...
Vệ Kỳ vung tiền như rác cực kỳ sảng khoái.
Tịch Tam lại khóc không ra nước mắt. Hiện tại trên người hắn chỉ có ngân phiếu ba ngàn lượng, nhưng trước đó bảng giá đã được tăng lên tới 1500 lượng, nói cách khác, cần2phải trả tổng cộng là bốn ngàn năm trăm lượng. Cho dù có mang hắn đi bán thì cũng chẳng móc ở đâu ra được một ngàn năm trăm lượng. “… Ta không quan tâm, ngươi tự nhìn mà làm, ta mang người đi trước.”5Nói xong, Vệ Kỳ lấy áo đen quấn kín từ đầu tới chân, chợt phi thân xuống, tìm được vị trí của Nghệ An một cách chuẩn xác, vác người lên vai, trong nháy mắt, hai người liền biến mất tại chỗ.
Hiện trường lập tức6trở nên rối loạn. “Đây là loại võ công gì thế?”
“Hai người sống sờ sờ mà nói biến mất là biến mất luôn sao?”
“Ảo thuật à?” “Đây là… thuật kỳ môn độn giáp đúng không?” Trong phòng, Thú Thành Đế nghe thấy động tĩnh liền5lập tức đẩy cửa sổ ra nhìn, đáng tiếc, chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh màu đen mà thôi. Chờ đến khi hắn đá văng cửa phòng bên cạnh ra thì bên trong đã chẳng có lấy một bóng người. Chỉ có ba cái3đèn lồng màu đỏ sẫm đang lay động ngoài cửa. “Gia… gia chủ…” Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ đi theo phía sau hắn. “Về cung.”
“Vâng.”
Nghệ An bị Vệ Kỳ vác lên vai, trước mắt tối sầm, không nhìn rõ đường đi, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gió phần phật bên tai. “A Huyền.”
“Câm miệng!” Người đàn ông không dừng bước chân, nhìn thì tưởng lộn xộn nhưng lại rất có trật tự.
“Chàng có thể đổi sang tư thế dịu dàng hơn được không hả?” Thân thể nữ nhân mềm, âm thanh lại càng mềm.
“Sao hả?” Người đàn ông phát ra giọng nói khô khốc, giả bộ hung hăng dữ tợn. “Chàng chọc ta đau bụng quá…” Nàng bị Vệ Kỳ dùng tư thế “vác bao tải” ở trên đầu vai, bụng tì chặt vào đầu vai hắn.
Có thể chịu đựng trong một thời gian ngắn, nhưng nếu quá lâu thì không chỉ đau mà còn buồn nôn nữa. Không biết Vệ Kỳ nghĩ tới cái gì, hai tại đột nhiên đỏ bừng lên, hơi thở cũng nặng nề hơn mấy phần. Nghệ An đấm hắn: “Có nghe thấy không hả?” “Ngươi muốn đổi sang tư thế nào?” “Bề ngang người.”
“… Ù.”
Tầm mắt đột nhiên trở nên rộng mở và sáng ngời, Nghệ An nhận ra mình đã ở bên trong doanh trướng. “Đây là công pháp gì thế?“. Vệ Kỳ cởi áo đen ra, ngồi xuống ghế đầu: “Ngươi có nhiều vấn đề thật.”
Nghi An ghé sát lại, hai tay chống trên bàn, hơi hạ thấp người, bộ ngực sữa no đủ đập thẳng vào mắt người đàn ông.
“Chẳng phải đã nói là không liên quan gì tới nhau sao, tại sao lại còn xuất hiện ở Di Hồng Viện? Lo lắng cho ta sao? Hả?” Ánh mắt của Vệ Kỳ né tránh, cố gắng làm cho tầm mắt của mình không nhìn lung tung, “Trùng hợp thôi.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Nghệ An bĩu môi, thu tay về, đứng thẳng, giây tiếp theo, người bị một thứ gì đó bọc kín lại. Là trường bào màu đen trên người Vệ Kỳ. Nàng kéo xuống lại bị hắn cản lại, “Để người lộ liễu như thế còn ra thể thống gì?” Nghi An không từ chối nữa. Nếu không phải vì muốn làm cho hắn cắn câu, còn lâu nàng mới mặc cái loại váy múa lộ chân lộ tay trước mặt bao nhiêu người như thế. Tuy rằng không quá quen nhưng ở thời hiện đại đã từng nhìn thấy những trang phục hở bạo hơn nhiều, thế nên vẫn có thể cắn răng cố gắng thuyết phục bản thân mình, nhịn tới lúc này đã là cực hạn rồi. Thấy nàng túm chặt vạt áo trước, trong đáy mắt người đàn ông xuất hiện vẻ hài lòng, trầm giọng nói: “Sau này không cho phép mặc kiểu quần áo này nữa, có nghe hay không?” “Sao hả, chàng muốn quản ta cơ à?”
