...
Lưu Diệu thăm dò nhắc đến mấy câu.
“Thu mua?” Đàm Hi cười lạnh, lấy tiền của mình đi mua đồ của mình, não cô có phải bị úng nước đâu?
Không sai, hiện tại đúng là Thịnh Mậu đang ngày càng hoàng kim, nhưng cô không muốn cho hai kẻ họ Đàm đó được hỏi một chút nào cả.
Đàm Thị vốn dĩ là thứ cha mẹ nguyên chủ để lại cho cổ, dựa vào đầu mà phải dùng tiền mua về từ tay người khác:
Lưu Diệu không rõ những khúc mắc ở trong chuyện này, nhưng mối quan hệ giữa “Đàm Hi” và “Đàm Thị” rõ ràng như vậy, anh ta vẫn lờ mờ đoán được một chút, có lẽ là ân oán trong gia đình giàu có, tranh đoạt gia sản gì đó.
Ở đây không nói rõ được ai đúng ai sai, anh ta cũng chẳng phải là sứ giả chính nghĩa gì, chỉ cần nhớ một điểm này: Đàm Hi chỉ ở đâu thì anh ta đánh về hướng đó, không cần nhiều lời!
“Tiếp sau đây phải làm thế nào bây giờ?”
Đàm Hi trầm ngâm một chốc, “Hiện nay Thịnh Mậu nắm giữ được bao nhiêu phần trăm cổ phần của Đàm Thị?”
“Ba mươi bảy phần trăm
“Ít thế thôi à?”
“Vâng, đều là số cổ phần phân tán tập hợp lại, cộng với không ít cổ đông vừa và nhỏ trong Đàm Thị, phân tán rải rác quá mức”
“OK. Tiếp theo sẽ bắt đầu ra tay từ những cổ động vừa và nhỏ, tôi không cần biết các anh dùng lợi ích để dụ dỗ hay lay động họ bằng tình cảm, nửa tháng sau, tôi phải nhìn thấy kết quả”
“Tôi hiểu rồi.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đàm Hi gọi cho Vệ Ảnh.
“Hi Tử, lại đi dạo phố hả?”
Đàm Hi bật cười, được lắm, coi cô như là kẻ nghiện mua sắm rồi.
“Không, có chuyện nghiêm chỉnh tìm bà đây”
“Chuyện nghiêm chỉnh?” Đầu dây bên kia rõ ràng đang nghi ngờ, “Được, vậy bà nói thử tôi nghe xem nào?
“Tôi muốn gặp bác Vệ”
“Ba tôi á?!”
“Đúng” Vệ Ảnh bồn chồn: “Đang yên đang lành bà tìm ba tôi làm gì? Định mách tội tôi đấy à?”
“Baby, bà nghĩ nhiều quá rồi” Đàm Hi trầm giọng xuống, khẽ cười, giọng nói mê người.
Quả nhiên bên kia truyền đến tiếng gầm gào, “Hi Tử, bà bà bà… bệnh quá rồi đấy! Bị bà gọi là baby, người tôi như bị điện giật đầy này”
“Đừng có mê luyến chị đây quá, chị sẽ hiểu lầm cô em đang chảy máu mũi đấy nhá..”
“Sắc! Đúng rồi, bà tìm ba tôi có chuyện gì?”
Đàm Hi không hề che giấu, “Tôi nghe nói trong tay bác ấy có cổ phần của Đàm Thị”
“Trước đây thì có, nhưng cuối năm ngoái ba tôi đã chuyển hết tất cả cổ phần bên ngoài công ty của nhà tôi sang tên cho anh tối rồi”
Anh trai của Vệ Ảnh… Vệ Phong?
“Bà cho tôi xin số điện thoại của anh là được không?”
“Không thành vấn đề” Vệ Ảnh đọc một dãy số, đọc xong còn nói: “Tôi không rõ cụ thể là muốn làm gì, nhưng dựa vào sự ăn ý giữa hai chúng ta có thể đoán ra được một chút. Cho dù thế nào, chỉ cần bà cần thì cứ việc nói, tôi đều sẽ đứng về phía bà vô điều kiện” Cho dù đối diện là ba ruột hay anh trai ruột của cô.
Đàm Hi thấy ấm áp trong lòng, “Ừ”
Buổi tối hôm đó, cô liên lạc được với Vệ Phong, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt. Ngày hôm sau, mười giờ sáng, hai người gặp nhau tại một quán cà phê ở khu trung tâm thành phố.
Trước tiên là ôn lại chuyện cũ, sau đó bàn công chuyện.
“… Em muốn mua lại cổ phần Đàm Thị trong tay anh à?”
“Vâng”
“Tại sao?” Vệ Phong nhìn cô thăm dò.
Đàm Hi nhún vai, không hề áp lực: “Không sai, chính là như anh nghĩ đấy.”
