Chương 190: Hai cái gối biết gây chuyện


...

“Đàm Hi đâu rồi?”

Không khí trên bàn đột nhiên cứng đờ.

“Thiên Mỹ, chị dâu em đâu?”

“Anh, anh quên rồi à? Ngày 7 tháng 9 nó khai giảng, lúc này đang ở trường học rồi.”

“Tại sao không nói với anh một câu?” Người đàn ông nhíu mày, hình như không hài lòng.

Tần Thiên Mỹ cười, đuôi mắt nhếch lên: “Anh, không ngờ anh lại quan tâm nó như thế đấy? Sớm biết thế em đã gọi điện báo cho anh rồi, đỡ cho đến giờ lại bị anh trách móc.”

Lục Thảo nghe vậy thì mặt cũng sầm xuống.

“Cho dù thế nào thì cô ấy cũng là người của Tần gia, chẳng lẽ không nên quan tâm sao?” Tần Thiên Lâm mỉm cười, mắt lộ ra vẻ cảnh cáo.

Tần Thiên Mỹ hậm hực ngậm miệng lại.

“Con có thể nghĩ được như thế là rất tốt.” Tần Tấn Huy gật đầu cực kỳ hài lòng.

Sầm Vân Nhi vốn định mở miệng phụ họa đôi ba câu, nhưng thoáng nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của Lục Thảo thì lại lập tức nuốt lời bên miệng xuống.

Cô ta không giống Đàm Hi, có thể đi luôn, ngày nào vẫn còn sống ở trong cái nhà này thì cô ta vẫn không thể đắc tội với mẹ chồng mình được…

“Con ăn no rồi, mọi người ăn từ từ ạ!” Tần Thiên Lâm đứng lên rời khỏi phòng ăn.

Trở lại phòng ngủ, lập tức cầm lấy điện thoại.

Tắt máy?

Thời gian này… sao lại tắt máy chứ?

“Alo, tra số điện thoại của Vệ Ảnh giúp tôi.”

Một buổi trưa này, Đàm Hi ngủ rất ngon, còn nằm mơ nữa.

Cụ thể mơ thấy gì thì cô cũng chẳng nhớ được.

Lấy điện thoại ra xem giờ mới phát hiện đã tắt máy.

“Hết điện à?”

Xuống giường, lục tìm sạc pin, cắm vào, sau đó chui vào phòng tắm súc miệng, rửa mặt, lúc này mới coi như tỉnh táo hoàn toàn.

Khởi động máy liền thấy có tới bảy cuộc gọi nhỡ.

Sáu cái đầu tiên là của Tần biến thái gọi, cái cuối cùng là người cô mong đợi gọi.

Để không đánh thức An đại mỹ nữ và tiểu công trúa, Đàm Hi xoay người đi ra ngoài ban công.

Gọi lại.

“Alo.” Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.

Môi liền nở một nụ cười: “Nhớ em không?”

Người đàn ông đặt bút xuống, một tay khép tài liệu lại, người ngả về sau, tựa lưng vào thành ghế.

Vẻ mặt cũng hiếm khi thả lỏng ra, “Vừa dậy hả?”

“Vâng. Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em kìa.”

“… Biết rõ còn cố hỏi.”

“Là sao? Sao em chẳng hiểu gì thế nhỉ?” Đàm Hi giả ngu.

“Được rồi, đừng giả bộ nữa.”

“Vậy em cứ coi như là có nhớ nhé!”

Lục Chinh không nhịn được bật cười.

“Đang ở công ty à?”

“Ừ.”

“Bận lắm hả?”

“Cũng bình thường. Em ở bên đó đã quen chưa?”

“Hoàn cảnh không tệ, bạn cùng phòng cũng OK.” Đàm Hi nói sơ qua, “Có cho Tiểu Nhị ăn hộ em không đấy?”

Đầu bên kia khẽ “có” một tiếng.

“Ngoan, về sẽ thưởng cho anh.”

Người đàn ông nhướng mày, “Thưởng ư?”

“Vâng.”

“Thưởng thế nào đây?”

“Thích gì em cho, sao hả?” Âm cuối hơi rung lên khiến cõi lòng người nghe cũng rung động theo.

“Được đấy.”

Kết thúc cuộc gọi, Đàm Hi tì vào lan can cười ngây ngô, đang chuẩn bị quay vào nhà thì điện thoại lại đổ chuông.

