Chương 226: Cô không ngốc, chỉ là vì không muốn quá thông minh


...

“Chuyện không liên quan đến cô.” Vẻ mặt Giang Dự lãnh đạm.

“Được, anh muốn tự đắm mình vào thì tôi cũng hết cách.” Giọng nói ngưng lại, “Nể tình quan hệ giữa hai nhà Giang Sầm, tôi không khỏi phải nhắc nhở anh một câu, loại phụ nữ này, một khi đã dính vào rồi thì chỉ sợ sau này anh có muốn đá cũng không đá đi được, anh nên sớm xử lý dứt điểm đi, đừng để u mê!”

Vẻ mặt người đàn ông vẫn không thay đổi.

Sầm Đóa Nhi tức giận, hàm răng cắn chặt trong khoang miệng, dần nếm được mùi máu tanh.

Tất cả mọi chuyện đáng ra phải không để lộ chút dấu vết nào, chỉ cần tên mặt sẹo thành công, cô ta sẽ lấy chiếc CD đi ép ba sửa di chúc…

Thật không ngờ, giữa đường lại có một hòn đá ngáng chân là Giang Dự, hại kế hoạch của cô ta thất bại.

“Sầm Uất Nhiên, hôm nay cho mày thoát được kiếp nạn này.” Giọng điệu hiện rõ sự đáng tiếc, bỗng nhiên mỉm cười: “Chỉ mong sau này, lần nào mày cũng được may mắn như vậy!”

Nói xong, ý cười thu lại, nhặt chiếc hòm mật mã dưới đất lên, sải bước rời đi.

“Ô…” Nhưng tên mặt sẹo đột nhiên phản ứng, đôi con ngươi đục ngầu nhìn chằm chằm vào chiếc hòm trong tay Sầm Đóa Nhi.

Đó là của hắn!

Cười lạnh thành tiếng, bước chân Sầm Đóa Nhi di chuyển, đi đến trước mặt tên mặt sẹo, cúi người, tầm mắt ngang bằng với hắn.

“Chết đến đít rồi vẫn còn để ý đến tiền, đáng tiếc, cả đời này mày cũng không còn phúc để hưởng thụ được nữa đâu.”

Tên mặt sẹo nhìn cô ta đầy phẫn nộ.

Nhưng cô gái còn đang nhíu mày, đáy mắt lướt qua sự độc địa ác liệt, một lần nữa mở chiếc hòm mật mã trước mặt tên mặt sẹo ra.

Lớp kính cường lực dần cuộn lên, để lộ ra chiếc hộp trống không bên trong, không có gì ngoài một tờ giấy A4 in đầy chi phiếu.

Dù là Giang Dự cũng không khỏi ghé mắt nhìn, sự ngạc nhiên nơi đáy mắt hiện lên rõ ràng.

Lá gan của người phụ nữ này không hề nhỏ, không chỉ bảo hổ lột da, mà còn định tay không bắt sói trắng nữa sao?

Cũng không biết là cô ta không có đầu óc, hay là quá bạo gan nữa.

Giở trò với một kẻ liều mạng ư?

He…

“Con đĩ này!” Khi Sầm Đóa Nhi bắt đầu mở hộp, A Tam đã làm theo ám hiệu lấy khối gỗ trong miệng tên mặt sẹo ra, nên giờ hắn mới mở miệng nói được.

“Dám lừa ông! Ông giết chết mày!” Cơn phẫn nộ giống như đám lửa, ngày càng bùng lên trong mắt người đàn ông, gương mặt méo mó lại cộng thêm dính đầy máu tươi khiến hai chân Sầm Đóa Nhi mềm nhũn, không khỏi lùi lại mấy bước.

Cũng may, hai tay tên mặt sẹo đều bị trói lại phía sau, giống như một con chó nổi cơn điên, chỉ hận không thể xé xác đối phương, nhưng đáng tiếc trên cổ có một sợi xích cho nên không thể nhào lên trên được.

