...
“Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng cô nói, nhưng là một người đàn ông, khi thanh toán lại trốn sau lưng phụ nữ, ngay cả tỏ vẻ một chút cũng không thì thực sự là quá hiếm có rồi. Nhưng tôi nghe nói rồi, cô gái đó đúng là mua khăn tặng ba mẹ.”
“Ái chà, chỉ có mua chuộc ba mẹ vợ cũng không làm được, đúng là có chút thốn rồi đấy.”
“Hai cô gái đó vừa nhìn đã biết là xuất thân gia đình giàu có, mua đồ mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, còn người đàn ông thì tương đối bình thường, cả người từ đầu đến chân đều không có lấy một món đồ hàng hiệu nào cả.”
“Cô gái mua chiếc khăn màu xanh da trời ấy, trong túi người ta còn có chìa khóa xe Porsche nhập khẩu, mua mấy cái khăn có là gì chứ?”
“Sao cậu biết cô ta có chìa khóa?”
“Tôi nhìn thấy lúc cô ta móc thẻ ra.”
“Hi hi… cậu được đấy!” Nhưng chỉ một giây sau cô ta đã cười không nổi nữa, bởi vì Tôn Dương vừa đi lại quay lại đang đứng ngay cửa ra vào, ở một cự ly hoàn toàn có thể nghe hết câu chuyện của hai người vừa nói.
“Quý, quý khách còn có việc gì vậy ạ?” Nhân viên phục vụ vội vàng nháy mắt ra hiệu với đồng nghiệp, kịp thời chặn lời nói đã ra đến miệng của cô ta lại.
Tôn Dương đứng nguyên tại chỗ, từ sự xấu hổ vừa nãy cho đến sự đờ đẫn ngây ngốc bây giờ, toàn bộ quá trình anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, bất luận trước đây đã từng nghĩ đến hay chưa, tất cả đều tái hiện một lượt trong đầu, cái hiểu cái không, hoặc nói cách khác, sự ngọt ngào tạm thời khiến anh ta hiểu rồi nhưng lại giả bộ như là không hiểu.
Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là tự lừa mình lừa người mà thôi.
“Thưa quý khách?”
“… Điện thoại của tôi có lẽ là rơi trên ghế sofa ở đây.”
“Xin anh đợi một lát, chúng tôi sẽ cho người đi xem sao.”
Ngay cả cửa cũng không cho cậu ta bước vào hay sao? Tôn Dương rũ mắt xuống, trong đôi mắt đầy vẻ khổ sở. Thực ra, anh ta đã sớm nhìn ra được điều kiện gia đình Vệ Ảnh rất khá, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy.
Có một người bạn thân lái xe Porche, mua một chiếc khăn quàng cổ có giá hàng vạn như mua rau ngoài chợ, nghĩ lại thì có lẽ bữa cơm trước đây cũng chẳng là gì cả đúng không?
Cứ nói con người bình đẳng, nhưng trên thực tế giữa người với người vẫn rất khác nhau.
Về điểm này Tôn Dương đã biết từ lâu, nhưng trong quá trình qua lại với Vệ Ảnh đã bị anh ta cố tình lựa chọn phớt lờ, thậm chí là quên đi. Anh ta cố gắng giành trả tiền, trên một mức độ nhất định có lẽ cũng là để nhấn mạnh cái gọi là “bình đẳng” đó đúng không?
Bây giờ quay đầu nhìn lại những chuyện trước kia, giống như xem một vở hài kịch vụng về lại nhàm chán – nực cười, đáng thương!
Cho dù đã tính toán tỉ mỉ, nôn nóng đoạt lợi, năng lực và thực lực của anh ta cũng không đủ để chống đỡ dũng khí cho mình qua lại với Vệ Ảnh. Tôn Dương cười khổ, lòng tự tôn quấy phá, sự phẫn nộ đang nổi lên, nhưng anh ta vẫn không nỡ…
Thật quá vô dụng.
