...
“Cậu còn do dự gì nữa?” Đàm Hi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ánh mắt sắc bén.
Hứa Trạch quay đầu đi.
Đàm Hi hừ lạnh một tiếng: “Trốn trốn tránh tránh, không ra dáng đàn ông tí nào cả!”
“Tớ không trốn tránh!”
“Cậu lo mọi người sẽ không đồng ý với kế hoạch này?”
Hứa Trạch hơi kinh ngạc: “Thì ra là cậu biết…”
“Tớ nói đúng rồi? Cậu thật sự đang lo lắng vấn đề ngu ngốc đó ư?”
“Có cần thiết phải thế không?” Đàm Hi hỏi cậu ta.
“Sao lại có cần thiết phải thế không? Nhỡ chẳng may họ không đồng ý, thì tớ..”
“Tại sao họ lại không đồng ý?! Có tư cách gì mà không đồng ý?!” Đàm Hi cao giọng, gương mặt ánh lên sự sắc bén, khí thế bỗng chốc bùng nổ khiến Hứa Trạch đứng im tại chỗ, không thể cử động được.
Một lúc sau, mới phản ứng lại được.
Không ngờ “nữ vương Đàm” khi ngóc đầu trở lại, lại là một màn giáo huấn sấp mặt, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào tim…
“Ngay lúc này đây, ở chính chỗ này, cậu, Hứa Trạch, chính là đội trưởng, chính là cấp trên! Không ai được phản bác cậu cả, đã hiểu chưa? Cậu có thể ra lệnh để mọi người thực thi, thậm chí có thể yêu cầu chúng tớ phục tùng tuyệt đối.”
Đàm Hi dùng chữ “chúng tớ” chứ không phải là “họ”, có nghĩa là cô đã dẫn trước đưa cả bản thân mình vào hàng ngũ phải thực hiện mệnh lệnh.
Vô cùng thành ý.
Hứa Trạch hơi ngẩn người, đúng vậy, cậu ta là đội trưởng, nhưng mà…
“Tớ như vậy cũng được coi là cấp trên à?”
“Nếu không thì sao?”
“À ừ..” Cậu ta phải tiêu hóa dần đã.
“Thế nào, cậu không thấy là mình có quyền ra lệnh cho mọi người?”
“Nếu như cậu không nói thì tớ còn chưa cảm thấy đấy”
“…” Đồ ngốc!
Hứa Trạch cẩn thận suy nghĩ lại, cũng nắm được chút mùi vị: “Mới đầu, tớ nghĩ mọi người là bạn bè, tuy có thêm cái danh hiệu đội trưởng này, nhưng cũng không cảm thấy có gì đặc biệt cả. Bây giờ nghe câu nói vậy thì hình như những suy nghĩ trước kia đều chạy hết mất cả rồi”
Đàm Hi trợn tròn mắt, “Cậu phải hiểu rõ, bây giờ không phải chúng ta đang chơi bời phóng túng, mà là đang chấp hành nhiệm vụ chống khủng bố, không có bạn bè, mà đều là chiến hữu”
Hứa Trạch được dạy, cầm máy thông tin tùy tiện đùa nghịch, do đã mở được nút thắt trong lòng, cho nên tâm trạng đã được cải thiện hơn rất nhiều.
Nhưng cả hai lại không biết rằng cuộc nói chuyện giữa hai người đã lọt vào đầu dây bên kia không sót chữ nào.
Thời Cảnh vuốt cằm, “Lão Lục, tôi thu lại những lời vừa nói khi nãy. Cậu giáo dục gia đình rất tốt, vợ cậu có trình độ giác ngộ quân sự rất cao, cũng không kém so với cậu là bao”
Về vấn đề này, anh ta thực sự vô cùng nể phục.
Cô nhóc này chỉ nói mấy câu đơn giản đã giải quyết dứt điểm vấn đề, thực sự là cao minh!
Anh ta phải học hỏi điểm này, sau này dùng để đối phó với những kẻ cứng đầu trong đám tân binh…
Nhìn người ta nói kìa, hào hùng khảng khái biết bao?
Ông đây là cấp trên, mày không phục cũng phải phục!
Ừ, cứ đơn giản thô bạo như vậy là được!
Sau khi Hứa Trạch đã học thuộc gần như toàn bộ các chi tiết của bản đồ mặt bằng kia thì nhóm của Tạ Từ cũng quay về.
“Tình hình thế nào rồi?”
