...
Lấy được tài liệu về tám vị đại cổ đông của Sầm Thị, đêm đó Đàm Hi đọc lướt qua một lần như cưỡi ngựa xem hoa.
Thật đúng là cuộc đời này có trăm thứ dơ bẩn thì đều có thể được đúc kết hết trong mấy chục trang tư liệu này.
Còn cẩu huyết hơn cả phim truyền hình.
Lục Chinh nhường thư phòng cho cô, ngồi ở phòng khách xem tin tức.
Lúc đẩy cửa đi vào, con hổ ly nhỏ đang cúi đầu lật tài liệu, trên mặt dạt dào ý cười.
“Đọc gì thế? Sao có vẻ vui sướng vậy?”
Đàm Hi vẫy tay với anh, “Mau tới đây.”
Lục Chinh đi tới bên người cô, đưa cho cô cốc nước: “Ấm, uống một ngụm đi.”
Cô không nhận lấy, ngẩng đầu cười với anh, đôi mắt sáng như sao lấp lánh: “Anh đút cho em đi?”
Cho dù bất đắc dĩ thế nào nhưng Lục Chinh vẫn cứ thỏa mãn yêu cầu của cô nàng kiêu ngạo này.
“Ưm… đủ rồi.”
Lục Chinh thu tay lại, đặt cái cốc sang một bên, ánh mắt dừng trên tài liệu mà Đàm Hi đang xem.
Rất nhanh, trong mắt anh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Sao em lại có được mấy thứ này?”
Đàm Hi khẽ hừ, ra vẻ thần bí: “Cao nhân ắt có diệu kế.”
Từ sau khi Lục Chinh tỏ thái độ sẽ không hỏi cô bất cứ vấn đề gì cô không muốn nói, Đàm Hi càng thêm chẳng kiêng nể gì trước mặt anh.
Những thứ như thế này, nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không bày ra trước mắt Lục Chinh, càng không bao giờ gọi anh tới để cùng “thưởng thức” cả.
“Lại là không thể nói à?” Anh cũng thấy thật bất đắc dĩ.
Cô nhóc này dường như đã hiểu sự nhẫn nại của anh thành ngầm đồng ý mất rồi thì phải?
Trước kia còn biết che giấu, giờ thì biến anh thành đồng lõa luôn, cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm.
Lục Chinh vừa thấy vui vẻ lại vừa bất đắc dĩ với chuyện này.
Vui mừng là vì Đàm Hi đã mở lòng ra với anh, tuy còn chưa đến mức cái gì cũng nói ra hết nhưng nếu cứ tiếp tục thì chắc chuyện đó cũng chẳng còn cách bao xa nữa.
Mà bất đắc dĩ là vì nguyên tắc của anh lần lượt bị phá vỡ, khả năng chịu đựng tăng lên tới mức chính anh cũng phải kinh ngạc về bản thân mình.
Lục Chinh nghĩ, anh toi đời rồi.
“… Anh nhìn ông Đổng sự Lưu này đi, bà vợ ba của ông ta ngang tuổi với cháu gái, vậy mà còn tuyên bố ra ngoài là hai người chỉ hơn kém nhau tám tuổi, gấp mấy lần ấy chứ nhỉ? Còn cái này nữa, anh xem hai mí mắt ông ta đi, cái kiểu này rõ ràng là đi cắt rồi, một người đàn ông mà đi phẫu thuật thẩm mỹ! Có khi là gay cũng không chừng…”
Lục Chinh nghe giọng điệu vui vẻ của cô khi cười nhạo những vết nhơ của người khác thì không nhịn được bùng lên trán cô một cái: “Em muốn thuận lợi tiến vào hội đồng quản trị thì anh có thể giúp em. Làm bao nhiêu chuyện xấu xa như thế, lỡ như đám cáo già kia thẹn quá thành giận, chẳng những không chịu cúi đầu mà còn cá chết lưới rách thì sao hả?”
“Hả?” Đàm Hi suy nghĩ nghiêm túc, không thể không thừa nhận, “Hình như anh nói cũng có lý.”