“Thưa quý khách, điện thoại của anh đây.”
“Cảm ơn.” Giơ tay đón lấy, xoay người, chạy trối chết.
“Xùy… Tôi đã nói gì nào? Người đàn ông này chắc chắn là nghèo rớt mùng tơi, một chiếc điện thoại cũ rích chỉ nghe gọi với nhắn tin được mà cũng giữ đến mức đấy? Nếu là tôi làm mất thì không còn mặt mũi nào quay lại tìm ấy chứ!”
“Được rồi, nói ít thôi, nhỡ chẳng may người ta quay lại thì sao?”
“Quay lại thì quay lại thôi! Tôi dám bảo đảm, vừa rồi anh ta đã nghe thấy chúng ta nói hết rồi, chẳng qua lựa chọn làm con rùa rụt cổ, tự lừa gạt bản thân mà thôi.”
“Hả? Thế mà còn không giận à?”
“Ai mà biết được chứ? He, tôi thấy anh là kẻ ăn bám. Mấy năm nay, mấy cô thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc dễ bị lừa lắm, dụ đại một cô là dính câu ngay.”
…
“A Dương, anh tìm được điện thoại chưa?” Vệ Ảnh thấy Tôn Dương quay về liền vội vã tiến lên kéo tay anh ta.
“Rồi.”
“Em nói này, chiếc điện thoại đó của anh đổi đi được rồi đấy, không tìm được là tốt nhất.” Vệ Ảnh nói như lẽ đương nhiên, “Như vậy thì em mới mua cho anh một chiếc mới được.”
Tôn Dương khẽ cười, “Anh biết em đối tốt với anh mà.” Khoảnh khắc anh ta cúi đầu xuống, trong đôi mắt cố che giấu sự khó xử và xấu hổ.
Đàm Hi vội kéo Vệ Ảnh: “Bà bảo muốn ăn bánh trứng ở cửa hàng kia cơ mà? Nhanh lên, lát nữa sẽ có cả đoàn người dài dằng dặc xếp hàng đấy.”
“Đúng rồi, chúng ta có chạy không?”
Hai người nhìn nhau, nháy mắt đã xông ra, chạy thẳng đến quầy hàng kia.
Trên đường về, Vệ Ảnh bắt đầu ngáp, cơ thể tùy ý lắc lư theo xe, dáng vẻ đã rất buồn ngủ rồi.
Tôn Dương đặt đầu cô gối lên vai mình, “Em ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi em.”
“Vâng.” Trên mặt cô gái là nụ cười ngọt ngào.
Đàm Hi nhìn qua gương chiếu hậu, vẫn nói Tôn Dương là một người bạn trai rất chu đáo, so với mấy chàng trai bằng tuổi thì cũng được coi là một người nổi bật. Nhưng nguyên nhân khiến anh ta trở nên ông cụ non như thế căn bản là bởi vì nội tâm nhạy cảm, người như vậy thường sẽ khó quan sát sắc mặt hơn người bình thường, cũng mẫn cảm khó đoán hơn nhiều.
Còn Vệ Ảnh lại là một cô nàng không tim không phổi, một khi đã bướng bỉnh thì không để ý đến cái gì hết, tự do như cơn gió mát. Tôn Dương có thể ở bên cô đến tận bây giờ, có thể thấy cực kỳ nhẫn nại.
“Hai người… học cùng trường sao?” Đàm Hi đột nhiên lên tiếng.
Người con trai ngây ra, có chút không phản ứng lại kịp, hồi lâu sau mới nói: “Không. Chúng tôi quen biết trong hoạt động giao lưu do trường học tổ chức…”
Vốn dĩ trường Tôn Dương ở cạnh Xuyên Mỹ, hiệu trưởng hai trường lại là bạn học cũ, cho nên thường xuyên phối hợp tổ chức một số hoạt động để sinh viên hai trường cùng tham gia.