Sầm Đóa Nhi trấn tĩnh lại, tiếp tục cười lạnh: “Đồ vô dụng không làm được gì, mày vẫn còn có tư cách đòi tiền tao cơ à? Có mỗi con đĩ mà mày cũng không xử lý được thì còn sống trên đời này làm gì nữa? Nếu tao mà là mày thì tao cắn lưỡi chết luôn rồi, nếu không thì đâm đầu vào đâu chết đi cũng được, để không phải sống như con chó chết bị người ta chà đạp nữa.”

Không thể không thừa nhận rằng, Sầm Đóa Nhi có bản lĩnh dùng mồm miệng để chọc cho người khác tức điên lên, chỉ cần nhìn gương mặt vì phẫn nộ mà trở nên méo mó vô cùng đó là đủ thấy được.

Huênh hoang lại cay nghiệt, vừa nham hiểm lại độc ác.

Đôi mắt Sầm Uất Nhiên lộ vẻ chế giễu, cô có tài có đức gì mà lại dính phải một con rắn độc, còn khiến con rắn độc ấy hao tâm tổn sức muốn dồn cô vào chỗ chết chứ?

“Con đĩ con, mày cứ chờ đấy, Mặt Sẹo tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

“Hừ, qua hôm nay xem xem cái mạng tàn của mày còn giữ được không vẫn còn chưa biết được, mày lấy gì để uy hiếp tao? Không biết tự lượng sức mình!” Giang Dự là người tâm tư kín đáo, thủ đoạn thông thiên, nếu hắn đã quyết tâm che chở cho Sầm Uất Nhiên thì tên mặt sẹo này tuyệt đối sẽ không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai được nữa.

Vừa khéo giúp cô ta thu dọn sạch sẽ tàn cục.

Sầm Đóa Nhi cười lạnh xoay người, huênh hoang rời đi.

Tiếng khởi động xe nhanh chóng truyền đến.

Giang Dự chỉ vào tên mặt sẹo, nhìn Sầm Uất Nhiên, “Xử lý thế nào?”

Cô nhất thời ngẩn người, “Anh… hỏi tôi sao?”

“Ừm.” Người đàn ông gật đầu, sự sắc bén mất đi, thay vào đó chỉ còn lại sự dịu dàng.

Vẻ mặt nghiêm túc không giống như đang đùa, Sầm Uất Nhiên im lặng, hồi lâu sau cũng không lên tiếng.

“Nếu như em không…”

“Thả hắn ra.”

Mi tâm người đàn ông nhíu chặt lại, “Em có biết mình đang làm gì không?”

Sầm Uất Nhiên ngước mắt lên, con ngươi đen sẫm giống như rơi vào trong ngàn vạn ánh sáng rực rỡ, Giang Dự nhìn thấy bóng hình mình trong đôi mắt ấy vô cùng rõ ràng.

“Cảm ơn anh đã cứu tôi.” Cô hơi ngừng lại, “Còn nữa, bây giờ tôi rất tỉnh táo.”

Đáy mắt người đàn ông khẽ xẹt qua một tia hứng thú, nắm tay lại khẽ ho: “Em chắc chắn là muốn thả người chứ?”

Cô gật đầu.

Tên mặt sẹo bật dậy kích động, ánh mắt còn hàm chứa sự cảm ơn?

Sầm Uất Nhiên không nhìn hắn, nhìn Giang Dự nói: “Nếu được, tôi muốn xem đoạn video đó.”

“A Tam, đưa cho cô ấy.”

A Tam đưa kết nối máy quay với một chiếc DV rồi mở máy, điều chỉnh xong, đưa lại cho Sầm Uất Nhiên.

Cô đón lấy, ánh mắt lạnh lùng trấn tĩnh nhìn lên màn hình, thu hết lại sự nhục nhã giãy dụa, tuyệt vọng đến gần khi ấy vào trong mắt.

Giang Dự vẫn yên lặng quan sát biểu cảm của cô, thấy cô gái không vui mừng cũng không bi thương, trên mặt dường như chỉ có sự lạnh lùng tê tái, anh ta thu hồi lại ánh mắt đánh giá.