Lục Chinh vừa định nói tiếp thì cô đã nhanh hơn một bước, gương mặt xinh đẹp tràn đầy tự tin, còn lộ ra mấy phần ngạo nghễ…
“Thẹn quá thành giận thì sao chứ? Có rất nhiều cách để chỉnh bọn họ mà.” Đàm Hi đứng lên, đẩy Lục Chinh ngồi xuống ghế, sau đó thuận thế đặt mông lên đùi anh, duỗi tay ôm lấy cổ, ghé sát lại, bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi kể chóp mũi, hơi thở quấn quýt: “Đại Điềm Điểm, em biết năng lực của anh, nhưng chuyện này em đã sắp xếp xong hết cả rồi, anh đừng nhúng tay vào nhé.”
“Sắp xếp xong rồi?”
“Sao, anh lại không tin à?”
“Khụ… thấy hơi nghi nghi.”
“Anh anh anh… quá đáng lắm!”
Võ cái mông đầy đặn của cố mấy cái, Lục Chinh dỗ dành cô: “Được rồi, là anh lo lắng một mình em không ứng phó nổi thôi. Sẩm Thị là do Sâm Chấn Đông gây dựng từ hai bàn tay trắng, phát triển tới quy mô như hiện tại, tuy nói là đã cổ phần hóa nhưng cổ phần thực tế được lưu thông lại không nhiều, quá nửa nằm trong tay người nhà họ Sâm, có thể nói là công ty gia đình, rắc rối khó gỡ.”
Đàm Hi tì cằm lên vai anh, lẳng lặng lắng nghe.
“Sau người của Sầm gia thì Mã Cảnh Quốc nắm nhiểu cổ phần nhất, cũng là người có quyền lên tiếng nhất. Lão già này lòng dạ hẹp hòi, đầu óc khôn khéo. Lão ta chính là cản trở lớn nhất của em khi tiến vào hội đồng quản trị. Còn lại mấy người như họ Vương, họ Lưu đều chỉ là kẻ gió chiều nào xoay chiều nay, không làm nên cơ sự gì.”
Đàm Hi nghe anh nói vậy thì thấy rất ấm áp trong lòng, “Đại Điểm Điểm, có phải anh đã giúp em tra xét về những người này rồi không?”
“…U.”
“Moah! Yêu anh muốn chết, moah moah!”
“Lại thêm cái nữa nào.”
“Moah!”
“Ngoan.”
Đàm Hi cười đến híp cả mắt.
Lục Chỉnh nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy sắp tới 0 giờ thì lập tức khiêng người lên vai, “Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”
“A… em tự đi được mà, anh thả em xuống đi!”
Người đàn ông mất điếc tai ngơ, ra khỏi thư phòng lập tức tiến vào phòng ngủ.
Đá văng cửa, đi vào, ném người xuống cái giường êm ái, cúi người đè lên…
Đảo mắt đã sang tháng tám, Sầm Đóa Nhi lại một lần nữa để xuất cuộc họp hội đồng quản trị.
Mấy đồng sự lớn nhận được tin này thì đều có những phản ứng không giống nhau.
Trong đó, Mã Cảnh Quốc có phản ứng lớn nhất, ngay khi ông ta nhận được đề án tăng thêm đồng sự mới của Trình Vũ, vẻ mặt chỉ có thể hình dung được bằng hai chữ “dữ tợn“.
Lúc đó, Đổng sự Vương và Đồng sự Lựu cũng có mặt. Hai người liếc nhìn nhau, mặt ai cũng căng thẳng.
Đổng sự Vương: “Không ngờ Sầm Đóa Nhi lại bán một phần năm cổ phần trong tay đi! Quả thực… làm bậy!”
Đồng sự Lưu là người ôn hòa, gặp phải tình huống này vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Người có tên Đàm Hi này là ai? Các ông có biết không? Trước đó hoàn toàn không nghe nói tới, cứ như nhảy ra từ không trung vậy.”
Vương đồng lắc đầu: “Không biết.” Mã Cảnh Quốc thì đã đang bên bờ tức giận rồi, nhưng ông ta cũng không biết rốt cuộc người tự nhiên có được 10% cổ phần của Sầm Thị kia là ai cả.
...