Vừa nhìn màn hình, nụ cười đã thu lại.

“…”

“Tại sao không nghe điện thoại hả? Rốt cuộc em đang làm gì?” Vừa bắt máy liền nghe thấy một loạt lời chất vấn.

Đàm Hi dịch điện thoại ra xa, chờ hắn gào thét xong mới nói: “Liên quan quái gì tới anh hả?”

“A, anh là người đàn ông của em, không liên quan tới anh thì liên quan tới ai hả?”

Đàm Hi cố nhịn không nôn mửa, “Có chuyện gì thì mau nói, có rắm thì đánh nhanh đi! Đừng có nói linh ta linh tinh nữa, tôi không có thời gian nói chuyện vớ vẩn với anh đâu.”

“Đi lúc nào?”

“Hôm trước.”

“Hôm qua mới khai giảng, tại sao lại đi sớm hơn một ngày.”

Đàm Hi hơi híp mắt nhưng giọng vẫn bình thản như cũ: “Để quen thuộc với hoàn cảnh.”

“Tại sao không nói cho anh?”

“Nói cho anh? Rồi sao nữa?”

Tần Thiên Lâm lại chẳng nói gì nữa.

“Đưa tôi đi hả? Cậu Hai Tần à, xin hỏi, anh tình nguyện làm thế thật sao? Cho dù anh tình nguyện, thời gian có cho phép không?”

“…”

“Không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây, về sau gọi cho tôi ít thôi.”

“Cuối tuần sau anh sẽ tới thăm em.”

“Đừng, xin anh đừng tới! Lòng tốt của anh tôi không tiêu hóa nổi đâu, lỡ như bạn học hỏi tôi cũng chẳng biết phải giải thích thế nào.”

“Chúng ta là vợ chồng! Cứ nói thật thôi.”

“Thiếu gia à, anh nói đùa cái quái gì thế hả? Giấy đăng ký đâu? Lấy ra đây xem nào?”

“Em!”

“Tôi cúp máy đây.”

“Đàm Hi, em… Alo? Alo? Shit!”

Đấm mạnh vào gối, mặt mày người đàn ông lập tức trở nên âm trầm.

Em chán ghét tôi như thế sao?

Cốc cốc cốc —

“Ai?”

“Thiên Lâm, mẹ đây.”

Người đàn ông điều chỉnh lại nét mặt rồi đứng lên mở cửa.

“Vừa rồi thấy con ăn không nhiều lắm nên mẹ bảo thím Vương nấu thêm bát mì.”

Tần Thiên Lâm đón lấy cái bát: “Mẹ, con ăn no rồi.”

“Không mời mẹ vào ngồi à?”

“Mẹ cứ vào đi.”

Hắn xoay người, Lục Thảo theo sát phía sau, khi nhìn thấy tấm ảnh cưới lớn treo trên tường, sắc mặt bà ta trở nên xanh mét.

“Mẹ, mẹ ngồi đi.”

“Ừ. Mẹ nhớ lần trước bức ảnh kia đã rơi vỡ rồi mà.” Như vô tình hỏi một câu.

“Vâng. Mới đóng lại khung mới.”

“Đồ rơi vỡ rồi thì thôi, ném đi, còn nhặt về làm gì nữa?”

Ánh mắt Tần Thiên Lâm hơi lóe, “Nhìn đã quen, lâu cũng thấy có cảm tình.”

Trong lòng Lục Thảo lộp bộp, có một dự cảm không tốt.

“Thiên Lâm, con đối với nó không phải thật sự là…”

“Vâng.”

“Con có biết mẹ đang nói tới cái gì không hả?”

“Mẹ, chuyện của con, con có thể tự xử lý.”

Cánh môi Lục Thảo giật nhẹ, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Tần Thiên Lâm giành lời trước —

“Con không ăn mì đâu, mẹ mang cho anh Cả đi, gần đây anh ấy đã khá mệt mỏi vì chuyện của Sầm gia rồi, trưa nay cũng chẳng ăn được bao nhiêu.”

“Thiên Lâm, mẹ…”

“Mẹ, mẹ mang sang luôn đi, mì không để lâu được đâu.”

Lục Thảo vừa ra khỏi phòng thì nụ cười cũng biến mất.

“Thím Vương, thím mang mì tới phòng của cậu Cả đi, dặn nó tranh thủ ăn khi còn đang nóng.”

“Vâng.”

