...
“Anh ấy về tòa thị chính rồi.”
“Vậy à, tối nay tôi có buổi gặp gỡ bạn cũ, chú Ba cô cũng có mặt, nhất định phải dẫn Tiểu Sở đến, nhân tiện quen biết người nhà luôn.”
Buổi chiều không có lịch họp nào, công việc cần làm cũng đã hoàn thành gần hết, Sở Kiều đi đến phòng2hồ sơ, tìm hết báo cáo vắn tắt cơ quan trong năm năm gần đây của chính quyền thành phố, mượn lại phòng làm việc để từ từ nghiên cứu.
Anh ta giống như một mầm non đang khát khao trưởng thành, cố gắng hết mình để hấp thu dinh dưỡng, chỉ muốn bản thân mình mau lớn mạnh.
Còn5Tổng Tử Văn chính là cột mốc để anh ta tiến lên phía trước.
Khiến người khác không dám bỏ qua. Đặc biệt là sau khi Sở Kiều xem xong hết báo cáo vắn tắt cơ quan năm năm gần đây xong, hình tượng của Tống Tử Văn trong lòng anh ta lại càng cao lớn hơn gấp bội.
Văn6trị võ công, mảng nào cũng vô cùng xuất sắc.
Mấy năm trước, khi Tống Tử Văn chủ quản Cục Kiển thiết Quy hoạch, ở trên chức vị then chốt, đã để lại không ít thân tín, mới có được Cục Quy hoạch như chiếc thùng sắt vững mạnh bền bỉ, không gì phá vỡ được ngày hôm nay.
Sở5Kiều ở trong đó, cho nên đương nhiên hiểu rõ vấn đề đó hơn bất kỳ ai.
Một đơn vị cơ quan, nếu như trên dưới một lòng, khống chế hợp lý, từ hiệu suất làm việc và tác phong thái độ cũng có thể nhìn ra được đôi chút. Đủ thấy được sự cứng rắn và quyết đoán3của Tổng Tử Văn, có thể nói là rất ít thấy trong số những người bằng tuổi với anh.
Sở Kiêu thở ra một hơi thật dài, đặt báo cáo vắn tắt xuống, dựa lưng vào ghế, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, cứ thế ngây người.
Cảm giác trong lòng khó nói được thành lời.
Ngưỡng mộ, ghen tị, nhiều hơn nữa chính là chán nản.
Tống Tử Văn đã dùng mười lăm năm mới ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay, còn anh ta thì sao?
Sở Kiêu của mười lăm năm sau rồi sẽ ở vị trí nào?
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên kéo tâm tư đang dần đi xa của người đàn ông trở lại với thực tại. Phương Phương? Ánh mắt khựng lại, Sở Kiều không khỏi nhíu mày. Phản ứng đầu tiên chính là ngạc nhiên, theo lý mà nói, Phương Phương sẽ không gọi điện cho anh ta trong thời gian làm việc như vậy. Phản ứng thứ hai là nghi ngờ, nếu cô ta đã gọi thì chắc chắn là có lý do gì đó khiến cô ta buộc phải gọi, nhiều khả năng là chuyện gì quan trọng. Do dự ba giây, đầu ngón tay khẽ lướt qua, ấn nút nghe máy. “Phương Phương?”
“Xin lỗi, có phải em đã làm phiền đến công việc của anh không?”
“Không sao, có chuyện gì không?” “Chuyện là thế này, vừa rồi em gặp bộ trưởng Hoàng, ông ta nói tối nay có một bữa cơm gặp mặt, mời hai chúng ta đi cùng.”
Sở Kiêu nhíu chặt mày lại: “Cô đồng ý rồi à?”
“Không có…”
Sở Kiều khẽ thở nhẹ, anh đã đồng ý với Nhiễm Dao ăn tối cùng cô, nếu như Phương Phương tự làm theo ý mình, thì tuy ngoài miệng anh ta không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng sẽ không mấy vui vẻ.
Dù sao thì ngay cả Sở Hoài Sơn cũng không dễ sắp đặt việc gì cho anh ta, Phương Phương có là gì chứ?
“Còn chưa hỏi anh, sao em dám dễ dàng đồng ý được chứ? Thế nào, tối nay anh bận à?”
