...
Vế đến Bồng Lai đã là chín giờ tối. Đàm Hi lật lung trong tủ một lúc, đều là quần áo mùa đông, không thể mặc được.
Cô dứt khoát lấy một chiếc áo sơ mi nam ở ngăn tủ bên cạnh ra, vừa vặn che đi được chân, có thể làm váy ngủ tạm thời.
Tắm rửa xong, sấy khô tóc, khi đắp mặt nạ có gọi điện cho Hứa Nhất Sơn, hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt ngày mai.
Đắp mặt nạ xong, sau khi làm xong các bước chăm sóc da, Đàm Hi bưng một cốc nước ấm vào phòng tìm Lục Chinh.
Người đàn ông vừa về nhà đã vào thư phòng, đến bây giờ vẫn bận rộn chưa xong.
Cốc cốc.
Không đợi anh đáp lại, Đàm Hi gõ cửa xong liền đẩy cửa bước vào phòng.
Lục Chinh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt đang cười tươi tắn của cô, ánh mắt dần di chuyển xuống dưới, bỗng nhiên, hô hấp ngưng trệ lại.
Áo sơ mi đen bao bọc xung quanh ** duyên dáng, tạo nên sự đối lập với làn da trắng tuyết của cô, đen như màn đêm, trắng như tuyết trắng.
“Này, anh uống nước đi.” Đàm Hi đưa cốc nước đến trước mặt anh.
Lục Chinh giơ tay ra, nhưng không nhận lấy cốc nước, mà đặt tay lên cái eo thon của cô kéo lên trước một bước. Cô đứng còn anh ngồi, như thế đầu người đàn ông dựa sát vào cái eo mềm mại của cô gái, giống như một… đứa trẻ đang làm nũng.
Đàm Hi khựng lại, bỗng chốc cong môi lên, năm đầu ngón tay cố luồn vào cái đầu định ngắn củn đó của anh, nhưng đáng tiếc tóc anh quá ngắn.
“Em mặc thế này là để đến câu dẫn anh đấy à?”
“Đừng tưởng bở!” Đàm Hi lùi lại phía sau nửa bước, nhét chiếc cốc cho anh, “Eo em còn chưa lành lại đây, anh đừng có nghĩ xiên xẹo gì đấy.”
“Em mặc áo sơ mi của anh, lượn qua lượn lại trước mặt anh, lại còn yêu cầu anh không được nghĩ xiên xẹo. Yêu cầu này hình như hơi nghiêm khắc quá rồi thì phải?”
“Nghiêm khắc á?” Đàm Hi nhún vai, “Nhưng em hết cách rồi”
Người đàn ông đứng vụt dậy, Đàm Hi định bỏ chạy, miệng còn kêu: “Cứu tôi với… Chó sói sắp đến ăn thịt người rồi!”
“Chó sói?”
Đàm Hi xoay người lại làm mặt quỷ với anh, lè lưỡi, “Lêu lêu lêu..”
“Nhóc con, cứ để anh bắt được em xem!”
Cuối cùng, đúng là cô nàng nào đó đã bị bắt, không chỉ vậy còn bị chó sói đè dưới ghế sofa. Trong lúc giãy dụa, áo sơ mi bị cuộn lên, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn và nội y thiếu vải đến đáng thương bên trong, vẫn là màu đen huyền bí, chỉ được cố định bằng hai sợi dây mảnh mai.
“Còn nói là không phải đến cầu dẫn anh hả?” “Không ai bảo anh nhìn nhé”
“Đệch! Ông đây chuẩn men đấy!” Không nhìn mới là có vấn đề!
“Là một cô gái thời đại mới, em có thể quấy, nhưng anh không được nhiều”
Lục Chinh nhéo một cái vào đùi cổ, “Bây giờ anh quấy nhiễu đấy, em có thể làm được gì nào?”
Đàm Hi tức giận trừng mắt: “… Lưu manh!”
“Để được ăn thịt, anh không ngại lưu manh một lần, à không, hai lần đầu”
Đêm nay, rốt cuộc Lục Chinh vẫn thương tiếc cổ bị thương ở eo, chỉ làm một lần, khụ… tuy thời gian hơi dài một chút, nhưng động tác rất nhẹ.
