Chương 163: Khóc trước chuyện cũ của người khác


...

Trong lòng cứ quanh quẩn những thắc mắc làm cho cuộc sống hàng ngày của cô cũng chẳng được yên lòng.

Vất vả lắm mới lấy ra được hết can đảm, cuối cùng mới phát hiện chẳng còn cơ hội để hỏi nữa.

Bởi vì, Hề Đình đã rời đi rồi.

Trong tiếng suýt xoa hâm mộ của đồng nghiệp, nhận được cơ hội duy nhất đi tu nghiệp ở châu Âu của trường như ý nguyện.

Một tấm vé máy bay, một quyển Hộ chiếu, đưa cô ấy tới bên kia địa cầu, đi vô cùng thong dong, khí phách và hăng hái.

Có lẽ, cuộc đời này, cô sẽ không gặp lại cô ấy nữa.

Gặp lại cũng chỉ thoáng qua như hai người xa lạ, cho dù đã từng rất vui vẻ bên nhau.

– —–

Ngày 21 tháng 3, trời nắng.

Cô ấy đi rồi, cách đây một tuần, trong lúc mình bị sốt cao hành hạ phải nằm truyền nước trong bệnh viện thì cô ấy đã xa vượt trùng dương, bắt đầu cuộc sống mới ở một đất nước khác.

Mình không thể nào đối mặt được với ánh mắt tiếc nuối và cam chịu của cô chủ nhiệm, nếu không có Hề Đình, cơ hội đi tu nghiệp kia rất có thể là của cô ấy.

Mình cảm thấy mình là một kẻ có tội.

– —–

Ngày 22 tháng 3, mưa phùn.

Cô giáo dạy vẽ mới đã tới, là một người phụ nữ trung niên, hơi béo một chút nhưng nụ cười cực kỳ dễ gần. Bạn cùng bàn nói, cô ấy không được xinh như cô Hề, nhưng mình lại thấy cô ấy rất đẹp.

– —–

Ngày 23 tháng 3, trời âm u.

Lại phát sốt nữa, ngủ gà ngủ gật ở trong lớp, bị thầy dạy toán phạt ra đứng ngoài hành lang, gió thổi qua, càng cảm thấy lạnh hơn.

Tuyết đã tan, mình biết mùa xuân đang sắp tới. Đã lâu lắm rồi chưa nhìn thấy anh ấy…

Anh ấy còn ở thủ đô không? Có lẽ, đã bay tới châu Âu rồi.

Gần đây đầu óc hơi mơ hồ, uống một đống thuốc cảm, thuốc hạ sốt, kháng sinh các kiểu. Những viên con nhộng xanh xanh đỏ đỏ không xuống bụng, cứ dính lại nơi cổ họng như kẹo mạch nha, sau đó không ngừng nôn khan.

Trong đầu vẫn không ngừng hồi tưởng từng khoảnh khắc với anh ấy trong hai năm vừa qua, đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc…

– —–

Ngày 30 tháng 3, trời không mây.

Nếu không phải người bạn cùng bàn nói một câu rằng, “Hoa khôi của trường có bóng lưng khá giống cô Hề”, chỉ sợ mình đã quên mất cô ấy rồi.

Người phụ nữ đó đang dần phai nhạt trong tâm trí mình, khung cảnh ngày đấy thấy được trong phòng hiệt trưởng, cũng dần trở nên mơ hồ rồi.

Mẹ từng nói, những chuyện không vui thì nên quên đi, chuyện vui vẻ mới đáng khắc ghi trong lòng.

Mà mình, chỉ nhớ kỹ anh ấy. (icon mặt cười, hoa hồng)

– —–

Ngày 1 tháng 4, gió nhẹ.

Nhớ anh.

– —–

Ngày 2 tháng 4, trời nắng.

Không gặp thì nhớ, gặp rồi thì chân tay lại lóng ngóng. Vẫn là chiếc áo gió kaki đó, bên mặt nước nhẹ gợn sóng của Kính Hồ, anh ấy đứng ở đó, nhưng lần này không cầm ô nữa.

Anh ấy gầy đi, một người sạch sẽ và luôn coi trọng bề ngoài như anh ấy mà lại có lúc râu ria xồm xoàm, trong mắt đầy tơ máu, một khắc đó, đột nhiên mình thật sự thấy rất hận Hề Đình.