“Có thể chỉ giữ lại nội dung bảy phút mười lăm giây đầu tiên thôi được không?” Sầm Uất Nhiên nói, ngước lên nhìn anh ta.

Giang Dự nhìn A Tam.

“Được.” A Tam tiến lến, nhận lấy chiếc DV ấn mấy nút rồi đưa lại cho cô, đoạn video vốn dĩ dài gần hai mươi phút chỉ còn lại bảy phút mười lăm giây ngắn ngủi.

“A Tam, thả người.” Giang Dự nói, đáy mắt lướt qua sự hưng phấn, giống như mong đợi, lại giống như chứng thực.

Nếu như anh ta đoán không nhầm…

“Đứng dậy.” Sầm Uất Nhiên tiến về phía trước, từ trên cao nhìn xuống tên mặt sẹo ở phía dưới như nhìn con chó chết đang nằm bò dưới đất.

Sau khi A Tam cho người thả tay ra, tên mặt sẹo nhất thời không chống vững được, lại thêm hai chân đã tê dại nên cả người đổ rạp xuống dưới, vô cùng nhếch nhác.

Cắn răng, gắng gượng đứng lên.

Sầm Uất Nhiên đưa chiếc DV trên tay cho hắn, tên mặt sẹo kinh ngạc, “Cô… muốn làm gì…”

“Tôi xem rồi, trong này có quay Sầm Đóa Nhi.”

Tên mặt sẹo nghe vậy, nhất thời cuộn tay lại thành nắm đấm, con đĩ đó lại dám dùng thủ đoạn lừa gạt hắn!

Đáng chết!

Có thể tưởng tượng ra rằng, sau khi xong chuyện, con đàn bà đó chắc chắn sẽ nhanh chóng thoát thân, còn hắn khi đang sung sướng vì tưởng sắp được nhận tiền, có thể cao chạy xa bay thì mới phát hiện ra đã bị con đàn bà đê tiện đó chơi cho một vố!

Chỉ riêng cục tức này đã khiến hắn nghẹn lại không thể nuốt trôi được!

“Cô nói là đưa DV cho tôi sao?!” Tên mặt sẹo kinh ngạc.

“Không muốn à?”

“Không phải…” Hắn giơ tay ra nhận, sự thấp thỏm và do dự trên mặt hiện lên rõ rệt.

Sầm Uất Nhiên thu tay lại, vẻ mặt không chút biểu cảm: “Nếu đã đưa đồ cho anh rồi thì tôi cũng không ngại chỉ bảo thêm cho anh mấy đường.”

“Chỉ bảo cái gì?” Tên mặt sẹo cảnh giác.

“Trước khi Sầm Đóa Nhi vào đây, anh đã mở máy quay rồi.” Ngữ khí bình thản, mang theo sự cứng rắn chắc chắn.

Ánh mắt chợt căng thẳng lại.

Sầm Uất Nhiên tiếp tục nói, “Để đề phòng chẳng may, người thông minh đều giữ lại cho mình một lá bài làm nền. Tôi nghĩ, mục đích anh làm vậy chẳng qua chỉ là nắm được điểm yếu của Sầm Đóa Nhi, để phòng cô ta giở trò.”

“Đáng tiếc.” Cô khẽ thở dài, “Anh vẫn bị cô ta bỡn cợt.”

Sự trêu tức và coi thường trong mắt đối phương khiến tên mặt sẹo ngượng ngùng, bỗng chợt cơn phẫn nộ dâng lên, chỉ muốn xé các con đĩ kia ra!

“Bây giờ, tôi đưa đồ cho anh, phải làm thế nào, anh hiểu rồi chứ?” Giọng nói bình tĩnh, hơi mang hàm ý thâm sâu.

Tên mặt sẹo cười đen tối: “Cô muốn lợi dụng tôi sao?”

Ánh mắt Sầm Uất Nhiên hơi trầm xuống, “Anh nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn có giá trị lợi dụng, nếu không tại sao tôi phải thả anh ra chứ?”

Mặt tên mặt sẹo cứng đờ lại, “Tôi sẽ nhận thứ này, ân tình của cô tôi sẽ ghi nhớ trong lòng…”

“Không cần.” Cô ngắt lời hắn, “Tôi đã làm chuyện tôi nên làm rồi, sau đây đến lượt anh làm rồi.”