Tuy một trường học trọng điểm thuộc công trình 211 và công trình 985 có sở trường về khoa học tự nhiên và một học viện danh giá về mỹ thuật vốn chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng trên thực tế hai trường lại thực sự sánh vai cùng nhau, nhịp cầu để kết nối hai trường lại với nhau chính là khoa Điêu khắc.
Sinh viên ngành nghệ thuật cầm dụng cụ điêu khắc tượng, còn trùm học ngành kỹ thuật phụ trách dùng số liệu chuẩn xác để phân tích kết cấu bên trong và tỷ lệ chỉnh thể của bức tượng, cuối cùng cân nhắc tổng hợp trên hai phương diện nghệ thuật và khoa học để tạo nên tác phẩm thi đấu tốt nhất.
Vệ Ảnh và Tôn Dương tình cờ được phân vào một tổ, sau khi kết thúc hoạt động, hai người cứ tự nhiên như vậy xác định quan hệ yêu đương.
Theo hướng Tôn Dương chỉ, chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa khách sạn, nhanh hơn nửa tiếng so với bản đồ chỉ đường.
“Anh học chuyên ngành gì?”
“Xây dựng dân dụng.”
Đàm Hi hiểu ra, thảo nào nhận định phương hướng tốt như vậy.
“Tiểu Ảnh dậy thôi nào, chúng ta đến nơi rồi.”
Kêu ưm một tiếng, từ từ mở mắt ra, “Nhanh vậy à?”
Đàm Hi nhìn theo hai người vào khách sạn, sau đó khởi động xe rời đi.
Lúc đầu vừa nghe chữ “như gia”, trong lòng cô quả thực không mấy dễ chịu, thầm nói: một cô gái trong sạch thuần khiết như Tiểu Ảnh Tử lại trao lần đầu tiên ở một khách sạn bình dân như vậy sao? Nhất thời, ấn tượng đối với Tôn Dương xuống dốc không phanh.
Thế nhưng, khoảnh khắc cô nhìn thấy người đàn ông rõ ràng đã móc tấm thẻ ngân hàng ra rồi lại lặng lẽ cất đi đó, Đàm Hi thừa nhận rằng, trong lòng cô quả thực có một chút cảm động. Đặc biệt là, anh ta còn cứng rắn đòi trả tiền bữa cơm hơn một nghìn đó.
Cố gắng thể hiện, hay là xuất phát từ sự tôn trọng có qua thì phải có lại, những điều này đều không quan trọng, quan trọng là anh ta có tấm lòng đó.
Nghĩ lại thì, khách sạn có lẽ cũng là do anh ta đặt, mức lớn nhất anh ta có thể trả được, cũng là mang lại thứ tốt nhất cho Tiểu Ảnh Tử.
Đàm Hi nhíu mày, trong đầu lướt qua gương mặt lạnh lùng nào đó, trong lòng bỗng nhiên nổi lên tâm trạng phức tạp khó nói được thành lời.
Nghĩ lại Vệ Ảnh không tim không phổi, chẳng lẽ… bản thân cô khi ở trước mặt Lục Chinh cũng như vậy sao?
Nửa tiếng sau, chiếc Porsche đi vào hầm để xe một siêu thị thuộc chuỗi cửa hàng lớn.
Đàm Hi đẩy xe chở đồ vào trong đám đông, xung quanh có không ít cô gái trẻ đang ríu ra ríu rít, cũng có những bà cô trung niên đang kể chuyện nhà chuyện cửa, nhưng cô cứ cảm thấy còn thiếu thứ gì đó.
Mấy lần trước đều là Lục Chinh đi cùng cô, cô đi trước, anh đẩy xe chở đồ đi phía sau, trừ khi cần thiết, còn lại rất ít khi nói chuyện, nhưng Đàm Hi không cần quay đầu lại chỉ dựa vào trực giác cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Đúng vậy, trên người người đàn ông ấy có một ma lực khiến người ta thấy yên lòng.