Mình muốn an ủi anh ấy, nhưng lại chẳng nói được một lời nào. Nói gì đây?

Nói anh đừng yêu cô ta nữa, không đáng! Người phụ nữ đó chê anh nghèo nên đã lên giường với gã đàn ông khác rồi.

Nhìn sắc mặt u sầu của anh ấy, đột nhiên rất nhớ tới dáng vẻ lần đầu gặp nhau, vô cùng ấm áp, vô cùng dịu dàng…

Anh say, mình đưa anh về chung cư. Căn nhà không có bóng dáng nữ chủ nhân, mặc dù chỉ có một phòng khách một phòng ngủ nhưng vẫn có vẻ trống vắng lạnh lẽo.

Thật sự yêu đến thế sao? Ngay cả trong mơ còn gọi tên cô ấy…

Mình có nên nói cho anh ấy biết sự thật hay không?

– —–

Ngày 4 tháng 4. Trời mưa to.

Một tin tức tốt, một tin tức xấu.

Tin tốt là rốt cuộc anh cũng ôm mình, mặc dù cái ôm này chỉ xuất phát từ cảm kích nhưng mình vẫn thấy rất vui.

Tin xấu là, anh chào tạm biệt mình, anh muốn bay tới Italy tìm Hề Đình.

Rốt cuộc cũng được nhìn thấy anh cười, không còn sự chán nản, thần thái sáng láng, những lời khuyên giải rốt cuộc cũng không thể nói thành lời…

– —–

Ngày 5 tháng 4. Trời nắng.

Anh đi rồi, mình phải đi học, không tiễn anh được.

Trong phim Tiên Kiếm kỳ hiệp truyện, Tiêu Dao ca ca nói: “Yêu nhau…”

Linh Nhi nhìn hắn một cái, cười nói: “Không bằng hiểu nhau.”

Mình và Tần Thiên Lâm có được coi là… hiểu nhau không?

Cuối cùng, Tiêu Dao ca ca nhớ ra hết thảy, hắn và Linh Nhi ở bên nhau, thế nên, mình và anh có thể sau trước vẹn toàn được không?

– —–

Ngày 6 tháng 4. Trời mưa phùn.

Mùa xuân tới rồi, anh không ở đây. Kỳ thi đại học đã sắp tới gần rồi, anh từng nói sẽ tặng mình quà tốt nghiệp…

– —–

Ngày 18 tháng 4. Trời nắng.

Lần đầu tiên chuẩn bị thi cử.

Anh không ở đây.

– —–

Ngày 25 tháng 4. Trời nắng.

Anh ấy đã trở lại, không có ôm, không hỏi han, cũng chẳng có quà gì, chỉ có một cái tát và một câu nói chất chứa sự căm thù tới tận xương tủy: “Con đĩ.”

Anh nhìn càng suy sút hơn trước, giống như một cây cung căng ra, lúc nào cũng có thể gãy làm đôi.

Mình rất lo lắng…

Rõ ràng đã qua hai ngày rồi, tại sao vẫn còn cảm thấy đau chứ? Mỗi câu nói của anh như một cái đinh ghim sâu vào trí óc, nỗ lực bao nhiêu cũng không thể quên đi được.

“Cô thích tôi, đúng không?”

Không, không phải thích, có lẽ… là yêu mới đúng.

“Cô tưởng rằng cô ép Hề Đình đi thì tôi sẽ tiếp nhận cô sao? Nằm mơ!”

Sao em có thể bức người anh yêu nhất đi chứ? Cũng sao có thể mơ ước xa vời chuyện anh sẽ chấp nhận em? Tình yêu đơn phương hèn mọn như thế sẽ không bao giờ bại lộ được đâu, em biết điều đó.

“Con đĩ, cô nghe cho rõ đây, Tần Thiên Lâm này sẽ vĩnh viễn không thích cô!”

Trái tim anh bị thương, nên anh liền tới làm thương tổn trái tim em sao? Tình yêu của em, anh có thể đối xử công bằng với em một chút không?

“Cút ngay! Tôi không muốn nghe cô giải thích cái gì hết! Tôi cũng không rảnh nghe cô nói hươu nói vượn! Hề Đình đối xử với cô thế nào mà cô có thể lấy oán trả ơn như thế chứ!”

Thì ra, trên đời này, mọi lòng tốt đều có giá của nó, hiện giờ, mình đã trả hết rồi chăng?