“Bản tướng quân còn không quản được ngươi sao?”
“Dựa vào cái gì chứ?” Nghi An tới gần, “Chàng là gì của ta?” Ánh mắt Vệ Kỳ chợt lóe: “Ngươi đã hao tâm tổn sức để làm người của ta, vậy thì không được phép tùy tiện đi dụ dỗ người đàn ông khác!”
Đừng cho là hắn không biết ai ở phòng bên cạnh, ngay cả Bệ hạ cũng muốn treo đèn ra giá, nữ nhân này thật sự biết trêu hoa ghẹo nguyệt!
Hừ!
Nghi An nhoẻn miệng cười: “Nói như vậy là chàng đồng ý cưới ta rồi sao?” “…” Mắt người đàn ông lộ ra vẻ rối rắm.
“Không cưới sao? Được thôi, ta lại quay về Di Hồng Viện bán một lần nữa, chàng không muốn nhưng luôn có người sẵn lòng!”
“Nàng dám?!” Vệ Kỳ tức giận quát.
Nghi An nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó xoay người định đi. Vệ Kỳ túm chặt đầu vai nàng, kéo người về sau. Nghi An thuận thế rơi vào trong vòng tay hắn. Hương thơm quen thuộc xộc vào mũi, dường như buổi tối ngày hôm đó lại quay trở về, say đắm triền miên…
“Vệ Thanh Huyền, có bản lĩnh thì chàng cứ thử xem, xem rốt cuộc ta có dám hay không.” “Nàng! Nàng…” Nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng ý vị lại vừa nặng nề, vừa sâu xa. Nghi An thoát khỏi vòng tay hắn, ánh mắt sáng quắc, gằn từng chữ một: “Bây giờ ta nhất định phải nghe được đáp án của chàng…” Cưới, hay không cưới.
“Nhưng ta đã có hôn ước trong người rồi…”
“Từ hôn.”
“Thân phận của nàng không rõ ràng…”
“Chỉ cần chàng bằng lòng, cho dù trước đây ta là ai thì từ nay về sau, ta chỉ là thê tử của một mình Vệ Thanh Huyền chàng mà thôi.”
Cả người Vệ Kỳ chấn động.
Nghi An chìn chằm chặp vào mặt hắn. Lúc này, Vệ Kỳ còn chưa phải người đàn ông yêu say đắm An An trong kiếp trước. Hắn có băn khoăn, có kiêng kỵ, cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Có lẽ Nghệ An không muốn một kết quả dựa vào sự bức bách, nhưng nàng lại không nhịn được mà làm như thế.
Chính là ép buộc hắn phải đưa ra lựa chọn!
Vệ Kỳ còn chưa từng gặp phải tình thế khốn đốn, khó xử, bàng hoàng như thế này bao giờ.
Nhưng trực giác mách bảo với hắn rằng, không thể tùy tiện, có lẽ đáp án vừa nói ra khỏi miệng thì sẽ không có đường cứu vãn nữa, bởi vì…
Hắn nhìn thấy sự quyết tuyệt, điên cuồng từ trong mắt nữ nhân này. Giống như hai quân đánh nhau, hắn phải nghĩ xem làm sao để duy trì sự ổn định trước mắt, tốt nhất là ngừng chiến vĩnh viễn. Nhưng thứ mà nàng theo đuổi lại vô cùng cực đoan, hoặc hoàn toàn thắng lợi, hoặc tan xương nát thịt.
Sau lưng nàng không còn đường lui.
Nàng vừa ép mình tới bên vách núi, cũng đồng thời kéo hắn theo mình. “Nàng… nhất định phải như thế sao?” Cổ họng người đàn ông khô khốc.
Đáp lại hắn là ánh mắt cứng rắn và kiên định của Nghi An.
“A Huyền, ta chỉ hỏi, hiện tại chàng có thích ta một chút nào hay không?” Người đàn ông lắc đầu. Ánh mắt Nghệ An dần trở nên ảm đạm, giống như một ngọn đuốc sáng rực dần dần tắt ngúm. Nhưng giây tiếp theo… Vệ Kỳ: “Không phải một chút, là khá nhiều.” Ánh lửa trong mắt nữ nhân lại bùng cháy, nóng bỏng: “Chàng… vừa nói gì? Nhắc lại lần nữa đi!” “Ta thích nàng, không phải một chút mà là rất nhiều.”