“Ừm, tôi hẹn bạn gái.” “Vậy à…” Giọng điệu rõ ràng có vẻ tiếc nuối khó che giấu, “Bộ trưởng Hoàng nghe nói anh là người của Cục Quy hoạch, nên đã mời cục trưởng của các anh, tôi nghĩ nhân cơ hội này dù sao cũng phải lộ mặt trước boss của các anh, để lại ấn tượng tốt. Nếu anh không tiện thì thôi vậy…” “Cục trưởng Lưu cũng đi à?” Sở Kiều hơi kinh ngạc. “Anh vẫn chưa biết đúng không? Bộ trưởng Hoàng và cục trưởng Lưu là bạn học, quen biết mấy chục năm rồi.” Ánh mắt Sở Kiêu lóe lên, cảm giác hối hận vừa mới dâng lên đã bị anh ta hung hăng đè xuống. Nếu anh ta đã đồng ý với Dao Dao trước rồi thì không thể lỡ hẹn được. “Không sao.” Anh ta điều chỉnh lại cảm xúc, cười nói, “Ngày tháng còn dài, thế nào rồi cũng sẽ còn có cơ hội.” Đầu bên kia đột nhiên trầm mặc. “Phương Phương? Cô có còn đang nghe không?” “… Em đây.” “Cảm ơn ý tốt của cô.”
“A Kiêu.” Đầu bên kia bỗng nhiên gọi tên anh ta, có chút trịnh trọng, “Với tư cách là bạn bè, thực ra có một số chuyện em không có lập trường để nói, nhưng chính vì coi anh là bạn, cho nên mới không thể không nói.”
“Cô muốn nói gì?” “Anh là người trong thể chế, có một số quy tắc không cần em nhắc thì trong lòng anh cũng đã hiểu rõ. Cơ hội như vậy ngàn năm có một, huống hồ, còn có bộ trưởng Hoàng đề cử bảo đảm cho anh.” Đầu bên kia lại hơi ngưng lại, sau khi dừng mấy giây, lại nói tiếp, “Em thấy anh không nên dễ dàng bỏ qua. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của em, cũng coi như là em có lòng tốt nhắc nhở anh. Còn quyết định thế nào là ở bản thân anh.”
Sở Kiều không nói gì.
Phương Phương khẽ thở dài, “Nói hơi khó nghe thì là, bạn gái hẹn lúc nào cũng được, nhưng cấp trên thì không phải muốn gặp là gặp được ngay. Em không nói nhiều lời thừa nữa, anh tự cân nhắc đi, anh có nửa tiếng để suy nghĩ, xong thì gọi điện cho em, hoặc gửi tin nhắn cũng được, đi hay không đi thì phải nói cho chính xác, em cũng tiện chuyến lời lại cho bộ trưởng Hoàng.”
Nói xong, cô ta tạm biệt, rồi không hề do dự dập máy xuống.
Sở Kiều vẫn giữ nguyên động tác cầm điện thoại, một lúc sau mới phản ứng lại.
Bỗng thấy có chút phiền muộn. Anh ta cầm cốc nước, đi đến bên cạnh máy nước nóng, rót một cốc nước nóng bốc hơi.
Sau đó ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào dòng hơi nóng đang bốc lên rồi trầm tư suy nghĩ.
“Phương, đang làm gì đó? Trên điện thoại có hoa à, sao cô cứ nhìn ngây ra thế?” “Không có gì?”
“Vừa gọi điện cho bạn trai xong đấy à?” Phương Phương mím môi, nụ cười chứa vẻ xấu hổ.
“Nhìn vẻ mặt cô kìa! Đúng là bị tôi nói chuẩn rồi. Trưa nay ở căng tin không biết là ai giấu ai kẹp nữa, vẫn còn không chịu công khai cơ à?” Đồng nghiệp cười đùa trêu chọc.
Một người khác cũng góp vui, hai mắt sáng lên, “Nghe nói bạn trai cô rất đẹp trai, khi cười còn rất tươi nữa, chắc là rất yêu thích thể thao đúng không?” “Cứ nhìn cặp chân dài đó mà xem, chắc chắn là chàng trai thích đánh bóng rổ rồi, í, chắc phải cao đến một
mét tám mấy đúng không?” “Khoảng một mét tám ba, chắc không sai đâu, tôi nhìn bằng mắt ước đoán siêu chuẩn luôn.”
“Ôi đúng là lang sói! Phương, cô kiếm được cực phẩm ở đâu ra đấy? Kiếm cho chị đây vài anh chàng tương tự như vậy luôn đi?”