– —–

Ngày 15 tháng 5. Trời trong xanh.

Mình mặc lên áo cưới.

Gả cho anh.



Nhật ký dừng hẳn ở đây, Đàm Hi lật sang tờ cuối cùng, trên tờ giấy ố vàng có chép một câu thơ của Tịch Mộ Dung, tương xứng với câu thơ ở trang lót đầu tiên.

Cũng là kết cục do chính nguyên chủ thiết lập cho cuộc đời mình.

Làm sao để anh tiến vào cuộc đời em

Trong khoảnh khắc em xinh đẹp nhất

Vì nó, em đã nguyện cầu trước Phật Tổ 500 năm.



Khi anh tới gần

Xin anh hãy lắng nghe

Chiếc lá đang rung lên

Là nhiệt tình em đang chờ đợi



Nhưng khi anh lơ đãng bước qua

Chiếc lá rụng đầy đất sau lưng anh

Bạn ơi

Đó không phải hoa

Mà là trái tim em đang dần điêu tàn.

Bắt đầu từ tình yêu đơn phương, kết thúc là điêu tàn — đây là lập trường của nguyên chủ về đoạn tình cảm này, từ đầu tới cuối đều chưa từng thay đổi.

Từ khi Tần Thiên Lâm dùng Đàm Thị để ép buộc cô lấy hắn, đoạn tương tư này cũng đã đi tới hồi kết.

Từ đây, bọn họ là vợ chồng!

Mặc dù biết mục đích của hắn không tốt, thủ đoạn độc ác, Đàm Hi vẫn cứ nhận lời.

Có lẽ, còn âm thầm có chút mừng rỡ.

Cô cảm thấy bản thân mình có thể đủ kiên cường để thừa nhận tất cả các hành động trả thù của hắn, mọi sự giẫm đạp của hắn.

Vì thế—

Cô cẩn thận chặt chẽ, cũng không hề sợ hãi.

Đàm Hi lắc đầu, khép nhật ký lại bỏ vào trong hộp gỗ, lại dùng chiếc khóa đồng xinh xắn kia khóa chặt cái hộp lại.

Mặt trời đã nổi lên ở phía chân trời, những tia nắng sớm đầu tiên xuyên thấu qua tầng mây tạo ra những cột sáng so le không đồng đều.

Cô đã thức trọn một đêm rồi sao?

Vươn vai lười nhác, lại dụi mắt, trên ngón tay dính đầy nước.

Cô… khóc ư?

Có lẽ thế.

Rúc đầu vào trong chăn, nhắm mắt, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Cái này có thể tính là khóc trước chuyện xưa của người khác hay không?



Ngoại thành thủ đô, căn cứ quân khu.

Lục Chinh gỡ mũ giáp xuống, ngồi vào phòng chỉ huy, mọi người chỉnh tề hô một câu: “Thủ trưởng!”

Mắt người đàn ông vẫn nhìn thẳng, xua tay.

“Đoàn trưởng Lục, tình hình có vẻ không ổn lắm!” Một người đàn ông mặc quân trang đang ngồi trước màn hình thao tác đột nhiên lên tiếng, mười ngón tay hoạt động rất nhanh, bàn phím bị anh ta gõ tới rung lên.

“Đẩy máy dò vào.”

“Vâng!”

“Đẩy nữa đi.”

“Đoàn trưởng Lục, cái này… không có cách nào đẩy được nữa!”

“Phía tây, hướng tám giờ.” Mắt sáng như đuốc, giọng trầm và uy nghiêm.

Người đàn ông kinh ngạc hô lên, “Có, có! Đoàn trưởng Lục, ngài quá… quá, quá thần rồi…”

“Báo lại cho ban chỉ huy, tuyển chọn kết thúc.”

“Vâng!”

Mọi người thở phào một hơi, Lục Chinh cởi áo chống đạn ra, lại tháo nút bịt tai, xoay người rời đi.

“Đoàn trưởng Lục, xin dừng bước!” Một người mặc trang phục cảnh vệ đuổi theo anh, “Ông Cát đang chờ ngài ở văn phòng…”

Cốc cốc cốc—

“Mời vào.” Âm thanh như chuông đồng, trầm ổn và có lực.

Lục Chinh đẩy cửa tiến vào.

“Lão Lục tới rồi!” Một người đang ngồi trên sô pha nhảy dựng lên, duỗi tay ôm mạnh một cái.