Phủ tướng quân nằm trên con phố phồn hoa nhất ở phía Tây Trạm Đô. Do chính Thủ Thành Đế khâm thưởng, cũng ngự bút viết tên, treo ở cửa chính như thể hiện sự ân sủng. Từ sau khi công chiếm được thành, sự vụ lớn nhỏ trong quân đều cần Vệ Kỳ chỉnh đốn, xử lý, thế nên dù đã được ban cho phủ đệ mấy tháng nhưng hắn lại chưa từng đặt chân vào một lần nào, vẫn luôn sống trong doanh y như trước đây.
“Hừ…” Cao Xương ghìm cương ngựa, hướng vào bên trong xe bẩm báo: “Tướng quân, tới rồi.”
Cửa mở ra, Vệ Kỳ nhảy xuống, nhưng không vội vã đi vào mà đứng yên tại chỗ, duỗi tay thò vào bên trong xe ngựa.
Cao Xương và Cao Dương đưa mắt nhìn nhau một chút rồi đều lập tức rũ mắt, không dám nhìn nhiều. Sáng sớm ba ngày trước, huynh đệ bọn họ tiến vào chủ trương theo thông lệ để bẩm báo quân vụ với Vệ Kỳ, lại thấy một nữ tử xinh đẹp đang ở bên trong, thấy hai người cũng không hề lảng tránh, ngược lại còn gật đầu chào hỏi bọn họ, khí chất vô cùng hiên ngang.
Lại nói, hai vị này cũng coi như người quen cũ.
Đời trước, Vệ Kỳ bại trận, chạy suốt đêm từ Tây Hạp về Trạm Đô để gặp mặt nàng lần cuối lúc đó, chính hai huynh đệ nhà này đã ở bên bảo vệ hắn. Nghệ An đặt chân xuống đất và đứng yên nhưng không hề buông tay người đàn ông ra. Vệ Kỳ thật sự chẳng biết phải làm thế nào với nàng. Cho đến nay, câu “ta lại quay trở về Di Hồng Viện bán thân lần nữa” vẫn còn làm hắn canh cánh trong lòng. Nữ nhân này rất tàn nhẫn, nếu hắn không ngăn cản thì nhất định sẽ nói được làm được. Cao Xương đi gọi cửa, rất nhanh, từ trong có một cái đầu thò ra, là gã sai vặt canh cửa. “Xin hỏi vị quân gia này có việc gì không?” “Tướng quân về nhà, còn không mau ra nghênh đón?”
Gã sai vặt kinh ngạc ngẩn người, vội vã nhìn thoáng qua phía sau, thấy Vệ Kỳ lạnh lùng đứng đó, không nói không cười thì sợ tới mức cả người run rẩy. Quỳ sụp xuống đất. “Nô tài có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin tướng quân thứ tội. Nô… nô tài lập tức đi triệu tập mọi người…” Nói xong liền bò dậy, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Vệ Kỳ nhíu mày, hắn dọa người như thế sao?
Nhưng…
Tại sao nàng ấy lại không sợ hắn? Ánh mắt liếc nhìn về phía Nghệ An. “Tướng quân, chàng đang nhìn lén thiếp đấy à?” “Khụ khụ… Ta chẳng hiểu năng nói cái gì!” Giả vờ lạnh nhạt.
Cao Xương ngẩng đầu nhìn trời. Cao Dương cúi đầu ngắm đất. Rất nhanh, những tiếng bước chân chỉnh tề truyền từ xa tới gần, phỏng chừng tất cả hạ nhân trong phủ đều ra đây. Hai cánh cửa hoàn toàn mở ra, một nữ tử áo vàng tươi cười bước ra nghênh đón. Mắt hạnh long lanh, da trắng như tuyết, miệng nhỏ tinh xảo, nụ cười tươi tắn trên môi, dáng đi thong dong không hề có một chút loạn nào. Tuy rằng dung mạo và dáng người vẫn còn thua xa Nghệ An nhưng cũng là người đẹp khó gặp trong mắt người đời.
“Thanh Huyền ca ca, rốt cuộc huynh đã trở lại rồi! Tang Nhi còn tưởng huynh đã quên mình còn một tòa nhà
đây, tuy là mới tinh nhưng lại thiếu mấy phần nhân khí, có điều dù gì cũng coi như có một chỗ đặt chân che mưa chắn gió.”
Miệng lưỡi mau lẹ, vui vẻ lại tinh ranh.
Nghệ An nhướng mày, sau mũ có rèm che, đôi mắt nổi lên ánh sáng thâm thúy và tối tăm.
...