“Đi thôi.” Giang Dự tiến lên đỡ cô, ánh mắt đen tối khó hiểu.

A Tam ra dấu bằng tay, đội quân người áo đen rút lui trong trật tự.

Ra khỏi nhà kho, Giang Dự mở cửa xe ghế lái phụ cho cô ngồi.

Bước chân Sầm Uất Nhiên khựng lại, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mặt hắn, “Tôi không quen anh.”

“Cho nên em không lên xe của tôi sao?” Ánh mắt người đàn ông bình tĩnh.

Cô mím môi không nói.

“Em nên biết rằng, tôi sẽ không làm tổn thương đến em.”

Ánh mắt Sầm Uất Nhiên khẽ động, cô có thể cảm nhận được thiện chí của người đàn ông này, nhưng mà…

“Xin lỗi, đành phải để em ấm ức rồi.” Giang Dự giơ tay ra, bế cô lên.

Cô gái trên tay nhẹ đến mức khiến người ta đau lòng, anh ta hơi khựng lại, sau đó khom người đặt cô lên ghế lái phụ.

“Đừng động đậy.”

Trong lòng Sầm Uất Nhiên bỗng thấy sợ hãi, động tác phản kháng cũng bất giác mềm mại lại.

Dưới ánh trăng lạnh bạc, gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông như ngọc khiến cô không khỏi nghĩ đến một người khác.

Một người tà yêu, một người trang trọng.

Một người phóng túng, một người khắc chế.

Bỗng dưng, sống mũi cay cay, viền mắt ướt đỏ, mũi cũng đỏ bừng lên, cho đến tận khoảnh khắc này, cô mới cảm thấy sợ hãi!

Cuối cùng, hắn vẫn không tới…

Nước mắt cô gái không kịp ngăn lại được, Giang Dự sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

“Em…”

Sầm Uất Nhiên che mặt, khóc thét lên, giống như một đứa trẻ bị người ta bỏ rơi.

Giang Dự không biết phải làm sao.

Những câu an ủi cũng không thốt nên được thành lời, anh than khẽ, “Khóc đi, khóc hết ra là ổn thôi…”

Bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên lưng cô gái, trong mắt Giang Dự hiện lên sự ấm áp dịu dàng chưa từng thấy.

Nếu là người phụ nữ này thì có lẽ chuyện liên hôn cũng không phải là quá khó chấp nhận…

Sầm Uất Nhiên cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ sau lưng, đôi mắt giống như vòi nước bị mở ra, nước mắt không ngừng tuôn ra, giống như phát tiết tất cả mọi ấm ức và không cam tâm!

Không ai biết rằng, cô đã phải trải qua một đêm tuyệt vọng đến đâu.

Người yêu phản bội, nỗi sợ hãi bị cưỡng hiếp, còn cả sự hoang mang với tình thân, với tương lai, tất cả đều chất lại cùng nhau bộc phát.

Cô không ngốc.

Thực sự không ngốc.

Chỉ là không muốn quá thông minh…

Nhìn mọi chuyện quá rõ ràng, kết quả sẽ chỉ làm tổn thương mình tổn thương cả người khác mà thôi.

Cho nên, cô thà rằng giả bộ ngốc nghếch.

Ví dụ như, chuyện tình cảm giữa cô và Ân Hoán, ngay từ đầu đã nguy hiểm rình rập khắp nơi.

Cho đến ngày hôm nay, nếu không tận mắt nhìn thấy cảnh kia thì cô nghĩ, có lẽ mình vẫn mắt nhắm mắt mở tiếp tục làm một kẻ câm điếc.

Nhưng không ngờ, sự dung thứ nhẫn nhục của cô chỉ trở thành cái cớ để Ân Hoán được đà lấn tới.

Lại chẳng hạn như, mối quan hệ giữa cô và Sầm Chấn Đông, cho dù biết được sự thật từ chính miệng mẹ cô, nhưng cô cũng không muốn đi tranh giành “thứ đáng ra phải thuộc về mình nhưng lại chưa từng thuộc về mình bao giờ” đó.

