đầu nổi bong bóng hường, “Ông xem, cậu nhóc nhỏ tuổi vậy đã biết hát nhiều bài, lúc cười còn có hai chiếc má lúm đồng tiền, cặp mắt đào hoa, đúng là khiến con gái thấy thích mà!”

Ừm… ngay cả gái già cũng thích, trước mắt vừa hay cũng có một cô đây này.

Ông cụ khinh thường, nghe Đàm Thủy Tâm khen người khác không ngừng, cho dù đó là thằng nhóc con đi nữa, trong lòng vẫn thấy khó chịu.

Phải biết rằng, lúc ông còn trẻ, còn đẹp trai hơn thằng nhóc này nhiều, sao không thấy bà khen qua ông chứ?

Trong lòng không phục, lời nói ra cũng khó chịu theo: “Hừ! Nhìn là biết kiểu yếu ớt không làm được trò trống gì. Ngoài việc biết hát vài bài, dáng có cao một chút ra, thì còn có chỗ nào tài giỏi đâu?!”

“Ông!”

“Đừng trừng mắt, có sao nói vậy mà thôi.”

“Được,“ Đàm Thủy Tâm cũng không thèm giận, mà trở nên bình tĩnh, “Nếu ông không thích xem, vậy phiền ông ngồi xa ra một chút.”

Lần đầu tiên trong đời ông cụ bị ghét bỏ, thấy hơi buồn bã khó chịu.

“Bà… đừng xem nữa, ngồi xuống nói chuyện với tôi.” Giọng điệu nhượng bộ chịu thua.

Nếu mà là trước đây, không chừng bà cụ đã đồng ý, nhưng lúc này, bà có ý muốn dạy cho Lục Giác Dân bài học khó quên, sao có thể chịu nghe lời dễ dàng như thế được.

“Giờ tôi không rảnh.”

Trái tim ông cụ, cảm thấy lạnh lẽo làm sao.

“À, quà của A Chinh đem về hôm Giao thừa ông đã mở ra chưa?”

“Chưa.”

“Bây giờ có thời gian thì đi mở đi.”

Lục Giác Dân không dám không nghe, bây giờ ông như đang đi trên dây thép, lúc nào cũng có thể bị đánh rớt xuống vực sâu. Ừm… nghe theo bà ấy vậy…

“Vậy tôi lên lầu xem thử.”

Đàm Thủy Tâm giơ tay vẩy như vẩy ruồi vậy.

“…” Trong lòng, cảm thấy thật đau.

Trước đây bá đạo bao nhiêu, giờ đây lại mỉa mai bấy nhiêu, Lục Giác Dân thở dài một tiếng, ngoan ngoãn đi lên.

Bà cụ mượn cớ hắt xì, che giấu đi nụ cười trên môi.

“Khốn kiếp!”

Chưa đầy 5 phút sau, trên lầu truyền xuống tiếng quát mắng tức giận. Đàm Thủy Tâm có chút biến sắc, cũng không đoái hoài với livestream nữa, đặt ipad xuống nhanh chân đi lên lầu.

Bác Từ cũng chạy ngay lên đó.

Vừa vào cửa liền thấy vẻ mặt xanh ngắt của ông cụ, còn bà chủ thì lại có biểu cảm cố gắng nhịn cười.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong đầu bác Từ hiện lên vô số khả năng, tầm mắt dừng lại trên chiếc hộp quà bị ném dưới đất, một mảng màu xanh, rất dễ khiến người tưởng nhầm là lá trà, nhưng thực tế là…

“Thằng nhóc con, tôi thấy nó tạo phản thật rồi!” Dám tặng lộc pín?

Có ý gì đây hả? Chế giễu ông? Nếu có thể, Lục Giác Dân muốn nhéo lỗ tai anh chất vấn một phen.

Cháu tận hiếu như vậy sao?!