Cho nên, ban đầu cô chỉ vừa thấy anh đã yêu luôn, sau đó vô sỉ cưa cẩm đến cùng…
Phụt!
Nhớ lại những chuyện trong quá khứ, Đàm Hi không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Thịt dê tươi ngon, giá siêu rẻ siêu rẻ đây, bà con cô bác đi qua xin đừng bỏ lỡ, đến đây xem đi nào…”
Đàm Hi nhớ, trước đây Lục Chinh đã từng kể có một lần thực hiện nhiệm vụ toàn đội bị nhốt lại ở một vùng bán hoang mạc ở Nội Mông Cổ, trong lúc bụng đói kêu ùng ục, đột nhiên có một con dê béo lao ra.
Sau đó, họ mới biết đó là dê Hải Lạp Nhĩ chính tông.
“Trong tiếng Mông Cổ Hải Lạp Nhĩ có nghĩa là ‘vùng đất mọc rau hẹ hoang’, dê ăn rau hẹ hoang mùi vị vô cùng thơm ngon, hơn nữa còn không có mùi tanh, là thượng phẩm trong hàng thịt dê.” Giọng nói trầm thấp chân thành của người đàn ông đổ xuống màn đêm yên tĩnh.
Lúc này, hai người vừa mới trải qua một màn vận động, mồ hôi đầm đìa nằm ôm nhau. Đàm Hi bị giày vò lâu, lại không ăn cơm tối, càng nghe càng đói, tức giận không nhịn được cuộn nắm đấm lại nện anh.
Lục đại gia phản ứng thế nào?
Ồ, anh trực tiếp xoay người đè xuống, lại miệt mài cho cô ăn no.
Đàm Hi khẽ cười, lưu manh quả nhiên vẫn là lưu manh, già thành tinh.
“Cô ơi, nhìn thịt dê này xem, vừa chuyển về từ Nội Mông Cổ đấy, hầm nhúng thịt kho tàu nấu canh đều được cả, là vị thuốc bổ tính ôn, mùa đông này ăn là không thể hợp lý hơn được nữa!”
“Có thật vậy không?” Các bác gái bây giờ đều là nhân tài, chém gió thành bão, chết cũng nói được thành sống.
“Đương nhiên rồi! Trung y đã nói là, thịt dê có tính ôn, ôn trung noãn thận, ích khí bổ huyết, khụ khụ… còn có thể dùng cho bệnh liệt dương, thắt lưng đầu gối mềm, sợ lạnh, đi tiểu đêm nhiều, khí hư đau bụng sau sinh, chân tay lạnh… Người sợ lạnh vào mùa đông, ăn mấy bát thịt dê hầm lập tức thấy ấm áp ngay.”
Mặt mày Đàm Hi khẽ động, “Được, cho tôi một cân đùi dê”
“Có ngay! Nhân tiện tặng cô một cái xương dê, mang về hầm canh cho bạn trai uống, đảm bảo mạnh mẽ như rồng như hổ.”
“…”
“Đúng rồi, còn có thể cho thêm ít đương quy vào nữa.”
Đàm Hi nghe bác gái đề xuất, lấy thêm nửa cân đương quy, lại mua thêm hành gừng tỏi, tinh rượu gia vị đầy đủ. Đi đến quầy bày rượu, cầm một chai Trương Dục sản xuất trong nước, lại đi đến bên giá để rượu trắng bên cạnh, lấy một chai rượu Mao Đài đặt vào xe để đồ.
Sau đó lại đến quầy hoa quả tươi, mua một cân táo và một ít rau ăn cùng.
“Cô có cần túi không? Tiền mặt hay cà thẻ?” Nhân viên thu ngân không ngờ lại gặp một mỹ nhân khí chất, liền liếc nhìn thêm một chút.
“Cà thẻ.”
Xách túi đồ ra khỏi siêu thị, Đàm Hi đi về Bồng Lai.