“Ha ha… cô tưởng là chỗ mua sắm đấy à? Còn kiếm đồ tương tự… duyên phận ấy mà, gặp được mà không cầu được ấy chứ!” Nơi có phụ nữ, là nơi không bao giờ thiểu chuyện để nói. Ngoại hình xuất sắc của Sở Kiều tạo nên vô số đề tài nói chuyện, còn Phương Phương nghiễm nhiên trở thành người được mọi người ngưỡng mộ. Cho dù có người không ngừng nói những lời chua chát, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô ta. Tục ngữ có câu nói rất hay, người không bị đố kỵ là kẻ tầm thường. Còn mọi người đều bỏ qua một điểm này, họ đang thảo luận về sở Kiều, khi họ chụp cái mũ “bạn trai Phương Phương” cho anh ta, đương sự lại không nói một lời nào. Không khẳng định, cũng không phủ định, chỉ cười mà không nói có thể hiểu là mặc nhận, cũng có thể là cái khác. “… Phương, tôi nghe nói bạn trai cô làm việc ở tòa nhà đối diện à?”
“A!” Có người hút khí, “Tòa thị chính à?”
Phương Phương gật đầu, “Cục Quy hoạch.”
“Ái chà! Đó không phải là nơi dễ vào được đầu, chắc chắn là gia đình cũng có điều kiện đúng không?” Đây chính là những cô gái chốn công sở, vòng vèo một hồi, vẫn có thể vòng đến được đề tài mình muốn nói và chuyện mình muốn biết.
Phương Phương xua tay, dáng vẻ khiêm nhường, “Hai nhà chúng tôi quen biết đã mấy đời rồi.” Tâm tư mọi người lập tức lay chuyển.
Bối cảnh của Phương Phương họ cũng ít nhiều nắm được, không ngờ cô ta lại còn tìm được một người đàn ông không chỉ có ngoại hình xuất sắc mà còn môn đăng hộ đối với nhau nữa.
“Cô có phúc đấy.” Câu nói này rõ ràng là có vị chua rõ ràng.
Nhưng Phương Phương coi như không thấy, “Các cô nói chuyện đi, tôi đi vệ sinh một lát.”
Vừa ra khỏi cửa văn phòng, đi đến cửa thang bộ đã tình cờ gặp phải Hoàng Chính Long đang đi từ trên xuống. “Bộ trưởng Hoàng.” Phương Phương gật đầu chào hỏi, “Sao ông không đi thang máy?” “Cũng chỉ có mấy bước chân, coi như là rèn luyện thân thể” “Chẳng trách ông lại khỏe mạnh cường tráng thể này.”
“Cô nhóc này biết ăn nói thật đấy.”
“Vậy thì phải cảm ơn chú Hoàng đã khen cháu rồi.” Đối phương nói đến quan hệ cá nhân trước, dùng cách xưng hô của trưởng bối và vãn bối, chứ không phải là cấp trên với cấp dưới, cho nên Phương Phương có gọi một tiếng “chú Hoàng” cũng không có gì quá đáng cả. “Ái chà, không còn thời gian nữa rồi, tôi phải đi đến phòng họp đây. Tối nay bảy giờ, nhớ gọi Tiểu Sở đấy.” Vừa đi vừa dặn dò, “Không được quên đâu đấy.”
“Chú yên tâm đi, chúng cháu nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Phương Phương nhìn theo ông ta rời đi, rồi sải bước đi đến nhà vệ sinh.
Sau khi đi ra, lại đi đến ban công hít thở bầu không khí trong lành, nhìn thời gian vẫn còn năm phút nữa là đến nửa tiếng hẹn với Sở Kiều.
Khoảnh khắc tin nhắn được gửi đến, Phương Phương rất bình tĩnh.
Hay nói cách khác, trong suốt quá trình chờ đợi này, cô ta không hề lo lắng, hay nghi ngờ sự lựa chọn cuối cùng của Sở Kiêu.
Bởi vì cô ta tin rằng khát vọng về quyền lực và quyết tâm muốn trèo lên cao của đàn ông cuối cùng rồi sẽ chiến thắng được tình cảm của phụ nữ. Huống hồ, Sở Kiêu mới chỉ vừa bắt đầu, còn cần có người nâng đỡ nữa.
Sao lại cam tâm để lỡ một cơ hội tốt như vậy được chứ? Còn sở dĩ anh ta do dự chẳng qua là vì cần có thời gian để cân bằng, hay nói cách khác là cần tìm cho mình một lý do để thuyết phục bản thân.
Và Phương Phương đã cho anh ta lý do đó.
Bạn gái hẹn lúc nào cũng được, nhưng còn cấp trên không phải muốn gặp là gặp được. Chỉ cần Sở Kiều thử hồi tưởng lại những lời cô ta nói thì sẽ nhanh chóng tìm được cho mình một lý do. Sự thật chứng minh, suy đoán của cô ta không hề sai.
Tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có năm chữ – tôi sẽ đến đúng giờ. Phương Phương cất điện thoại đi, nắm lấy lan can ở trước mặt, khẽ thở phào một cái.
...