Hiện thực vô tình đã cho cô một cái tát đau điếng!

Ông trời cũng không nỡ lòng nhìn cô tiếp tục u mê thêm nữa, nên mới gọi cô tỉnh lại!

Thì ra, có một số chuyện, không phải là khi ta tránh né thì sẽ không xảy ra, không phải là ta chịu nhượng bộ thì đối phương sẽ chịu nương tay!

Khóc đủ rồi, nghĩ thông suốt rồi, Sầm Uất Nhiên giơ tay lau nước mắt.

Một hộp giấy rút được đưa đến trước mặt cô, Giang Dự tiện tay đóng luôn cửa ghế ngồi phía sau lại, “Cầm lấy.”

“… Cảm ơn.” Giọng nói khàn đặc khô khốc.

Người đàn ông quay ra cốp xe phía sau, khi về đã cầm trong tay một chai nước đặt vào trong tay Sầm Uất Nhiên.

Không hề nhiều lời, trực tiếp giúp cô đóng cửa xe lại, rồi đi sang bên khác, ngồi lên ghế lái xe, khởi động xe chạy đi.

Xe nhanh chóng ổn định tốc độ.

Sầm Uất Nhiên quay đầu, đỏ mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Bên ngoài đó có gì đáng xem?” Giang Dự đột nhiên nói.

Cô lắc đầu.

Một mảng đen kịt, không có gì đẹp cả.

“Nước.”

Sầm Uất Nhiên quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt nghi hoặc.

Giang Dự lại nói nữa, lần này nhiều thêm một chữ, “Uống nước.”

Trong mắt cô vẫn không hiểu.

Trầm ngâm giây lát, anh bình tĩnh nói: “Không ngại nói chuyện với tôi chứ?”

“Không…” Ngại.

Vừa mở miệng hỏi, mới phát hiện giọng đã khàn đặc đi, chẳng trách anh ta lại bảo cô uống nước.

Sầm Uất Nhiên mở nắp chai, uống mấy ngụm liền, cảm giác khô rát mới từ từ bớt đi.

“Nói gì chứ?” Cô hỏi.

“Tùy thôi.”

Cô nghĩ ngợi một lát, “Tại sao anh lại cứu tôi?”

“Được người ta ủy thác.”

“Là ai?” Thực ra, trong lòng cô đã mơ hồ có một đáp án.

“Ba em.”

“Hai người… có quan hệ gì?”

Giang Dự khẽ cười: “Hai nhà Giang Sầm xưa nay quan hệ rất tốt, tôi gọi ông ấy là chú Sầm.”

“Vậy…” Cô cắn môi, “Chuyện di chúc anh cũng biết đúng không?”

“Ừm.”

“Tại sao Sầm Đóa Nhi lại bắt cóc tôi, còn… cả quay đoạn video đó?” Nắm đấm tay siết chặt lại.

“Nếu tôi đoán không lầm, thì có lẽ cô ta muốn dùng thứ đó để uy hiếp chú Sầm sửa đổi di chúc.”

“Liệu có tác dụng không?”

Mi tâm người đàn ông hơi cau lại, liếc nhìn cô, “Em có ý gì?”

“Anh có cảm thấy, dùng thứ này để uy hiếp Sầm… ông ta, liệu có tác dụng không?

Trong mắt Sầm Uất Nhiên, Sầm Chấn Đông chỉ là một người cha vô trách nhiệm, đồng thời cũng là một người chồng vô trách nhiệm, cho dù là đối với mẹ cô hay đối với gia đình ban đầu của ông, ông đều chưa làm tròn được trách nhiệm.

Xưa nay, cô chưa bao giờ tin có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, khoản di sản đó đối với cô hoàn toàn không quan trọng gì.

Thà rằng không biết cha mình là ai, cũng không muốn mình là con riêng!

Thực ra đối với cô mà nói, cái tên “Sầm Chấn Đông” này cũng không hề xa lạ gì, khi còn học đại học, cô đã từng đi nghe một buổi tọa đàm của ông ta.