Giữa đường, cô gọi điện cho Tống Bạch.
“Xe của anh đỗ ở số 32 tòa B1 Hoàng Hoa, nhớ đi lấy đấy.”
“Nhanh vậy à?”
“Đi đón người thôi mà.” Đâu có phải là đua xe đoạt mạng.
“Hoàng Hoa? Em đi dạo phố à?”
“Ừm.” Nói chính xác là đi dạo siêu thị.
“Mua gì rồi?” Tống Bạch bắt chéo chân, vẻ mặt tràn ngập hứng thú.
“Thịt dê.”
“Uầy, định rửa tay nấu canh đấy à? Em định phát triển theo hướng mẹ hiền vợ đảm sao?”
“Sao, không được à?” Giọng nói nguy hiểm ẩn chứa cánh cáo ngầm.
“Đương nhiên là được rồi, em thích là được rồi.”
“Được rồi, đừng phí lời nữa, nhớ đi lấy xe đấy.”
“Đợi đã…” Thấy cô gái sắp cúp máy, Tống Bạch vội vàng lên tiếng, “À mà, Dịch Tử muốn mời em ăn cơm.”
“Ai?” Đàm Hi nhíu mày, “Tôi không nghe lầm đấy chứ?”
“Cô em à, em đừng như vậy, thằng nhóc đó đã biết sai rồi, muốn đến để đền tội với em.”
“Tôi nhận không nổi.”
“Nhận được, nhận được…”
“Không cần thiết.” Đàm Hi không mấy phấn chấn.
Tống Bạch cười khanh khách, một lúc sau: “Em ghi thù thật đấy à?”
“He, anh ta quá coi trọng bản thân rồi.”
“Em đừng có giận lây sang tôi đấy. Tôi chỉ có trách nhiệm chuyển lời thôi, còn có đồng ý hay không là ở em thôi.”
“Tôi cúp máy đây.”
“Bye.”
Đầu bên này vừa kết thúc cuộc gọi, Tống Bạch đã quay số gọi cho Chu Dịch, “Này người anh em, đừng trách tôi không giúp đỡ cậu, lần này cô ấy giận rồi đấy.”
Chu Dịch cũng rất bất đắc dĩ, tuy đã liệu trước được với tính cách thối kia cô ấy sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng khi xảy ra thực sự vẫn thấy có chút không thể chấp nhận được.
“Cậu nói xem một cô gái sao lại còn khó tính hơn cả đàn ông thế? Có cần phải thế không?”
“Rõ ràng là tại cậu chọc giận cô ấy trước.”
“Này Ba, cậu cứ bảo vệ cô ấy đi! Đã có một Lục Chinh rồi còn không đủ, đến cả cậu cũng đu theo nữa à.”
“Tôi thấy vui.”
“Điên rồi.”
“Tự cậu nghĩ cách đi.”
“Đợi đã, cô ấy từ chối thật à?”
“Có muốn nghe nguyên văn không?”
“… Thôi đi.” Hắn không có khuynh hướng tự ngược.
Đàm Hi trở về Bồng Lai đã là bốn giờ chiều, đẩy cửa phòng ra, căn phòng lạnh lẽo.
Điều khiển đặt trên bàn trà, trên sofa còn nguyên nếp nhăn, dép đi trong nhà màu xanh đặt ở chỗ huyền quan, thành một cặp với đôi dép màu hồng nhỏ hơn ở bên cạnh.
Không có nhà?
Cô xách túi đồ đi vào nhà bếp, lấy thịt dê ra, sau đó là hành gừng tỏi rau xanh các loại đặt trên bàn sơ chế.
Nghĩ ngợt một lát vẫn quyết định gọi điện thoại.
Gọi đến số Lục Chinh, sau một loạt những tiếng tút tút lạnh lùng vô cảm, là âm thanh máy móc lạnh băng truyền đến, “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
“Giỏi đấy, lại dám không nghe điện thoại cơ à!”