Lục Chinh vặn tay khóa lại, Thời Cảnh liền ăn đau.

“Đau đau đau… Buông tay! Vết thương này của tôi còn chưa lành đâu nhé…”

“Tự làm bậy.”

“Cậu!”

Tiến lên một bước, hơi gật đầu, Lục Chinh mở miệng chào: “Ông Cát.”

Ông già đầu đã bạc nửa ngồi trên ghế, nghe thấy thế liền đưa tay về phía anh, “Cậu ngồi đi.”

Kéo ghế ra, từ chối thì hơi bất kính.

Người nào đó bị làm lơ sờ mũi một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha…

“Tôi nghe nói đã hoàn thành tuyển chọn rồi hả?” Ông cụ cười hòa ái, gương mặt đầy hiền hậu.

“Vâng.”

“Cái gì?” Thời Cảnh vỗ vào tay vịn, đứng bật dậy, “Đùa cái gì thế hả? Mới qua có một đêm, sao, sao đã kết thúc rồi?”

“Chuyện này A Chinh có quyền lên tiếng hơn, cậu hỏi cậu ấy đi.” Ông Cát tỏ vẻ bí hiểm.

“Lão Lục, cậu làm thế nào vậy?”

Lần này là mở rộng đội ngũ bộ đội đặc công, yêu cầu tất nhiên phải cao hơn bình thường, thế nên hạng mục khảo sát từ 16 tăng lên tận 32, ít nhất cũng phải tiến hành dăm, ba ngày mới xong.

Phải biết rằng, lần này có cả trăm người tham dự đấy.

“Tôi đưa người vào khu huấn luyện trong căn cứ.”

“Sặc… Sau đó thì sao?”

“Đồng thời tiến hành tổ chức 32 hạng mục.”

“Căn cứ của chúng ta lấy đâu ra lắm người giám sát như thế được?” Đồng thời tiến hành thì cũng phải có ít nhất 32 người theo dõi chấm điểm, còn không tính những nhân viên giám sát các hạng mục đường dài nữa.

“Không cần người.”

“Vậy dùng cái gì?”

“Máy dò.”

Ực…

Thời Cảnh nuốt nước bọt: “Là cái máy… máy dò của máy khoan ấy á?”

“Ừ.”

“Ha ha… Đám người thành phố các cậu đúng là sành sỏi thật.” Cái thứ đồ kia đúng là có thể tạm thời đảm đương thay camera giám sát, nhưng uy lực khí cao áp mà nó phun ra cũng có thể so được với thuốc nổ, một khi người nào dính phải không chết cũng sẽ bị thương.”

Lá gan của lão Lục càng ngày càng lớn!

“Có thương vong gì không?” Ông Cát đột nhiên mở miệng hỏi.

“Hơn một nửa số người bị thương, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.”

“Ừ, vậy là tốt rồi.”

Thời Cảnh nghe vậy thì cười: “Tôi nói cậu này lão Lục, lỡ có người mất mạng thì sao đây hả?”

Tầm mắt đảo qua, khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong lạnh lẽo, “Sợ chết thì còn làm bộ đội đặc công làm gì?”

Thời Cảnh á khẩu, không trả lời được.

Sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Vậy cậu cũng không thể chơi đùa người ta như thế được…”

Ông Cát liếc nhìn anh ta rồi cười giảng hòa: “Yên tâm, A Chinh làm việc luôn có chừng mực, sẽ không khiến người ta mất mạng uổng phí thế đâu.”

Thời Cảnh hừ hừ.

“Kết quả sao rồi?”

“Ba người đủ tư cách, năm người dự bị, còn lại toàn bộ bị đào thải.”

Ông Cát sửng sốt, Thời Cảnh thì trợn mắt há hốc mồm.

“Những người xuất sắc nhất đến từ tất cả các quân khu trên cả nước, hơn một trăm người, thế mà cậu chỉ… chỉ tuyển được tám? Trong đó còn có năm người là dự bị nữa?”

Lục Chinh nhướng mày: “Có vấn đề gì sao?”

Thời Cảnh lập tức giơ ngón tay cái với anh.

Ông Cát cũng tạm thời chưa thể tiếp thu kết quả này ngay được, đó là những hạt giống tốt nhất cả nước đấy!

Ho khẽ hai tiếng: “Chuyện này… Có thể giảm tiêu chuẩn xuống một chút được không?”

...