...
“Đội trưởng Lưu.”
Bị gọi tên một cách bất thình lình, Lưu Toàn quay đầu lại theo quán tính, đợi đến khi nhìn rõ người đến là ai thì nhất thời có cảm giác bị đứng hình toàn tập.
Mợ Hai này trước đây luôn im lặng, hay cúi đầu mỗi khi đi đường, cứ nghĩ rằng cô ta là một người yên tĩnh, ai ngờ đâu, không lên tiếng thì thôi, một khi đã cất lời thì khiến người kinh hãi!
Không chỉ hại hắn gánh tội “sơ xuất trách nhiệm” oan uổng, còn bị cậu Cả trách mắng tại chỗ, mất hết mặt mũi.
Nghẹn một bụng tức, tất nhiên thái độ cũng không thể tốt được, cứng giọng đáp lại: “Có chuyện gì không?”
Đàm Hi nhướngg mày, “Trên người có tiền không?”
“… Có.” Mẹ ơi! Đừng nói bà cô này lại muốn giở trò gì nữa đấy nhé?
“Good! Thương lượng một chuyện với anh.”
“Ợ… cô… nói đi.”
“Cho tôi vay một trăm tệ.”
“Cái gì?”
Đàm Hi chỉ vào hướng bên đường, “Quên đem theo bóp tiền, chú tài xế vẫn còn đợi kia kìa!”
Lưu Toàn đã hiểu, đồng thời cảm thấy bị nội thương không nhẹ, thử hỏi xem có chủ nhà nào lại đi hỏi mượn tiền vệ sĩ chứ?
Quan trọng nhất là, hắn lại không thể từ chối được!
Móc túi tiền ra, rút một tờ tiền đỏ đưa qua, Đàm Hi nhận lấy, rồi vỗ lên bờ vai rắn chắc của hắn, “Người anh em thật sảng khoái, cảm ơn nhé!”
Đúng vào lúc cô xoay người, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, kẹp lấy một góc tờ tiền, thuận thế rút ra.
Bác Mao trên tay… bay rồi?!
“Anh….”
“Muốn chửi tôi à?”
Hắn ta đang cười nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, làn da trắng quá mức bị phơi bày dưới ánh nắng mặt trời, có một sự kỳ quái khó tả, sự xảo quyệt gian trá cũng xuất hiện đầy khó hiểu.
Lúc này, hắn ta đang vẫy nhẹ tờ một trăm tệ, đáy mắt ẩn chứ sự tà ác, ngầm có ý cười nhạo.
Đàm Hi siết chặt nắm đấm, giây tiếp theo, cười như hoa nở.
“Ông xã, anh về rồi à?”
“Cười thật xấu xí!” Hắn ta bĩu môi, để lộ sự chán ghét.
Còn người đẹp đứng ở bên cạnh bị hai người họ xem như không khí thì đang trong trạng thái kinh ngạc, trợn mắt há mồm.
Ông xã?
Chẳng lẽ cái con ả ăn mặc lôi thôi này là…
Đàm Hi càng cười vui hơn, xấu là đúng rồi, cho anh buồn nôn đến chết!
Vươn tay ra, “Trả tiền cho tôi.”
“Của cô?”
“Dù sao cũng không phải của anh.”
Lạnh lùng nhìn cô, trực tiếp trút giận lên Lưu Toàn, “Đội trưởng Lưu, xem ra đãi ngộ của nhà họ Tần cho anh cũng tốt quá nhỉ, bất cứ một kẻ ăn mày nào đến tìm anh xin tiền, anh cũng đều có thể hào phóng thế này cơ à?” Lưu Toàn than trời kêu đất, chuyện của hai vợ chồng nhà này, lôi hắn vào làm gì?
Làm người tốt đâu có dễ!
“Anh nói ai là ăn mày?” Đàm Hi ngừng cười, đáy mắt trở nên lạnh lùng
“Ai giơ tay ra xin tiền thì chính là kẻ đó.”
“Hừ… tôi là ăn mày, vậy thì kẻ làm chồng của một đứa ăn mày như tôi là gì? Bang chủ Cái Bang à?”
Sắc mặt hắn trở nên tối sầm: “Cô nói lại lần nữa xem?”
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, mắt như bắn ra lửa, dường như đột nhiên bùng nổ sau khi đã kiềm chế đến cực điểm, từ “chán ghét” đã không còn đủ để hình dung nữa.
Người này, hận cô!