Lúc này, Lục Chinh và Bàng Thiệu Huân đang ở một câu lạc bộ xem một trận bóng phát lại, một người vẻ mặt mệt mỏi, một người hăng hái bừng bừng.
“Tôi nói này, sao cậu lại mặt mày nhăn nhó vậy hả?” Nửa đầu trận kết thúc, nhân lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi giữa hai hiệp, Bàng Thiệu Huân rót một ly rượu đỏ đưa cho anh, “Uống thử đi, rượu chát năm 86 của trang trại Mộc Đồng đấy.”
Lục Chinh xua tay.
“Chê à?”
“Không muốn uống.”
“Tâm trạng không tốt à?”
Lục Chinh nhíu mày.
“Đừng có nói với tôi là vì Đàm Hi đấy.”
“…”
“Chẹp chẹp, có thể khiến cậu tức giận được đến thế này, cô ấy cũng giỏi đấy chứ.”
Lục Chinh ngoài không biết phải làm sao, thì chỉ biết cười khổ: “Qua năm mới tôi sẽ đưa cô ấy cùng trở về Lục gia.”
“Nhanh vậy à?” Bàng Thiệu Huân nhíu mày, “Cậu thực sự nghĩ kỹ rồi à?”
Đối với họ mà nói chuyện gặp người lớn có ý nghĩa thế nào thì không cần phải nói nữa. Không ngờ rằng một người lý trí như Lục Chinh cũng có một ngày gấp gáp muốn có được một người phụ nữ. Quan trọng là, “Cô ấy không đồng ý à?”
Nhị gia bỗng đen mặt.
Bàng Thiệu Huân vui vẻ, “Cũng đúng, đây mới là chuyện Đàm Hi sẽ làm.”
“…”
“Cho nên, cậu vì chuyện này nên mới tức giận à?” Còn đặc biệt hẹn anh ta ra đây uống rượu. Kết quả, anh ta uống không ít, còn Lục Chinh lại không uống một giọt nào.
“Tại sao?”
Bàng Thiệu Huân ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ra người này đang hỏi lý do Đàm Hi từ chối.
“Qua được ải của ông cụ Lục chưa? Mà cậu đã vội vàng muốn đưa người về ra mắt rồi.”
“Sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Tôi biết, bây giờ ở Lục gia tiếng nói của cậu quyết định, nhưng trên một số phương diện cũng không thể quá ngang ngược được, sự tôn trọng và giao phó cần thiết vẫn phải có.”
Lục Chinh trầm mặc.
“Ở bữa tiệc mừng thọ của Cố gia hai người mới công bố chuyện tình cảm, chưa đến mười ngày ngắn ngủi đã gặp người lớn, cậu không thấy là nhanh quá à?”
“… Không thấy thế.”
Cổ họng Bàng Thiệu Huân nghẹn lại, “Tính cách Đàm Hi thế nào chắc cậu còn hiểu hơn tôi, nói dễ nghe một chút là tự do tự tại, nói không dễ nghe thì chính là không tim không phổi. Cậu đối với cô ấy tốt một phần, cô ấy có thể coi như không thấy; tốt ba phần, vẫn không nhúc nhích; bảy phần tốt mới thỉnh thoảng liếc nhìn cậu; cuối cùng không thể không moi hết tim gan ra đưa tất cả lên trước mặt cô ấy, chỉ vì muốn có được cơ hội được cô ấy ưu ái một chút.”
Ánh mắt Lục Chinh khẽ động, đáy mắt cuộn lên tâm tình phức tạp.
“Người khác nghe những lời này có lẽ sẽ thấy phô trương, nhưng tôi biết cậu thì không, thậm chí cậu còn hiểu hơn cả tôi.” Bàng Thiệu Huân lắc lư chiếc ly trong tay, bờ môi khẽ nhếch lên như thể cười nhạo.
Giống như hồi ức, lại giống như hoài niệm.
