Chương 664: Không có ngu nhất, chỉ có ngu hơn


...

Đàm Hi làm bộ muốn chấm lửa, ánh mắt quyết đoán như thể một con bạc đang định được ăn cả, ngã về không.

“Khoan đã! Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng xúc động!”

“Lui về sau.” Mặt Đàm Hi không có chút cảm xúc nào.

Ba gã đàn ông do dự, đưa mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Đàm Hi chợt trở nên hung ác. Cô làm động tác ném bật lửa ra, “Tôi đến ba tiếng, không làm theo tôi yêu cầu thì các người cùng chết đi.”

“Được! Bọn tao lui…”

Thấy khoảng cách đã giãn ra, Đàm Hi đột nhiên kêu lên: “Thất thần làm gì hả? Đánh đi.”

Chỉ nghe mấy tiếng trầm đục vang lên, cũng chỉ là trong giây lát, ba gã đàn ông đều gục hết xuống đất. Tên đàn em vừa rồi được Đàm Hi cứu đang cầm gậy sắt cười ngây ngô: “Chị dâu, chị quá trâu bò luôn đấy!”

“Đổ ngu! Nhìn sau lưng kìa!”

Tên đàn em lập tức hoàn hồn, nhanh nhẹn xoay người lại, chỉ thấy một con dao bổ dưa hấu đang hạ xuống nửa chừng. Hắn duỗi chân đá vào bụng đối phương theo bản năng, nhân cơ hội tránh sang một bên, lùi về cạnh Đàm Hi, “Nguy hiểm quá…”

Giầy tiếp theo lại quay đầu cười ngốc nghếch: “Cảm ơn chị dâu!”

Đàm Hi: “…”

Rất nhanh, càng có thêm nhiều người phát hiện ra tình hình bên này, đua nhau thoát ly hỏi đám quần ẩu và vây lấy hai người.

Tên đàn em động thân tiến lên, dùng thân hình không tính là cường tráng cho lắm chắn trước Đàm Hi, hạ giọng nói: “Chị dâu đừng sợ, em sẽ không để đảm khốn nạn này làm chị thương đâu.”

Éc…

Được rồi, tấm lòng này cô nhận lấy, nhưng tình cảnh trước mắt không phải chỉ nói mấy câu tỏ lòng trung thành là có thể giải quyết dễ dàng được.

Đàm Hi trầm giọng: “Tránh ra.”

“Chị dâu đừng lo, em không sao!”

“Trời ạ… Cậu chắn tôi hất xăng đấy.”

“Hả?” Tên đàn em quay đầu nhìn cô.

“Không muốn chết thì cạy cái bình xăng phía sau ra, sau đó hất lên đám người kia đi.”

“… Vâng.”

Tên đàn em này ngốc thì ngốc thật nhưng đầu óc cũng chẳng đần độn quá mức, vừa nghe đã biết nên phải làm thế nào. Hắn lập tức đẩy hai cái thùng tới, mở nắp ra, nhấc chân đá một cái, loảng xoảng…

Thùng xăng để nghiêng, chất lỏng từ bên trong chảy ra ông ọc.

Đàm Hi thật sự muốn tát cho hắn hai phát, mắng một câu mà chỉ hai người mới nghe được, “Đồ ngốc! Tôi bảo cậu hất lên người đối phương chứ có bảo cậu đổ xăng ra lau nhà đầu!”

Làm vậy, đối phương chỉ cần móc bật lửa ra là cũng có thể đe dọa được họ rồi!

Quả thực là ngốc hết chỗ nói!

Có điều, sự lo lắng của Đàm Hi hơi dư thừa, bởi vì đối phương hoàn toàn không ý thức được tới việc giờ mình cũng có thể làm ngược lại như vậy!

Một đám sợ tới mức không ngừng hoảng hốt lùi về sau, chỉ sợ cái bật lửa trên tay Đàm Hi rơi xuống đất.

Thế nên, không có ngu nhất, chỉ có ngu hơn đúng không?

Tên đàn em chống nạnh đắc ý: “Qua đấy! Qua đây đi! Đốt chết lũ rùa đen cháu chắt tụi mày! Đại ca của tụi mày không có bản lĩnh, bị đau mắt nên mới tới mua hành, Phì… shit trong nhà vệ sinh công cộng còn đẹp mắt hơn tụi mày!”

Ửm, đây đúng là một câu chửi rất có hương vị đấy.

Tất nhiên đối phương cũng không cam lòng yêu thế, “Rõ ràng là tên họ n không có đạo nghĩa, chúng mày chẳng khác nào ruồi bọ bu quanh đống phân!”