Tạ Từ nhận lấy nước Đàm Hi đưa, ngửa cổ tu ừng ực hai ngụm: “Phía trước đúng là có một trang trại suối nước nóng, cổng chính quay về hướng Nam, xung quanh có người trùm khăn đầu màu đen cầm súng tuần tra, chúng tớ không dám quá áp sát”
“Ngoài ra, phương vị này của chúng tớ không có camera, nhưng cách một trăm mét về hai phía trái phải đều có, vừa khéo hình thành nên một khu vực điểm mù hình quạt. Tớ nghĩ đây có lẽ là một nguyên nhân quan trọng khiến đối phương cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra chúng ta. Khi mọi người hành động, chỉ cần không vượt qua giới hạn thì sẽ không xuất hiện trong phạm vi xuất hiện của camera giám sát
Hứa Trạch: “Có phát hiện ra được lối ra vào khác không?”
Tạ Từ lắc đầu: “Vốn dĩ phía sau núi có một vách đá, còn xây dựng một con đường ngắm cảnh bằng thủy tinh. Khi tớ và Trương Quán đến đó còn ngửi thấy cả mùi thuốc súng, có lẽ là đã bị người ta cho nổ tung để tiêu hủy”
Hứa Trạch nhíu mày, bản đồ mặt bằng trang trại hiển thị có tổng cộng hai lối ra vào, một là cổng chính, hai là đường núi hiểm trở.
Nay đường núi hiểm trở kia đã bị hủy, chỉ có thể xông vào bằng cổng chính. Nhưng cổng chính tập hợp không ít hỏa lực của phần tử khủng bố, muốn đột phá vòng vây thực sự không hề dễ dàng.
Hứa Trạch đảo mắt nhìn Đàm Hi, phát hiện cô cũng đang chau mày lại, trong lòng kêu lộp độp một tiếng, đột nhiên cũng thấy trầm xuống.
Lúc này, Hàn Sóc vui sướng quay về, tay cầm một bao tải to, tươi cười rạng rỡ.
Nhưng bước chân có vẻ lảo đảo, xem ra thứ trong bao tải kia không hề nhẹ.
“Tớ về rồi nè! Xem xem tớ mang gì về cho mọi người này..” Nói xong ném bao tải xuống đất, mấy trái táo ở xung quanh lăn ra, sau đó là lê, đào mật…
Nhiễm Dao nhìn thấy đồ ăn, hai mắt sáng lên, cũng mặc kệ hình tượng công chúa rụt rè giữ ý, xông thẳng đến bên cạnh Hàn Sóc, cúi người xuống, mở bao tải ra.
Đập vào mắt cô là một quả dưa to, sau đó là các loại bánh mì, mứt quả, lại còn có cả bánh bao và màn thầu.
Nhiễm Dạo hưng phấn kêu lên: “Toàn bộ đều là đồ ăn! Các loại cái gì cũng có!”
Mọi người vây lại, bất giác nuốt nước bọt.
Khi Đàm Hi nhìn thấy thứ trong bao tải, đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc, ngoài thức ăn chính, lại còn có cả những thứ đồ uống như nước cam, Sprite, nước ép táo!
“Sóc! Cậu… đi cướp siêu thị về đấy à?”
“Siêu thị?! Tớ giống loại người kém cỏi đó sao? Muốn cướp thì phải cướp ngân hàng chứ! Muahaha…”
Đàm Hi: “Nói tiếng người”
“A. Tớ không cướp siêu thị, hơn nữa, ở cái nơi quỷ quái này thì lấy đâu ra siêu thị cho tớ cướp chứ?”
Nhiễm Dao không nhịn được chen vào, miệng vẫn còn ngậm nửa chiếc bánh bao nhân đậu đỏ, phồng má lên nói: “Những thứ này… ợ… cậu lấy ở đâu ra đấy?”
“Thì tớ cứ đi men theo con đường này xuống dưới, có một cái dốc thấp, vượt qua đó có một cái căng tin, thế là tới lượn vào đó nhân tiện nhặt chút đồ ăn, chỉ vậy thôi! Nói trước nhé, tớ đây không phải là ăn trộm, cùng lắm chỉ được coi là… trong tình huống đặc biệt cho nên phải dùng cách đặc biệt! Chúng ta còn phải đi xử lý đám phần tử khủng bố cơ mà? Không ăn no thì làm gì có sức mà hành động chứ?”
Nhiễm Dao gật đầu: “Có lý lắm!” Bánh bao nhân đậu đỏ ngon quá đi mất… Đàm Hi không phê bình cô, mà ngược lại còn đặt tay lên vai cô khen ngợi, “Cậu, làm tốt lắm”
...