Vệ Phong hơi ngẩn người, chớp mắt đã khôi phục lại bình thường: “Tuy em là bạn của Tiểu Ảnh, nhưng làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm”
“Đương nhiên là vậy rồi.”
Người đàn ông nghiêm chỉnh lại, đáy mắt ánh lên ánh sáng sắc bén, “Cổ phần là 5%, sáu triệu”
Đàm Hi cười xảy, ung dung nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi lên tiếng, “Anh đừng đánh giá quá cao Đàm Thị”
“Sao nào? Đàm tổng thấy không đáng mức giá đó à?”
“Không sai” Đàm Hi đặt cốc cà phê xuống, đáy cốc chạm vào khay kêu vang. Cô ngồi thẳng người lên, “Báo cáo tài chính nội bộ Đàm Thị cho thấy rằng, tỷ lệ tăng trưởng lợi nhuận trong ba năm gần đây liên tục suy giảm. Tuy giá trị tuyệt đối vẫn duy trì ở một con số tương đối cao nhưng tiềm lực cũng chỉ dừng lại ở đó”
“Vệ tổng cảm thấy, một công ty như vậy còn có thể duy trì phát triển được bao lâu nữa?”
Vệ Phong liếc nhìn cô, “Bản báo cáo tài chính nội bộ? Thứ cơ mật như vậy sao em lại có được?”
Đàm Hi ung dung di chuyển cốc cà phê, ngón tay cái chà sát liên tục ở cạnh cốc, “Muốn có đương nhiên sẽ có thôi.”
“Sao anh biết được lời em nói là thật hay giả chứ? Dù sao bản báo cáo tài chính công khai của Đàm Thị, ba năm liên tiếp đều giữ được tốc độ tăng trưởng ổn định”
“Vậy sao?” Đàm Hi cong môi, “Nếu nói như anh thì lợi tức từ chỗ cổ đông đó cũng tăng lên rồi đúng không? Nếu đã như vậy cho dù em có dám mở lời mua lại cây rung tiền trong tay anh, thì anh cũng sẽ không bán. Được, vậy chuyện này coi như em chưa hề nhắc đến, dừng lại tại đây thôi.”
Nói xong, Đàm Hi đứng dậy, làm ra vẻ như định rời đi.
Gần xanh trên trán Vệ Phong nổi lên, cuối cùng…
“Đợi đã!”
Đàm Hi bước lại, hai tay chắp ra sau lưng, dáng vẻ như đã quá tính toán quá rõ ràng: “Thế nào? Vệ tổng đã nghĩ kỹ chưa?”
“Em có thể trả được bao nhiêu?”
Đàm Hi đưa ra một ngón tay.
Vệ Phong nổi giận: “Nhóc con, đừng có bắt nạt người khác quá đáng”
“Anh là anh trai của Tiểu Ảnh Tử, em có bắt nạt ai cũng không dám bắt nạt anh! Một triệu mua lại một nửa cổ phần trong tay anh, một nửa còn lại để cho anh”
Mua một nửa, giữ một nửa?
Định giở trò gì vậy chứ?
Có kiểu làm ăn như vậy nữa sao?
Trong lòng Vệ Phong thầm gào thét: “Em cố ý chơi anh đúng không?”
“Nếu anh đã gọi em một tiếng Đàm tổng thì chắc hẳn là cũng đã tìm hiểu qua về Thịnh Mậu rồi đúng không?”
Đáy mắt người đàn ông thoáng lên sự ngượng ngập. Trước khi đến đây, anh đã cho người điều tra qua về gốc gác của Đàm Hi: “Đúng vậy.”
“Vậy em cũng không ngại nói rõ hơn một chút, chắc chắn em sẽ lấy lại được Đàm Thị, đây cũng là lý do tại sao em lại mua cổ phần từ tay anh hôm nay. Dựa vào thực lực của Thịnh Mậu, anh cảm thấy khả năng thành công là bao nhiêu?”
Vệ Phong nhíu mày, trong lòng bắt đầu thầm tính toán.
Đúng như Đàm Hi nói, mấy năm nay tình hình Đàm Thị ngày càng sa sút, trước mắt đã không thấy được đầu ra nữa rồi. Còn Thịnh Mậu lại đang không ngừng phát triển lớn mạnh, nay cũng đã có chút tiếng tăm ở Tân Thị, nổi bật hơn nhiều công ty đầu tư trong thành phố.
Phải nói rằng, hai công ty này nếu mang ra so sánh với nhau thì phần thắng tuyệt đối sẽ nghiêng về Thịnh Mậu.
Lão tướng chiến công hiển hách, tuy quấn công trán việt, nhưng đã đến lúc mặt trời lặn, lúc này lại đụng trúng một anh lính mới dã tâm mạnh mẽ, chỉ có nước bị ép chết trên bờ.
Đàm Hi: “Thay cũ đổi mới, già trẻ đổi chỗ. Có một số người, có một số thứ đã đến lúc phải rời khỏi vũ đài lịch sử rồi.”