Lần đầu gặp gỡ trong bệnh viện, cô là một bệnh nhân bị bạo hành gia đình. Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một phu nhân gia đình nhà giàu âu sầu ảo não, nhưng không ngờ lại là một cô nhóc tràn trề nhựa sống, cho dù lưng đang bị thương, máu tươi đang chảy ròng ròng nhưng vẫn nhảy nhót tung tăng, gây náo loạn cả bệnh viện.
Trêu chọc y tá, khiêu khích bác sĩ, không có gì là cô không dám làm cả.
“Soái ca, có chuyện gì không?” Đây là câu đầu tiên cô nói với anh. Đến nay Bàng Thiệu Huân vẫn nhớ rõ cảm giác kinh diễm và chấn động kéo đến khi cô gái ấy ngẩng đầu lên.
Một giây trước còn cười khổ đến mức khiến người ta thấy đau lòng, một giây sau đã tràn ngập sự trêu tức.
“Họ tên.”
“Đàm Hi.”
“Giới tính.”
“…”
“Giới tính.” Anh nhắc lại, tuy không ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt vẫn quét qua người cô, đương nhiên không thể bỏ qua biểu cảm sinh động trên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo kia.
“… Nữ.”
Lúc đó Bàng Thiệu Huân đã nghĩ, chắc chắn cô ấy đang mắng mình mắt mù.
Sự thật chứng minh đúng là như vậy.
“Bao lớn?”
“32C.”
“…”
“Ờ, cố nhét thì chắc cũng mặc được 36C.”
Đoạn đối thoại này không biết đã bị ai lan truyền ra ngoài, bây giờ đã trở thành một giai thoại kinh điển trong giới bác sĩ, bảo đảm gây cười nguyên một năm.
Thực ra, lúc đó Bàng Thiệu Huân đã không nhịn được nhìn liếc qua ngực cô, cho dù có trang phục bệnh nhân rộng rãi che đi, nhưng dựa vào kinh nghiệm và trực giác của đàn ông anh vẫn có thể xác định được sự thật về chiếc cup ngực một người nào đó đang nói dối.
Lúc đó anh đã muốn nói, con gái bây giờ giỏi thật!
Sau đó dần dần tiếp xúc anh mới hiểu ra rằng, đây đâu có phải là con gái, rõ ràng là một kẻ lưu manh, kẻ vô lại!
Ừm… Nhưng là loại người ta làm thế nào cũng không thể ghét nổi.
“Rất nhiều lúc tôi cứ nghĩ, nếu lúc đó tôi không giương mắt đứng nhìn cậu vác cô ấy lên vai mà đứng ra ngăn cản thì liệu kết quả có khác không.”
“Có tôi ở đó, kết quả đương nhiên sẽ không khác.” Đàm Hi đã được định sẵn là của anh.
“A Chinh, cậu quá cuồng vọng rồi.” Ánh mắt Bàng Thiệu Huân bỗng lạnh đi.
“Bởi vì tôi có thực lực.”
“Nhưng cô ấy đã từ chối về Lục gia với cậu.”
“Sớm muộn sẽ có một ngày cô ấy đồng ý.” Lục Chinh xách áo khoác, đứng lên định đi.
“Sao nào, hẹn tôi ra ngoài uống rượu, bây giờ muốn bỏ đi giữa chừng à?”
“Về dỗ vợ.”
“…” Mẹ kiếp, ức hiếp người quá đáng rồi đấy!
“Tiền rượu cứ để tôi trả.”
“Cô ấy từ chối, có lẽ là vì không muốn cậu khó xử.” Người yêu và người thân vĩnh viễn là một sự lựa chọn khó khăn.
“… Ừ.”
Bàng Thiệu Huân nhấp một ngụm rượu, nụ cười khổ sở hiện lên trên đôi mắt, anh ta lại đi làm người tốt gì thế này?