Đàm Hi cười lạnh, cô không rõ rốt cuộc giữa nguyên chủ và Tần Thiên Lâm có thù hận gì với nhau, nhưng có một việc cô có thể xác định rõ… cô không có nghĩa vụ phải gánh vác những thứ này!
Nếu đã như thế, tại sao lại không phản kháng cơ chứ?
“Người ta thường nói, kẻ khinh thường người khác cũng là kẻ đáng khinh. Nếu anh đã không màng đến mặt mũi thì tại sao tôi phải cho anh mặt mũi? Tần Thiên Lâm, mẹ kiếp, anh đúng là một kẻ khốn nạn!”
Tiếng chửi vừa dứt, không chỉ Lưu Toàn ngơ ngác mà ngay cả Tân Thiên Lâm và người đẹp đang bám lấy hắn ta cũng sửng sốt.
Khinh thường một tiếng, Đàm Hi chạy sang hướng bên đường, tiếng dép lê chạm vào mặt đường vang lên những tiếng loẹt quẹt.
Chỉ thấy cô tì người lên thành cửa sổ, nói một thôi một hồi, chú tài xế kia trợn mắt nhìn sang hướng bên kia đường, sau đó lại nhìn cô với vẻ mặt ôn hòa.
“Cảm ơn chú! Chú là một người tốt.”
“Không cần cảm ơn, chăm sóc tốt cho bản thân nhé!”
“Vâng ạ!” Đàm Hi vẫy tay, đưa mắt nhìn theo đuôi xe đi càng ngày càng xa.
Cứ đi… như thế sao?
Không thu tiền?
“Đứng lại!”
Không ngoài dự liệu, lúc vào nhà liền bị tên khốn nào đó ngăn cản.
“Tần Thiên Lâm, đừng có được nước lấn tới!”
Hắn ta cau mày, “Cô đã nói gì với lão lái xe kia?” Trực giác mách bảo hắn rằng đó không phải là những lời nói tốt đẹp gì.
“Liên quan quái gì đến anh?”
“Đàm Hi!”
“Tôi nghe thấy mà, không cần phải hét lên.”
“Có biết nói chuyện tử tế không hả?”
“Xời… chưa nhổ một ngụm nước bọt vào mặt anh là đã nhân từ lắm rồi, còn muốn tôi phải mỉm cười đón lời anh sao? Bà mẹ nó, anh là thằng nào hả? Mary Sue hay Jack Sue? Tìm đại một người nào đó trên đường thì người ta đều sẽ phải yêu anh à?”
Sự châm chọc trong đáy mắt Đàm Hi không thua kém gì hắn ta, Tần Thiên Lâm cau mày, bắt đầu thấy nghi ngờ.
“Trước đây cô…” Không phải như vậy.
“Trước đây?” Đàm Hi nhìn sang hướng khác, cười đầy bi ai, “Đều không còn quan trọng nữa…”
Không vì bản thân, mà là vì nguyên chủ. Cô gái ngốc đó vì một tên đàn ông không yêu mình mà giày vò nội tâm, im lặng chịu đựng, đến cuối cùng ngay cả tính mạng cũng mất đi.
Có đáng không?
Không có gì quan trọng bằng sự sống, bao gồm cả đàn ông và cái thứ gọi là “tình yêu”!
Sự cương quyết trong mắt cô gái khiến hắn ta cảm thấy khủng hoảng.
Thậm chí, Tần Thiên Lâm có thể cảm nhận được, có thứ gì đó đang mất đi, đang trong tư thế như sắp đi rất xa và chào tạm biệt hắn.
“Cô liệu hồn đấy!” Hắn ta để lại một câu rồi ôm người đẹp vào nhà, mang theo sự quẫn bách như đang chạy trối chết.
Quẫn bách?
Một tên cặn bã có thứ này sao?
Đàm Hi lắc đầu, đành xem như mình bị hoa mắt.
Quay trở về phòng, đóng cửa, cài chốt.
Phòng ngủ cho khách trở thành cái ổ tạm thời của Đàm Hi, tuy không to như phòng ngủ trước, ánh sáng cũng không đủ tốt nhưng cô lại thấy rất an tâm, không cần lúc nào cũng phải đề phòng tên Tần biến thái kia sẽ quất roi xông vào.
Ngã người vào ổ chăn, thoái mải duỗi người.
Đột nhiên, động tác khựng lại, cả khuôn mặt của Đàm Hi bỗng chốc trở nên tối sầm.
...