Trước khi rơi vào mộng đẹp, Đàm Hi nhìn lên trần nhà không khỏi nghĩ, thì ra “cuồng phong gió lốc” có cái hay của “cuồng phong gió lốc” “gió nhẹ mưa phùn” cũng có cái hay của gió nhẹ mưa phùn”.
Hai thái cực, dù sao thì… cũng đều khiến cô sảng khoái đến cực điểm.
Ngày hôm sau, chuông báo thức đúng giờ vang lên.
Đàm Hi duỗi người, bỏ bàn tay người đàn ông đang đặt trên người mình ra, rời giường đi đánh răng rửa mặt.
Đi từ nhà vệ sinh ra, Lục Chinh đã dậy rồi, dựa vào đầu giường, châm thuốc hút, nhả từng hơi thuốc.
“Sao anh không ngủ nữa đi?” Đàm Hi nhặt sợi dây chun buộc tóc rơi dưới gối, buộc tóc đuôi ngựa cao.
“Em phải đi à?” Người đàn ông nhíu mày.
“Vâng”
“Đi đâu?”
“Địa điểm tổ chức cuộc thi chung kết giao dịch viên chứng khoán AC ở Thanh Hoa Viên”
Ánh mắt Lục Chinh lóe lên, nhưng Đàm Hi đã quay đi lấy nước hoa hồng nên không nhìn thấy.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun cổ tròn màu đen, bên trên còn có mấy chữ cái, phía dưới là quần bò đơn giản nhất, thiết kế bó sát làm nổi bật đôi chân dài tinh tế, đặc biệt là thiết kế nâng mông, trong sự thanh thuần mang theo sự duyên dáng yêu kiều của cô gái trẻ.
Buổi sáng lại là lúc dễ hưng phấn nhất, Tiểu Chinh Chinh gần như lập tức có phản ứng.
Anh hít hại hơi thuốc thật mạnh, lúc này mới dần hồi phục lại, “Anh đưa em đi”
“Không cần, em đi tàu điện ngầm, đến nơi nhanh thôi” Nói xong, cô đi đến bên giường, cúi người đặt một nụ hôn lên mỗi người đàn ông, “Hôn trộm thành công, nhớ phải nhớ em đấy, muazzz”
Sau đó, cầm túi xoay người đi.
Không bao lâu sau đã truyền đến tiếng đóng cửa.
Lục Chinh hút thuốc xong, dập đầu thuốc đi, dậy đánh răng rửa mặt, động tác còn nhanh hơn cả Đàm Hi, chưa đầy mười phút đã xong hết.
Cầm chìa khóa xe, vội vàng đi ra khỏi nhà.
09:40 sáng, Đàm Hi đứng ở cổng Thanh Hoa Viên, tay cầm một chiếc bánh quẩy. Tuy tướng ăn không ra làm sao, nhưng vì nhan sắc có thừa, cho nên vẫn bị vô số người quay đầu lại nhìn.
Năm phút sau, Hứa Nhất Sơn đã đến, trên vai còn đeo một chiếc túi máy ảnh.
Đàm Hi đưa phần bánh quẩy chưa động đến và sữa đậu nành cho anh ta, “Bữa sáng, cho cậu đấy.”
Người đàn ông được ưu ái liền kinh hãi.
“Ngẩn ra đây làm gì, mau ăn đi rồi còn vào”
“… O.
Bảy giờ năm mươi, Lưu Diệu đã đến.
Chiều qua anh ta mới đi từ thủ đô đến, còn không quên oán thán với cô công việc ở Thịnh Mậu quá nhiều.
Kết quả chỉ một câu “Anh đừng quên anh cũng là cổ đông” của Đàm Hi chặn họng.
Đàm Hi: “Lâm Tầm đầu rồi?”
Lưu Diệu: “Cậu ấy đến từ sớm rồi. Vị này là..” Anh ta nhìn Hứa Nhất Sơn với ánh mắt thăm dò.
“Để tôi giới thiệu, Hứa Nhất Sơn, đây là Lưu Diệu, người tham gia thi đấu tên là Lâm Tầm”
...