Lục Thảo xoay người trở về phòng, Tần Thiên Mỹ đứng chờ bà ta ở ngoài cửa.

Vì vụ vu oan cho Đàm Hi mà hai mẹ con trở nên xích mích, trong mối quan hệ có một vách ngăn nên khoảng thời gian này vẫn luôn lạnh nhạt với nhau.

Lục Thảo thấy rất thất vọng khi bỏ ra bao nhiêu tâm huyết mà cuối cùng lại nuôi dạy được một đứa con gái quá ngu xuẩn.

Tần Thiên Mỹ thì thấy trái tim băng giá, thì ra mẹ cũng chẳng yêu mình như biểu hiện bên ngoài, nếu không tại sao rõ ràng biết cô ta chán ghét Đàm Hi đến mức nào rồi mà vẫn còn bắt cô ta cúi đầu xin lỗi chứ?

“Mẹ, mẹ cũng nhận ra rồi đúng không?”

Bàn tay đặt trên then của của Lục Thảo khựng lại.

“Hình như anh con đối xử với Đàm Hi rất khác, chỉ sợ là anh ấy động lòng rồi.”

“Vào rồi nói tiếp.”

Khóe môi khẽ cong lên: “Vâng.”

Hai mẹ con đi vào trong phòng ngủ, Tần Thiên Mỹ liền tiến lên trước mặt Lục Thảo, chủ động làm lành: “Mẹ, con xin lỗi, lúc trước là con quá lỗ mãng, không nghe lời mẹ, còn nói những lời khiến mẹ đau lòng… Con… thật sự không cố ý làm như thế… Mẹ có thể tha thứ cho con được không?”

Trong lòng Lục Thảo đã mềm nhũn, đây là đứa con gái bà ta đã nuôi dạy từ nhỏ, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa!

Cho dù có che giấu tốt đến mức nào, trái tim cứng rắn đến mức nào thì cũng chẳng nỡ trách cứ nó.

“Biết sai là được rồi, sao mẹ lại để bụng mấy chuyện đó với con làm gì chứ?”

Tần Thiên Mỹ thuận thế rúc vào ngực bà ta, “Mẹ, con xin lỗi, sau này con sẽ không tái phạm sai lầm ngu ngốc như thế nữa!”

“Con ngoan…”

Hai mẹ con có thể nói thẳng thắn với nhau nên rất nhanh lại gắn bó keo sơn như cũ.

“Mẹ…” Tần Thiên Mỹ nghiêm mặt, “Mẹ nói chúng ta phải làm sao với chuyện anh Hai và Đàm Hi đây?”

“Mấy ngày này, chúng ta đều nhìn thấy rõ sự thay đổi của Đàm Hi, cũng khó trách lòng hiếu kỳ của anh con lại bị khơi gợi lên như thế.”

“Lòng hiếu kỳ ạ?”

Lục Thảo vỗ tay cô ta, “Đừng có nghĩ Đàm Hi quá giỏi, cũng đừng coi thường anh con quá đơn giản. Con trai do mẹ sinh ra, chẳng lẽ mẹ còn không hiểu rõ tính nết của nó hay sao?”

“Mẹ, mẹ nói là giữa anh con với Đàm Hi không có gì sao?” Tần Thiên Mỹ mở miệng thăm dò.

“Chắc chắn là có tò mò, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Nói đơn giản thì là do thói hư tật xấu của đàn ông quấy phá, càng không chiếm được thì càng muốn nắm trong lòng bàn tay.”

“Nhưng con cảm thấy anh Hai đối với Đàm Hi không giống như thế…”

“Đương nhiên không giống rồi. Con cá hụt là con cá to mà.”

“Chẳng lẽ là anh con chỉ bị Đàm Hi khơi gợi lên ham muốn chinh phục thôi sao?”

Lục Thảo tỏ vẻ hài lòng, cuối cùng đứa con gái này của mình cũng thông minh hơn một chút rồi.

“Lỡ như anh ấy thật sự có tình cảm với nó thì phải làm sao?”

Lục Thảo nhíu mày, Thiên Mỹ nói đúng, có một số việc vì để an toàn thì không thể không đề phòng được.

Nhưng bà ta lại thấy lưỡng lự.

“Mẹ, thực ra con đã nghĩ ra một cách.”

“Cách gì?”

Tần Thiên Mỹ cười thần bí, hạ giọng nói: “Con nghe nói, Hề Đình đã quay về rồi…”

Tập đoàn Lục Thị, thời gian tan tầm.

