Chương 368: Chếnh choáng


...

Cuối cùng, kế hoạch “cùng đi mua sắm” của Bàng Thiệu Đình chết từ trong trứng nước.

Sự lạnh lùng của Lục Chinh và khí thế cưỡng bách ngoài dự liệu của Đàm Hi không chỉ khiến cô ta không được như ý mà còn rước một cục tức vào mình.

Sắc mặt Cảnh Lam cũng không được tốt, những lời Đàm Hi vừa nói giống như một mũi kim sắc nhọn đâm vào lòng bà ta, khiến bà ta không khỏi suy nghĩ lại, những hành vi của mình trong khoảng thời gian này liệu có phải thực sự đã làm mất thể diện hay không?

Liên tưởng đến sự lạnh lùng của chồng và sự xem nhẹ của bố chồng những ngày qua, toàn thân bà ta chấn động.

“Thiệu Đình, không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi.”

“Nhưng mà…”

“Bà cụ còn đang ở nhà đợi kìa.” Cảnh Lam rất ít khi cưỡng ép thế này.

Bàng Thiệu Đình rốt cuộc vẫn có điều cố kỵ, gượng gạo nở nụ cười nói mấy câu sau đó theo Cảnh Lam rời đi, trước khi đi còn lưu luyến nhìn Lục Chinh mấy lần.

Đàm Hi đùa dai tiến lên trước một bước, chặn lại tầm nhìn của đối phương, cười vừa bá đạo lại đường hoàng.

Bàng Thiệu Đình tức đến mức sắc mặt tái xanh, còn muốn chiến tiếp, nhưng đã bị Cảnh Lam kéo lại, “Đi thôi.”

Không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn không thể không rời đi.

Đến khi hai người đi xa, Đàm Hi đã không tài nào đứng thẳng người được nữa, phải bám vào anh.

“Buồn cười à?”

Đàm Hi lắc đầu, “Là cực kỳ buồn cười, ha ha ha…”

Lục Chinh đen mặt.

“Biết anh giống cái gì không?” Đàm Hi vuốt ngực, ổn định lại hơi thở, “Miếng bánh thơm ngon.”

“…”

Đàm Hi mặc kệ vẻ mặt đã lạnh lùng đến cực điểm của một người nào đó, giơ tay ra nâng cằm anh lên, ngữ khí mang theo sự chế nhạo, như cười như không: “Món hàng được tranh cướp, anh có thấy đắc ý không?”

“…”

“Có phải lòng ham hư vinh của anh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn không?”

“Hả hê lắm à?” Lục Chinh lạnh lùng nhìn.

Đàm Hi nghiêm túc gật đầu: “Cũng hơi hơi.”

“Có biết em giống cái gì không?” Lục Chinh hỏi ngược lại, cô cười… hơi bị ngứa đòn.

Trực giác mách bảo Đàm Hi rằng cái miệng đó sẽ không thốt ra được cái gì hay ho, quả nhiên…

“Một con gà dựng lông lên bảo vệ đồ ăn.”

“…”

Cười khẽ hai tiếng, Lục Chinh kéo cô đi tiếp về phía trước.

Đàm Hi ngẩn người một lúc sau mới phản ứng lại kịp, “Anh nói ai là gà hả?” Từ này không thể dùng tùy tiện được, biết không hả?

“Ngoan, đừng đập cánh nữa.”

“…”

Hai người đi dạo phố một vòng, nhưng không mua gì cả.

Đàm Hi đột nhiên nghĩ ra, “Quà năm mới vừa rồi Bàng Thiệu Đình nói anh đã chuẩn bị xong chưa?”

“Không có.”

“Ngày mai là Giao thừa rồi, sao anh còn chưa mua?”

Mi tâm Lục Chinh khẽ động, “Hay là, em chọn đi?”

