Chương 880: Rút binh lực về


...

Cùng lúc đó, trong bộ chỉ huy lữ đoàn Tia Chớp.

“Báo cáo Lữ trưởng! Đội bếp núc đã dựng xong điểm dùng bữa tạm thời, lúc nào cũng có thể ăn cơm được ạ.”

Phương Mãn ngẩng đầu lên khỏi bản đồ, thuận thế nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện ra sắc trời đã tối, trăng cũng đã lên.

“Sắp xếp đi, từng nhóm dùng bữa.”

“Vậy còn Lữ trưởng, ngài…”

“Để mọi người ăn trước, không cần để ý tới tôi.”

Do dự trong chớp mắt.

“Đây là mệnh lệnh!” Phương Mãn trầm giọng, cũng không biết đang phân cao thấp với ai nữa.

“Rõ!”

Cậu lính đi rồi, Phương Mãn liền nhíu mày, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu bản đồ, như thể phải chọc thủng được một lỗ trên tờ giấy mỏng ấy mới chịu bỏ qua.

“Lão Phương…” Tham mưu trưởng Trình Cương vừa muốn nói lại thôi, tích cực với một đám sinh viên như thế, có nhất thiết phải vậy không?

Cho dù thắng cũng chẳng có thể diện.

Anh ta nhìn thoáng qua Lục Chinh, không khỏi than thầm: Chỉ sợ đây mới là điểm mấu chốt…

“Lão Trình.”

“Tôi đây.” Suy nghĩ quay trở về, Trình Cương đáp lời.

“Còn chưa có tin gì của trung đội ba sao?”

“… Chưa có.”

“Trung đội năm, trung đội sáu thì sao?” Là hai trung đội được phái đi sau đó.

“Nửa tiếng trước đã từng liên hệ qua radio, vẫn chưa phát hiện ra hành tung của mười người đội bảy.”

Bộp…

“Điều đi hẳn ba trung đội mà còn chưa phát hiện ra bóng dáng của đối phương, ăn cơm bộ đội không cần trả tiền nên nuôi ra được một đám toàn phế vật!” Phương Mãn Vỗ bàn đứng lên, giận không thể át.

Cũng không quan tâm chuyện Lục Chinh và Thời Cảnh vẫn còn đang ở hiện trường, anh ta chỉ biết lửa nóng trong lòng đang thiêu đốt, nếu không phát tiết ra thì chính mình sẽ bị nổ tan xác mà chết!

Đầu quả tim Trình Cương run lên, bao nhiêu năm rồi mới thấy Phương Mãn có cảm xúc mạnh mẽ như thế.

Xem ra, diễn tập quân sự lần này gian nan hơn anh ta tưởng tượng nhiều, mà đám sinh viên kia cũng không dễ đối phó như vẻ bề ngoài. Nghĩ tới điều này, Trình Cương không khỏi nhíu mày.

Có thể nói, lữ đoàn Tia Chớp là tâm huyết chung của anh ta và Phương Mãn. Nếu không có sự thật bày ra trước mắt kia, anh ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng mình lại… vô năng tới mức này.

Thời Cảnh thấy thế thì nhếch miệng, có vài phần cười trên nỗi đau của người khác.

Nói thật, lúc đầu anh ta cũng không tin đội bảy có thể thoát khỏi được sự vây quét của Lữ đoàn Tia Chớp, suy nghĩ y như Phương Mãn và Trình Cương, thu lưới chỉ là vấn đề sớm muộn, mà đám người Đàm Hi cũng chỉ có thể trở thành cá giãy giụa hấp hối trong lưới mà thôi.

Suy nghĩ này của Thời Cảnh không phải là đoán bừa, sự chênh lệch giữa hai phe quá lớn, căn bản không có cách nào để đặt lên vị trí cân bằng với nhau cả.

Hoặc là nói, ngay từ lúc bắt đầu, trận diễn tập quân sự này đã không được thành lập trên cơ sở bình đẳng rồi.

“Lão Lục, cậu… có đói không?”

Lục Chinh nhìn anh ta.

“Có cơm rồi, chúng ta đi ăn gì đi?” Vừa rồi anh ta đã nghe thấy rõ ràng ba chữ “đội bếp núc” rồi.

“Chờ một chút.” Dù sao cũng đang trong địa bàn của người khác, khách nên theo chủ.

Thời Cảnh bĩu môi, đối đãi với kẻ địch đúng là vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng, rõ ràng lúc trước còn kích đểu người ta xong, giờ còn lại giả bộ làm gì chứ…

Nhưng sự thật đã chứng minh, anh ta nghĩ sai rồi.

