Chương 766: Trình vũ đến, trận chiến t m lý


...

Trình Vũ lái xe đến căn cứ huấn luyện Tây Bình, bị hai binh sĩ mang súng chặn lại ở chỗ rào chắn.

“Cô là ai?! Xuống xe kiểm tra!”

Giọng nói to rõ, chỉ nghe thôi đã thấy đủ uy hiếp rồi. Trình Vũ dừng xe lại, ổn định lại tâm lý, tháo dây an toàn rồi đẩy cửa xuống xe.

Chân trái chạm xuống đất, gót giày màu đỏ giảm xuống nền cát, đôi chân trắng tuyết thẳng tắp, sau đó chân phải cũng chạm đất, cuối cùng đứng vững vàng trước mặt hai binh sĩ.

Đóng cửa xe lại, cổ móc thề luật sư ra: “Tôi là luật sư, đến đây để xử lý sự vụ pháp luật liên quan đến cô Đàm Hi, xin hai anh cho qua.

“Xin lỗi, chúng tôi tạm thời chưa nhận được bất cứ chỉ thị nào của cấp trên, không thể cho cô vào…”

Đột nhiên máy bàn ở trong bốt gác đổ chuông.

Một anh lính quay người đi vào nghe máy. Anh lính còn lại ở lại trông chừng Trình Vũ.

Lúc này, cánh cửa xe phía sau bị đẩy ra, Hứa Nhất Sơn cầm điện thoại đi ra.

Anh lính xuất phát từ sự cảnh giác theo bản năng, hoàn toàn không ngờ trong xe còn có một người nữa, họng súng vô thức nhằm chuẩn vào hắn ta, “Anh là ai?!”

Hứa Nhất Sơn một tay chỉnh trang lại âu phục, tay còn lại cầm tủi hổ sơ, coi thường khẩu súng, đi đến bên cạnh Trình Vũ, “Tôi là trợ lý của luật sư Trình.”

Rất nhanh sau đó, anh lính vào nghe điện thoại đã đi ra, hành lễ quân đội với hai người, “Đã nhận được thông báo của cấp trên, mời anh chị đứng chờ tại chỗ, sẽ có xe đến đón anh chị vào trong

“Được.”

Hai người ngồi vào trong xe chờ đợi, không khí lạnh lùng bao trùm.

“Gọi điện thoại chưa?” Trình Vũ lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng.

“Rồi” Nguyên nhân Hứa Nhất Sơn xuống xe muộn hơn chính là vì thế.

“Bên kia nói sao?”

“Đã gửi tài liệu qua email cho cô, ngoài ra, nghe khẩu khí của đối phương thì có lẽ là không muốn nhúng tay vào chuyện của quân đội”

Trình Vũ lấy điện thoại nhận tài liệu, mở ra đọc từ đầu đến cuối: “Có thể cung cấp được những thứ này đã là ngoài dự liệu của tôi rồi. Đối phương hoạt động trong giới chính trị, cho dù có muốn nhúng tay vào chuyện của quân đội cũng không có năng lực dó.”

Cho nên, không phải là “không muốn”, mà là “không dám

Trình Vũ đã sớm nhận biết rõ sự thật này nên dễ dàng còn điểm nhiên chấp nhận nó.

Quãng thời gian này, Hứa Nhất Sơn đã học được không ít từ cô ấy, con người ngày càng trầm tĩnh ổn định hơn.

“Tài liệu viết thế nào?” Hắn hỏi.

“Không nhiều thông tin hữu dụng, nhưng có còn hơn không. Với cục diện như hiện nay, có thể lấy được thứ gì đó đã không hề dễ dàng rồi, không thể trông chờ quá nhiều được.”

Người cung cấp thông tin là cục trưởng cục nào đó. Năm ngoái Thịnh Mậu giúp ông ta vớt vát lại được một khoản tiền đầu tư tưởng chừng chắc chắn thất bại. Trời xui đất khiến thế nào giữ lại được chiếc mũ quan của ông ta. Cho nên sau khi Hứa Nhất Sơn thể hiện ý tứ, đối phương đã sảng khoái đồng ý.