Khi đó, cô chỉ cảm thấy rằng người đàn ông thành công này nên được treo trên trang bìa tạp chí tài chính, chỉ để người ta chiêm ngưỡng. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, một người như vậy lại cách mình gần như vậy, gần đến mức có liên quan đến huyết thống.

Cho nên, Sầm Uất Nhiên vẫn theo thói quen coi ông là một thương nhân chứ không phải là một người cha.

Còn thương nhân vốn coi trọng lợi ích, sao có thể vì một cái đĩa CD làm tổn hại đến lợi ích của mình chứ?

Giang Dự nghe vậy, ánh mắt kỳ quái: “Nếu không có tác dụng thì em cảm thấy tại sao Sầm Đóa Nhi lại không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc công sức làm chuyện tổn hại đến lợi ích của đối phương mà chưa chắc đã thành công?”

Sầm Uất Nhiên á khẩu không trả lời được.

Có lẽ cô ta chỉ là chó cùng rứt giậu…

Đương nhiên là sự việc còn chưa đến mức không thể cứu vãn nổi, Sầm Đóa Nhi cũng không phải là kẻ không có đầu óc, cho nên lý do này không được thành lập.

“Vừa rồi đều là em hỏi, bây giờ đến lượt tôi hỏi.”

Sầm Uất Nhiên gật đầu, “Anh nói đi.”

Đây là ân nhân cứu mạng của cô, cho dù là… được người đó nhờ cậy, nhưng cũng phải mang ơn trong lòng.

“Trong ấn tượng của em, chú Sầm là một người như thế nào?”

Câu hỏi nội dung sâu sắc, nhưng không hề có tính công kích, Sầm Uất Nhiên thành thật trả lời, “Không có ấn tượng gì.”

Lần này, đến lượt Giang Dự á khẩu.

“Vậy em có muốn tha thứ cho ông ấy không?”

“Ông ấy đã nhận lỗi với tôi chưa?”Nếu đã không nhận lỗi, thì tha thứ thế nào?

“Trong lòng em có oán hận.”Anh ta dùng câu trần thuật.

“Đúng vậy.”Trực tiếp lại thẳng thắn, không hề làm bộ.

“Em có suy nghĩ thế nào về di sản?”

Ánh mắt Sầm Uất Nhiên lóe sáng, trải qua chuyện ngày hôm nay, cô cũng coi như đã hiểu ra, bây giờ vấn đề không phải là cô có muốn tranh giành hay không, mà là cô không thể không tranh giành!

Sầm Đóa Nhi có thể bắt cóc cô một lần thì cũng có thể bắt được lần thứ hai, không có vốn liếng thì làm sao sinh tồn được đây?

Rất nhiều khi, cố ép bản thân nhân nhượng vì lợi ích toàn cục không thể khiến đối phương dừng lại, mà ngược lại chỉ khiến dã tâm của đối phương càng lớn hơn, cho đến khi, ép bạn đến mức không thể lùi bước được nữa – phía sau, đã là vách đá sâu vạn trượng!

Trước đây, cô còn may mắn, nhỡ người nhà họ Sầm coi thường so đo tính toán với cô thì sao?

Bây giờ nghĩ lại, thật là buồn cười…

Sao có thể không so đo tính toán được chứ? Thánh mẫu chỉ tồn tại trong tiểu thuyết ảo tưởng, còn trong cuộc sống thực tế, ích kỷ mới là bản tính của con người, chỉ có điều mức độ của mỗi người khác nhau.

“Tôi chỉ có thể nói với anh, cái gì là của tôi thì cuối cùng vẫn sẽ thuộc về tôi, không ai có thể cướp đi được.”

Đáy mắt Giang Dự lướt qua một nụ cười thâm sâu.

Vợ tương lai của anh ta sao có thể là người dễ dàng để cho bất kỳ ai ức hiếp cũng được?

Không còn nghi ngờ gì nữa, từ khi gặp gỡ cho đến bây giờ, cảm giác của anh ta đối với Sầm Uất Nhiên chỉ có hai chữ…

Hài lòng!