Lục Chinh cầm lấy áo khoác rời khỏi văn phòng, Trần Khải đang vùi đầu vào tài liệu, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên —

“BOSS, về ạ?”

“Ừm.”

“Có thể cho tôi đi nhờ xe được không?” Lục gia và nhà Trần Khải đang thuê cùng nằm trên một trục đường.

“Đi thôi.”

Lúc Trần Khải kéo cửa xe ra ngồi lên ghế phụ lái thì cũng vừa lúc Lục Chinh túm lấy cái gối ôm hồ ly ném ra ghế sau.

Xoa mắt, chắc chắn là mắt mình không bị hoa, không ngờ trên xe của BOSS lại có cái đồ chơi ấu trĩ như gối ôm kia thật sao?

Thư ký Trần tỏ vẻ không thể tin nổi.

“Sếp à…”

“Tổng hợp ý kiến đến đâu rồi?” Lục Chinh khở động xe, thuận miệng hỏi han chuyện công việc.

“Đại khái cũng gần xong rồi, còn cần thêm chút thời gian để kiểm tra và bổ sung thêm.”

“Ừm.”

“BOSS, hai cái gối ôm kia…”

Không khí đột nhiên cứng đờ, Trần Khải âm thầm hô không ổn, lập tức sửa lời: “Rất đáng yêu.”

Nói xong mới cảm thấy sự lạnh lẽo rút đi dần, anh ta thầm thở phào một hơi, dọa chết người rồi!

Chỉ vô ý hỏi một câu liền bị đông lạnh thành kem chỉ trong một giây là sao chứ?

Lại liếc ngắm hai món đồ ở phía sau, lại nhìn gương mặt lạnh lùng của BOSS đại nhân, thấy thế nào cũng có… cảm giác buồn cười là sao nhỉ?

Nói vậy, chắc là kiệt tác của người nào đó rồi.

Cũng chỉ có cô ấy mới có thể khí phách nhét hai cái gối ôm hoạt hình như thế vào trong chiếc Land Rover này, hơn nữa còn có được sự cho phép của “Diêm Vương mặt lạnh” nữa.

Quả thực là nhân tài!

Thư ký Trần bắt đầu suy nghĩ xem phải làm thế nào để ôm chặt đùi vị kia, sau này mới có thể có mặt mũi một tí khi đứng trước BOSS được.

Tất nhiên, kinh ngạc không chỉ có Trần Khải mà còn có cả bà cụ Lục đang đứng ở ngoài cửa chờ đợi cháu trai ngoan nhà mình!

“Tới rồi, tới rồi…”

Thấy cháu, bà cụ Lục cười đến mức không nhìn thấy núi Thái Sơn đâu nữa.

“Lái xe có mệt không? Để bà bảo chú Từ đỗ xe cho. Hôm nay công việc ở công ty có bận lắm không? Có phải dạo này bận quá không? Cháu phải chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, đừng thức đêm nhiều nữa.”

Ồ?

“Đây là?” Bà cụ Lục thoáng nhìn xuyên qua cửa kính xe rồi ánh mắt lại vòng về.

Lục Chinh ho khẽ.

“Chú Từ, lấy hai cái kia ra đây xem nào.”

“Vâng.”

“Ôi trời, cái gối ôm đáng yêu quá! A Chinh, cháu mua đấy à?”

“Vâng.”

Rõ ràng là bà cụ Lục không tin, “Cháu rảnh rỗi mua cái này từ bao giờ thế?”

“Được tặng ạ.”

“Ai tặng?”

“… Bạn cháu.”

“Nam? Hay nữ?”

“Bà nội, chúng ta vào nhà đi.”

“À, ừ.” Bà lại đặt hai cái gối ôm vào ghế sau, tầm mắt dừng trên cái gối ôm con sói màu xám tro mãi không dời đi được.

Giống… thật giống…

“A Chinh, cháu có thấy con sói kia rất giống cháu không?”

“Vâng, thấy hơi hơi ạ.”

“Cái gì mà hơi hơi chứ! Rõ ràng là đúc ra từ một khuôn mẫu còn gì, nhìn cái mắt nó mà xem, mạnh mẽ thế nào chứ!”

Lục Chinh: “…”

Thì ra anh lại giống sói như thế, nhưng mà, con sói này là… bản chibi à?

...