Lục Chinh vĩnh viễn vẫn là Lôi Thần “Không biết nhân tình”, “Lạnh lùng đạm mạc” kia mà thôi…

“Lão Phương, cho cậu một nhắc nhở, hiện tại đã qua một nửa thời gian của mười hai giờ, cậu cần phải… nắm chặt thời gian.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt vốn đã không tốt của Phương Mãn lại khó nhìn thêm ba phần.

Trình Cương không nhịn được than thở, nghiệt duyên gì thế này?

“Báo cáo Lữ trưởng! Trung đội năm và sáu lần lượt phát tín hiệu trở về, xin được quay lại vị trí đóng quân.”

Nửa cầu đầu khiến cho hai mắt Phương Mãn sáng lên, nhưng nửa câu sau lại thành hận rèn sắt không thành thép.

“Lão Phương, không nên hành quân ban đêm trong rừng rậm nguyên sinh, cho bọn họ quay về đi.” Trình Cương hơi dừng lại, nửa giây sau mới tiếp tục nói, “Sau khi vào đêm, không nói tới chuyện không dễ tìm kiếm, mà có lẽ hiện tại đội bảy cũng đã tìm được nơi qua đêm rồi, căn bản sẽ không xuất hiện đầu. Trung đội năm, trung đội sáu lại đó liều mạng cũng chẳng được ích gì.”

Theo lý mà nói, sau khi vào đêm sẽ là lúc phòng bị ở trạng thái kém nhất, cho dù là sắc trời hay trạng thái tinh thần thì sẽ đều khiến người ta đạt tới “điểm mệt mỏi“.

Trong tình huống bình thường, hành động đột kích thường được lựa chọn vào lúc này.

Nhưng tiền đề là phải nắm giữ được vị trí cụ thể của quân địch, nếu không hết thảy chỉ là nói suông.

Cho tới thời điểm này, trung đội ba mất tích; trung đội năm, sáu không hề có phát hiện gì mới, đừng nói là biết được vị trí cụ thể, ngay cả bóng dáng cũng chưa từng tìm được, đột kích thế nào đây? Vây quét thế nào đây?

Huống chi, khu cấm thăm dò nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, phía Tây có đầm lầy, phía Đông là núi cao hiểm trở, phía Bắc là vực sâu vạn trượng, có quá nhiều nơi có thể ẩn thận. Nếu đội bảy quyết tâm muốn trốn thì quả thực trong chốc lát cũng không thể nào tìm ra bọn họ ngay được.

Tìm mỗi chỗ một lần ư?

Ha, cho dù có điểu thêm hai trung đội nữa cũng chẳng thể nào hoàn thành trước khi trời sáng được.

Tóm lại, trước mắt rút binh lực về mới là quyết định sáng suốt nhất, tuy rằng… thực sự ấm ức không chịu nổi.

Chẳng lẽ Phương Mãn không nghĩ tới những cái này sao?

Anh ta nhập ngũ sớm hơn Trình Cương ba năm, từng trải qua không tới một ngàn thì cũng tới mấy trăm tràng diễn tập, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, tất nhiên có thể nhìn rõ thế cục hiện tại.

Nhưng chính vì quá rõ ràng nên mới càng… không cam lòng!

Đặc biệt còn có Lục Chinh đứng nhìn ở bên cạnh, anh ta không muốn mất mặt!

“Lữ trưởng?” Lính thông tin đợi một hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời của Phương Mãn thì không khỏi mở miệng nhắc nhở.

“… Để bọn họ rút về nơi đóng quân, bốn giờ sáng mai tiếp tục lùng bắt. Mặt khác, điều một trung đội trinh sát qua đó, tìm kiếm vị trí của trung đội ba, có tình huống gì lập tức báo tin về bộ chỉ huy.”

“Rõ!”

Sau khi sắp xếp xong hết thảy, Phương Mãn ngồi phịch xuống ghế với vẻ suy sụp, gương mặt lo âu sầu khổ.

Một chén trà nóng được đẩy tới trước mặt anh ta. Phương Mãn thuận thể nhìn lại, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Chinh đập vào trong mắt.

Phương Mãn hơi ngẩn ra.

Anh ta tưởng rằng sẽ chỉ nhìn thấy sự cười nhạo, châm chọc, khinh miệt các kiểu trong mắt đối phương, nhưng trên thực tế, chẳng có gì hết.

Đôi mắt đen kia quá mức bình tĩnh như mặt hồ lặng gió, không phải nước lặng khẽ lan mà là… mạch nước ngầm mãnh liệt.

...