…
Rửa sạch với nước, gừng tỏi cắt lát, hành cắt thành hình “lỗ tai ngựa”, Đàm Hi lấy đương quy ra, mỗi miếng cắt thành miếng nhỏ dày chừng 4cm.
Thịt dê lấy từ trong túi ra còn nguyên máu, dính vào tay vừa dính lại vừa tanh. Cô cố nén lại cảm giác buồn nôn lấy nước rửa sạch đi, rồi cắt thành từng miếng nhỏ dày chừng 3cm, cho vào nồi trần qua, nước sôi thì vớt ra.
Sau đó cho vào chảo xào, cho thêm hành gừng tỏi, hương thơm tỏa ra khắp phòng. Thấy lửa đã đủ, cho thêm xương heo vào ninh nhừ thành canh, tiếng sôi lạch bạch vang lên, cùng với khói trắng bốc lên, lại cho thêm thịt dê vào, gia vị, hạt nêm, bột tiêu, rượu gia vị, đương quy, nấu sôi ninh nhừ.
Lấy muôi hớt bọt ra, sau đó cho vào nồi áp suất ninh nhừ, mười phút sau lấy ra đổ vào đĩa.
Đàm Hi nấu theo kiểu lẩu dê, còn chuẩn bị thêm rau ăn kèm, ví dụ như súp lơ xanh, thịt bò viên, mì gạo, bắp cải,…
Một bàn to đĩa lớn đĩa nhỏ, vây quanh nồi lẩu dê đang sôi ở giữa như các vì sao vây quanh mặt trăng, Đàm Hi vỗ tay, đại công cáo thành!
Nhặt điện thoại trên ghế sofa lên, nhấn nút gọi.
“Lần này chắc là hết giận rồi chứ?”
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy.”
“… Đệch.”
Lục Chinh lái xe xuống dưới hầm, bảo vệ gác cửa vội vàng mở cửa cho anh.
“Ngài Lục, ngài về rồi à!”
“Làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền, không phiền… cô Đàm vất vả hơn tôi chứ.”
Lục Chinh buông lỏng chân ga, đạp phanh xe, “Cô ấy về rồi à?”
“Chứ còn gì nữa, cô Đàm còn xách túi lớn túi nhỏ. Tôi còn xách giúp cô ấy một tay. Ngài sướng lắm đấy, một cái đùi dê vô cùng tươi ngon!”
Lục Chinh ngẩn người.
Ánh mắt anh bảo vệ lộ rõ sự hâm mộ, “Lúc này chắc là nấu nướng xong rồi đấy, ngài mau về đi, ăn lúc còn nóng.”
Lục Chinh như có như không móc điện thoại ra, hết pin rồi, màn hình đen sì.
Một giây sau, chiếc Land Rover phóng đi như bay, anh bảo vệ nhìn thấy cũng ngẩn người.
“Hố hố, tình cảm trào dâng nên cấp bách quá à? Đang giữa đông, nếu mà có ai hầm canh dê cho tôi thì tôi cũng hốt quá ấy chứ!” Tiếng cười sang sảng từ xa truyền tới.
Lục Chinh đỗ xe xong, vội vàng chạy lên lầu, trong lòng có một chiếc chuông gió đang kêu leng keng, mang theo sự ước ao và một tia mừng rỡ, tâm trạng đang ủ dột cũng phút chốc trở nên xán lạn ánh sáng mặt trời.
Khi mở cửa ra, trong không khí xộc đến mùi canh dê hầm, hơi tanh nồng, ngửi thôi đã thấy vô cùng ấm áp.
“Hi Hi?”
“…” Không ai đáp lại, đèn phòng bếp vẫn sáng.
Lục Chinh thay dép lê, đi về nơi phát ra ánh sáng, đột nhiên…
“Anh về rồi à.” Giọng Đàm Hi mang theo sự lạnh lẽo.
Lục Chinh quay người, một bóng đen ngồi trên ghế sofa.
...