Cô độc, dũng cảm mưu cầu sự sống khi lâm vào tuyệt cảnh, phản công bằng cách lợi dụng khéo léo, còn cả bản tính thơ ngây lương thiện không thể che đậy được, đã khiến anh ta không thể rời mắt nổi.

“Em cũng đừng trách chú Sầm, bao năm nay chú ấy không hề biết đến sự tồn tại của em.”

“Cho nên, không biết là không có tội?” Sầm Uất Nhiên cười nhạo.

“Đối với một người mắc bệnh ung thư đã gần đất xa trời, tôi thấy có thể khoan dung tiễn ông ấy lên đường.”

Cô trầm mặc.

Ung thư…

Khóe môi khẽ động, nhưng lại không biết nên nói gì.

Giang Dự quay đầu lại nhìn cô, “Bác sĩ nói, tối đa cũng chỉ còn nửa tháng nữa.”

“…”

“Bây giờ tôi đưa em đến bệnh viện.” Người đàn ông đột nhiên cường thế.

“Không đi! Anh chính là người thương thuyết do ông ta phái tới!”

“Uất Nhiên! Tôi chỉ không muốn em hối hận, con muốn nuôi mà cha không còn, em có nhẫn tâm không?”

“…”

Giang Dự thấy cô dao động, lại cố gắng khuyên nhủ thêm: “Chú Sầm… muốn gặp mặt em lần cuối.”

“…”

Một giờ mười phút sáng, xe dừng ở cổng bệnh viện.

Bóng đêm thê lương, đèn đường tối tăm.

Sầm Uất Nhiên theo đuôi Giang Dự, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa màu trắng.

Hành lang bệnh viện trống vắng quạnh quẽ, cả tầng chỉ có cô và Giang Dự.

Xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh, dưới ánh đèn chiếu rọi, có thể loáng thoáng thấy được một bóng người đang nằm trên giường bệnh, quay lưng lại ngủ, nhìn không rõ mặt, nhưng thân hình gầy gò đã khiến khóe mắt cô cay cay.

Thì ra, ông ấy chính là ba của cô…

“Đi thôi.” Giang Dự mở cửa cho cô.

Động tĩnh rất nhỏ cũng khiến người đang nằm trên giường bệnh bật tỉnh lại, cũng có lẽ ông không hề ngủ.

“Không cần đo, không sốt…”Sầm Chấn Đông khua tay, tưởng rằng là y tá đi kiểm tra phòng bệnh.

Sau khi Tần Dung đi, ông bắt đầu nôn ra máu, lại phải vào phòng cấp cứu thêm một lần nữa.

Cũng may không có vấn đề gì lớn, bác sĩ đã tiêm thuốc cho ông, cơn đau tạm thời được xoa dịu, ít ra thì ông cũng có thể tháo ống thở, nói chuyện được…

Sầm Chấn Đông biết rằng, hôm nay mình chỉ là kéo dài thêm một hơi thở, đến ngày hơi thở đó không còn nữa thì cũng đến lúc ông phải rời đi.

Nhưng, con gái vẫn là tiếc nuối lớn nhất đời ông…

Hy vọng A Dự có thể bảo vệ con gái ông an toàn, như vậy ông ta mới yên tâm ra đi được.

Buổi chiều, những lời vợ ông ta và Đóa Nhi nói khi đứng ngoài cửa bệnh viện, ông ta cũng đã nghe được đôi chút.

Vợ chồng với nhau ba mươi năm, ông ta biết Tần Dung mềm lòng, chỉ trừ khi bị ép đến bước đường cùng, nếu không bà ta sẽ không động đến A Cầm và Uất Nhiên.

Giống như năm xưa, bà ta chỉ dùng tiền để dụ dỗ, bắt ép A Cầm bỏ đi, chứ không hề truy cùng đuổi tận.

Nhưng Đóa Nhi thì khác.

Đứa trẻ này tính tình cương liệt, mắt không chứa nổi một hạt cát, thủ đoạn cũng nổi danh hung ác tàn độc, dáng vẻ hùng hổ dồn ép người khác đó không khác gì so với ông ngoại con bé.