“Hừ, em có vẻ tự tin đấy nhỉ?
“Bởi vì em có căn cứ.”
Vệ Phong không nói gì.
“Về tổng là người thông minh, có lẽ anh biết, đánh giá một công ty ngoài việc xem xét tình hình kinh doanh trước mắt ra còn cần phải phân tích hàng loạt những tiêu chí như tiềm lực của nó, tính phát triển có thể duy trì được, mức độ khuếch đại trong tương lai.”
“Đàm tổng đang tự mèo khen mèo dài đuôi?”
Hừ, châm chọc cổ tự tâng bốc bản thân đây mà, nếu da mặt mỏng hơn một chút là đã sớm xấu hổ vô cùng rồi.
Đáng tiếc cô không nằm trong số đó.
“Nếu cái đuôi của con mèo dài thật thì tại sao lại không được khen chứ?” Cô hỏi ngược lại.
Chặn đến mức Vệ Phong cứng họng không biết nói gì, một lúc sau mới lắc đầu cười khổ.
“Thôi bỏ đi, không nói lại được em”
Đàm Hi cau mày, “Vậy là Vệ tổng đồng ý rồi đúng không?”
“Trước đó, anh có hai câu hỏi”
“Nói ra xem em có giải đáp được không nào?” Cằm hơi hất lên, ý cười đập vào mắt.
Vệ Phong: Em thực sự đã được xem báo cáo tài chính nội bộ của Đàm Thị sao?”
“Đương nhiên. Anh đừng quên Thịnh Mậu làm gì, nếu như chỉ có thứ đồ chơi cỏn con này mà em cũng không làm được thì còn mở công ty đầu tư làm gì chứ?”
“Vậy tại sao lại chỉ mua một nửa cổ phần trong tay anh?”
“Có hai nguyên nhân” Cô giơ hai ngón tay: “Thứ nhất, rẻ, chỉ cần tiêu một nửa tiền. Thứ hai, em đã nói rồi, anh là anh trai của Tiểu Ánh Tử, không thể để anh chịu thiệt được”
Vệ Phong hừ khẽ, “Từ sáu triệu bị giảm xuống còn một triệu, đây còn gọi là không để anh phải chịu thiệt sao?”
“Thì chẳng phải trong tay anh vẫn còn lại một nửa cổ phần sao?”
“Thế thì sao?”
“Đợi em đoạt lại Đàm Thị, thay da đổi thịt, kinh doanh đàng hoàng, anh là cổ đông thì cứ chờ được chia tiền đi!”
Vệ Phong: “.”
Đã từng gặp những người tự tin, nhưng chưa thấy ai ngông cuồng ngạo mạn như vậy.
Còn chưa lấy được công ty đã bắt đầu nghĩ đến chuyện kinh doanh rồi, khẩu khí không phải dạng vừa đâu…
Thế nhưng, sáu triệu cũng được, một triệu cũng xong, Vệ Phong không thiếu tiền, cũng không mấy để mắt đến chút cổ phần cỏn con đó, lại nể mặt em gái, dường như anh ta cũng không có lý do gì để từ chối.
“Một triệu thì một triệu, ok!”
Đàm Hi mỉm cười hài lòng, luôn nói là mặc cả một nửa giá, nhưng cô cứ thế trơn tru giảm giá chỉ còn lại một phần sáu giá ban đầu?
Không chỉ bớt được năm triệu, mà còn tìm được một đối tác hợp tác, chưa nói đến chuyện cùng chia sẻ lợi nhuận và rủi ro, mà trong tương lai khi chống lại hội đồng quản trị và hai người nhà chú Hai cũng không đến mức bị cô lập không ai giúp đỡ.
Một mũi tên trúng hai đích.
Quá ngon!
Đàm Hi gọi điện thoại cho Trình Vũ ngay tại chỗ, cho cô ta toàn quyền xử lý chuyện chuyển nhượng cổ phần.
Để biểu đạt thành ý, còn cho bộ phận tài vụ chuyển khoản một triệu vào tài khoản của Vệ Phong ngay lập tức.
Vì vậy, khiến cho Vệ Phong vô cùng kinh ngạc.
“Phụ nữ làm việc ít thấy có ai quyết đoán được như em.”
Đàm Hi cười, ánh mắt xa xăm: “Bởi vì em chấp nhận cái thua được”
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ
Chớp mắt đã kết thúc kỳ nghỉ dài Quốc Khánh.
Lục Chinh đưa Đàm Hi về trường, buổi tối hôm đó lại vội vàng về thủ đô ngay.
Trải qua đợt huấn luyện quân sự, còn được nghỉ dài, đám sinh viên vốn dĩ tưởng rằng cuộc sống sẽ sớm bình thường trở lại. Nhưng không ngờ một tin tức từ nước ngoài truyền về, làm kinh động toàn bộ trường học…
Giải thưởng Luciano rơi vào tay… Đàm Hi?
...