“Được rồi,“ Bà cụ ho nhẹ, “Có gì to tát đâu? Cũng đáng khiến ông tức giận như thế sao?”

“Không đáng sao?! Bà xem, thằng nhóc ranh tặng cái gì đây!”

“Vậy thì ông hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm?”

Bác Từ cũng hướng tầm mắt thắc mắc về phía bà cụ.

Bà cụ bình tĩnh lên tiếng: “Cái này không phải do Lục Chinh chọn.”

“Không phải nó?” Lục Giác Dân nhíu mày, “Vậy là ai?”

Trong đầu Đàm Thủy Tâm hiện lên khuôn mặt gian xảo, cười cười, “Cái đứa cháu dâu mà ông ưng ý nhất đấy“.”

“Cô bé nhà họ Bàng?!”

Dạo này, cũng không biết phải bị Đàm Hi kích động hay không, hay do thái độ cứng rắn của Lục Chinh gây sức ép lên ông, Lục Giác Dân đổi hẳn thái độ, lại đi ưng ý Bàng Thiệu Đình, đang dự định tìm cơ hội bắt cầu nối dây. Phải biết rằng, trước đây bởi vì Bàng Thiệu Đình là em họ trên danh nghĩa của Lục Chinh, còn Lục Giác Dân lại là người cố chấp bảo thủ, nên ông không thích đứa nhỏ này.

“Sao lại là nó?”

“Hơ, đứa cháu dâu tương lai của ông chế giễu ông thận yếu, dương khí không đủ…”

“Đủ rồi!”

Bà cụ dừng lại đúng lúc.

“Tiểu Từ, hủy bỏ bữa cơm ngày mai với Bàng Gia ngay lập tức!”

“Vâng.”

Lục Giác Dân nhìn chiếc lộc pín dài kia, ngoài việc cảm thấy chán nản, xấu hổ thì chỉ còn lại sự tức giận, “Thật quá đáng!”

Bà cụ xem xong kịch hay lại xoay người đi vào phòng khác. Bây giờ bà rất nóng lòng muốn xem thử Hi Hi tặng bà cái gì.

Bà cố gắng tìm ra túi quà dựa vào trí nhớ của mình, mở túi quà ra, một giây sau, mắt trợn to…

Nội y.

Màu tím của hoa tử lan, viền ren, thần bí và cao quý. Hạt châu màu hồng đung đưa ở chính giữa, phần bề mặt cúp ngực dùng kiểu thêu theo phong cách phục cổ, thêu hình hoa lan.

“Thung lũng vắng có người đẹp, thấm thoắt ôm cô độc đăm chiêu.

Làn gió đông thoáng qua, hương thơm ngào ngạt bay xa.”

Chút ngượng ngùng ban đầu của bà cụ nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại ánh mắt sáng chói như sao. Trên đời này, không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của nội y, cho dù là bà cũng không ngoại lệ.

Đêm đó, bác Từ nghe theo lời dặn dò của ông cụ, đem lộc pín đó đốt thành tro, ném đi càng xa càng tốt.

Ngày thứ hai, Lục Giác Dân vẫn chưa hết giận, trong lòng đã ghim lại lỗi lớn của Bàng Thiệu Đình, nếu mà là cháu gái ông thì đã bị đánh bầm dập, run rẩy lẩy bẩy rồi!

Cháu dâu gì chứ, đó là điều không thể.

Chết tiệt!

“… Hi Hi, món quà của cháu đúng là đâm thẳng vào tim ông ấy, mặt ông ấy vẫn còn xanh ngắt kia kìa.”

“Món quà? Bà không thích hả?” Lúc này, cô mới bò xuống giường, lưng đau vai mỏi.

“Chẳng cần phải giả vờ trở mặt bà làm gì, đừng lo, nhất định sẽ giữ kín giùm cháu!”

“Bà tốt nhất ạ~”

“Nha đầu miệng ngọt quá, chỉ biết dỗ bà!”

...