Trình Vũ xem qua một lượt, ghi nhớ những thông tin hữu ích vào trong đầu, sau đó xóa email, để điện thoại vào lại trong túi.

“Xe đến rồi”

Hai người ngồi vào trong chiếc xe việt dã bộ đội chuyên dụng, lắc lư vượt qua một khu đất, đi khoảng năm trăm mét thì đến địa điểm huấn luyện.

Sau đó xuống xe đi bộ.

Cuối cùng họ được đưa đến một tòa nhà văn phòng hơi thấp.

“Bạn học Đàm ở phòng thứ hai bên trái tính từ chỗ này”

Hai người quay sang nhìn nhau, bạn học Đàm?

Được thôi, họ vẫn quen với cách xưng hô “Đảm tổng” hơn.

Đàm Hi ngồi trên một chiếc ghế nhựa, đang ở chính giữa căn phòng, giống như một hoang đảo cô độc.

Thẳng với đó là hai chiếc bàn được ghép tạm lại với nhau thành một chiếc bàn dài, sau đó là năm người đang ngồi.

Phó Kiêu và Từ Hạo đều có mặt. Ba người còn lại, một người là chủ nhiệm đội y tế, tức nữ quân y lúc sáng đến cấp cứu cho Hoàng Liên; một người là bí thư bộ hậu cần của căn cứ huấn luyện Tây Bình; còn có một ông già chừng năm sáu mươi tuổi, nghe nói là lãnh đạo trực tiếp của đội đặc chiến nữ, quân hàm Thiếu tướng.

Năm người đã ngồi ngay ngắn nhìn chằm chằm vào Đàm Hi một tiếng đồng hồ, ban đầu còn muốn nghĩ cách để Đàm Hi nói qua mọi chuyện, nhưng nói khoảng mười lăm phút, cho dù họ có tra hỏi thế nào, thậm chí gây áp lực thế nào, cô nhóc này vẫn chỉ một câu: “Trước khi đầy đủ người, tôi có quyền giữ im lặng, đương nhiên các ông cũng có quyền tiếp tục tra hỏi, còn trả lời hay không là quyền của tôi.”

Trong số năm người có lính già, cũng có cán bộ, chưa từng gặp phải loại “cứng đầu” như thế này rất nhiều năm rồi!

Dường như chỉ có tân binh mới vào bộ đội mới có được loại tự tin coi trời bằng vung, ngông cuồng ngạo mạn thế này, nhưng nay lại xuất hiện ở một cô nhóc mới tí tuổi đầu.

Mọi người không chỉ cảm thấy kinh ngạc, mà còn có vài phần… kỳ lạ không nói rõ được.

Sau mấy lần Đàm Hi từ chối lên tiếng, cảnh tượng trở nên tĩnh mịch. Cô được sắp xếp ngồi vào giữa phòng, phía trước là những người tham vấn cô, bên trái bên phải và đằng sau đều là bức tường trắng toát.

Đây là một kiểu cố ý cô lập, dựa vào đó để gây áp lực, mục đích cuối cùng là phá hủy ý chí của đối phương!

Kiếp trước có một quãng thời gian, cổ cực kỳ ham mê tiểu thuyết trinh thám, cho nên đã nghiên cứu qua những sách vở liên quan, có trinh thám hình sự truyền thống, cũng có tâm lý học tội phạm…

Kiểu trạng thái thẩm vấn “loại cô lập” này là cơ bản nhất, cũng là loại thô thiển nông cạn nhất.

Cho nên, cô có nên cảm ơn sự tùy tiện và coi thường của mấy người này hay không?

Ít ra thì họ cũng không còng tay cô lại, cũng không tra tấn. Nhưng chơi trò chiến tâm lý cũng được, chỉ cẩn tuyến phòng ngự tâm lý đủ vững chắc thì sẽ dễ dàng vượt qua.

Vốn dĩ khi liên lạc với Trình Vũ, Đàm Hi còn định ám chỉ cô ấy thông báo tình hình cho Lục Chinh biết, tuy Đại Điểm Điểm đã không còn trong quân ngũ nữa, nhưng từ thái độ của Thời Cảnh cho thấy địa vị của anh trong quân đội vẫn vô cùng cao cả.

...