So sánh ra, Sầm Chấn Đông thiên vị cô con gái lớn tính tình dịu dàng nhưng thừa kế công ty, thì người được chọn để gánh vác Sầm gia phải là người có tâm tính như cô con gái út này.

Ông ta lo lắng Đóa Nhi trong lúc tức giận sẽ gây ra chuyện ngốc nghếch, cho nên mới gọi điện thoại cho A Dự, cũng may là đúng lúc cậu ta đang ở thủ đô…

“Tôi nói rồi, không cần đo, cô…”

Một giây sau, Sầm Chấn Đông không dám tin tưởng mà trừng mắt lên nhìn, gương mặt đó đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của ông ta, giờ đây lại xuất hiện trước mặt ông ta vừa chân thực lại đột ngột đến thế.

Ông ta cắn rách đầu lưỡi, cho đến khi cơn đau truyền đến, ông ta mới tin đây không phải là mơ.

“Nhiên Nhiên, con là Nhiên Nhiên của ba…” Ông ta kích động muốn ngồi dậy, nhưng vô lực chống đỡ, thấy ông ta sắp đổ người xuống, Sầm Uất Nhiên vô thức giơ tay ra đỡ.

Đến khi phản ứng lại, tay cô đã bị ông ta nắm chặt lấy, đối mặt với đôi mắt đẫm lệ hàm chứa sự chân thành ấy, một tiếng gọi “ba” thốt nên thành lời.

Nhanh đến mức đến cả bản thân cô cũng cảm thấy không thể tin được.

Sầm Chấn Đông khóc, đôi mắt đẫm lệ, “Ba xin lỗi… ba không xứng… ba có lỗi với con…”

Người đàn ông già nua khóc lóc như một đứa trẻ.

Nhưng đáy mắt lại ánh lên sự sung sướng, vừa khóc lại vừa cười.

Trong lòng Sầm Uất Nhiên vừa đau xót lại vừa chua chát, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cô thừa nhận mình đã mềm lòng, câu nói “tuyệt đối không tha thứ” đã hoàn toàn hóa thành tro tàn khi cô được gặp Sầm Chấn Đông với thân hình gầy gò, lung lay như sắp đổ.

Người này là ba của cô! Người đã cho cô sinh mệnh, đã sắp đi về thế giới bên kia…

Mà cô lại sắp quay về thành người không có ba nữa?

Giang Dự đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn cảnh hai cha con nắm tay nhau, lúc này thần kinh căng cứng mới giãn ra được.

Móc bao thuốc ra nhưng rồi động tác lại chợt khựng lại, anh ta lại cất đi.

Anh ta cười khổ, đúng là làm người thương thuyết không hề dễ dàng…

Cũng may, cô đã nghe hết những lời anh ta nói.

Nhưng còn chú Sầm…

Anh ta sợ rằng một khi đã không còn niềm tin duy nhất chống đỡ, khả năng kiên trì chưa được đến nửa tháng đã…

“Nhiên Nhiên, con gọi ba lại một lần nữa được không?”

Sầm Uất Nhiên lặng lẽ lau nước mắt, “Ba.”

“Ài! Con gái ngoan, con có biết không, cả trong mơ ba cũng mong có được ngày hôm nay!” Sầm Chấn Đông như thể đột nhiên chuyển biến tốt lên, không chỉ đôi mắt sáng bừng, mà nói chuyện cũng khí thế hơn.

Sầm Uất Nhiên im lặng nghe ông ta nói, thỉnh thoảng mới thêm vào một câu.

Cho dù như vậy cũng đủ khiến cho Sầm Chấn Đông hưng phấn không ngớt.

Đây là con gái ngoan của ông ta và A Cầm, vốn dĩ cứ tưởng rằng không có duyên phận, không ngờ đến trước khi chết còn có thể cho ông ta được nghe tiếng gọi ba, ông trời đúng là đối với ông ta không hề tệ bạc.

Cuộc đời này đã không còn gì phải hối tiếc nữa…

...