Mở miệng ngậm miệng đều là phân, bao nhiêu lâu rồi Đàm Hi chưa nghe thấy đám nào chửi bậy gớm như thế?

Thật sự có ảo giác như trở lại kiếp trước lang thang đầu đường xó chợ.

Hai bên không thèm đánh nhau nữa mà đấu võ miệng, chửi trời, chửi người, chửi mẹ nó, cộng thêm hỏi thăm tổ tông của nhau, quả thực là sống mới với nhau kiểu rất có văn hóa.

Tên đàn em cũng quá giỏi, một mình quân chiến miệng lưỡi với đối phương, không những không bị áp đảo mà còn có thời gian rảnh rỗi làm mặt quỷ với Đàm Hi, mỉm cười chống đỡ.

Đàm Hi cảm thấy, hình như cô gặp phải một trận đánh giá của xã hội đen rồi.

Đang lúc đám người này còn đang giằng co không phân thắng bại thì hai mươi mấy gã mặc đồ đen lập tức xông vào, chưa tới ba phút đã hạ gục hết đám đàn em của Đại Phi.

Tất nhiên, đám lưu manh đang vây lấy Đàm Hi cũng bị đè xuống đất, không có cách nào phản kháng lại.

n Hoán đi tới, cuối cùng dừng ở bên cạnh Đàm Hi: “Không sao đấy chứ?”

Cách xa đám xăng ba mét, Đàm Hi mới dừng bước đứng yên: “Không sao cả.”

n Hoán ừm một tiếng, tiến lên nửa bước, khí thế trên người lập tức trở nên vô cùng sắc bén: “Kéo người qua đây…”

Hai tên áo đen túm lấy Đại Phi bị trói hai tay ra sau lưng chẳng khác nào kẻo một con chó chết.

n Hoán nhấc chân cho hắn một đạp vào ngực, một tiếng trầm thấp vang lên, ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết.

“Đại Phi đúng không?” Người đàn ông xinh đẹp này mà tàn nhẫn lên thì không phải Diêm Vương mà chính là Tu La: “Mày nghĩ mày là ai hả? Lần trước tạo nể mặt ông Thành nên mới thả cho mày một đường sống, hôm nay mày lại tự vác xác tới cửa, thế thì đừng mong sống mà trở về nữa!”

“ n Hoán, mày dám!” Tù nhân hoàn toàn không có giác ngộ của tù nhân, vẫn cứ hung thần ác sát, đúng lý hợp tình.

Đại Phi là đứa cháu nuôi của ông Thành, mấy năm nay không ngừng ỷ thế hiếp đáp người khác. Hắn cho rằng n Hoán chẳng dám làm gì mình nên lúc này cho dù bị bắt trói lại nhưng vẫn cứ không kiêng nể gì!

“Đánh gãy chân trái của nó trước đi đã.”

A…

Tiếng hét thảm thiết vang lên nghe cực kỳ khủng khiếp.

Một gã đàn ông cao gần mét chín ôm chân lăn lộn trên mặt đất, hơn nữa còn không ngừng gào thét tê tâm liệt phế, đây là cảm giác gì chứ?

Dù sao, trong nháy mắt đó, Đàm Hi lập tức rũ mắt xuống.

Rốt cuộc cô cũng chẳng phải người của xã hội đen, tuy rằng có chơi bời giao tiếp nhưng bản chất vẫn khác nhau.

Vẻ mặt của đám đàn em đều cực kỳ bất an, cúc hoa căng thẳng. Không chỉ có người của Đại Phi như vậy mà người bên phía n Hoán cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Giết gà dọa khỉ chính là như thế.

Gõ sơn chấn hổ, thành thạo.

n Hoán không còn là tên lưu manh đầu đường xó chợ nữa, hai tiếng “đại ca” và “anh Hoán” không phải chỉ để gọi cho có.

“Giờ mày còn hỏi tao có dám hay không không?” An Hoán dùng chân nâng cằm đối phương lên, ánh mắt khinh miệt nhìn từ trên cao xuống.

Đại Phi đau tới mức không nói thành lời, chỉ biết kêu gào theo bản năng mà thôi.

“Lần trước đánh gãy đùi phải của mày, nghe nói mày phải nằm viện một tháng đúng không? Nhìn dáng vẻ thì đã lành hẳn rồi đấy, khôi phục thật thần tốc, chỉ có thể chứng minh một điều là lần trước tạo ra tay quá nhẹ rồi.”

Trong mắt Đại Phi lộ ra vẻ phẫn hận, cùng với đó là sự sợ hãi cuồn cuộn không che giấu nổi. n Hoán định làm gì đây?

Sao hắn dám chứ?

...