“Được!” Đàm Hi đồng ý ngay, nếu đã mang thân phận bạn gái, thì đương nhiên cũng phải thực thi quyền lợi của bạn gái. Ả bạch liên hoa họ Bàng không phải cũng đang ngấp nghé muốn lấy lòng ông bà cụ Lục hay sao? Được, người tốt đệ nhất thiên hạ là cô đây sẽ cho cô ta được toại nguyện.

“Đưa thẻ cho em, anh đi sang nhà hàng bên kia gọi đồ ăn đi, lát xong em sẽ sang đó ngay.”

“Không cần anh đi cùng à?” Lục Chinh nhướng mày, đôi mắt lộ vẻ nghi ngờ. Cô nhóc này cười không được bình thường cho lắm…

“Em tự nghĩ cách. Thế này đi, anh nói đại khái cho em biết xem, ông và bà thích gì nào.”

Trầm ngâm một lát, “Ông nội thích uống trà.”

“Còn bà nội thì sao?”

“Bà không kén chọn, mua gì cũng được.”

Đàm Hi dường như đang suy nghĩ điều gì, nhanh chóng à lên một tiếng, “Anh cứ kệ em, đi gọi đồ ăn trước đi, cho em mười lăm phút thôi…”

Lục Chinh đưa thẻ đen cho cô.

Đàm Hi hài lòng rời đi. Lục Chinh lắc đầu, nếu không phải sức chịu đựng tâm lý và khả năng ứng phó với thay đổi của anh đều rất tốt thì có lẽ đã bị cái tính cách nói gió là mưa của cô giày vò đến chết rồi.

“Hoan nghênh quý khách.”

“Một phòng riêng.”

“Mời đi bên này.”

Lục Chinh cởi áo khoác ra vắt ra sau ghế, nhân viên phục vụ kịp thời đưa menu lên.

Anh gọi mấy món Đàm Hi thích ăn, giữa chừng điện thoại rung hai lần, có tin nhắn đến, anh trượt màn hình, mở ra, là thông báo tiêu phí.

Một món 3 vạn 5, một món 5 vạn 3, cộng lại vừa đủ 8 vạn 8.

Lục Chinh đột nhiên thấy tò mò không biết cô đã mua cái gì mà có thể quẹt thẻ được một con số cát lợi tròn trĩnh đến như vậy.

“Thưa anh, anh còn muốn gọi gì nữa không?”

“Mấy món vừa rồi cộng thêm một phần thịt bò hầm, nhiều ớt ít tiêu.” Cô gái giỏi giang phải được thưởng.

Nhân viên phục vụ đọc lại một lượt mấy món Lục Chinh vừa gọi, chắc chắn không có vấn đề gì mới rời khỏi phòng.

“Đợi đã.”

Bước chân khựng lại.

“Thêm một chai vang đỏ.”

“Xin hỏi anh chỉ có một người đúng không ạ?”

“Hai người.”

“Dạ, xin chờ một lát.”

Đúng mười lăm phút sau, Đàm Hi đã được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng bao, trong tay xách hai chiếc túi tinh xảo đẹp đẽ.

Nhân viên phục vụ tranh thủ liếc nhìn, bên trái là chiếc hộp da bò lót nhung độc quyền của một cửa hàng cao cấp chuyên bán sườn xám, bên phải chỉ nhìn cách đóng gói không thể phân biệt được là cái gì, nhưng từ lớp màu xanh biếc bên ngoài rất dễ đoán được bên trong có lẽ là trà hoặc dược liệu gì đó.

“Mua xong rồi à?” Lục Chinh rót cho cô một tách trà nóng.

Đàm Hi đặt chiếc túi sang một bên, bắt đầu tháo khăn quàng cổ ra, cởi áo khoác, cuối cùng chỉ còn lại chiếc áo len bó sát. Nghe vậy liền nhìn người đàn ông cười thần bí, “Đúng thế, mua xong rồi.”

Lục Chinh kéo ghế, Đàm Hi ngồi xuống.

“Uống trà đi.”

“Anh đoán xem em mua gì nào?” Khẽ nhấp một ngụm, nước trà trượt qua thực quản, dùng để làm ấm dạ dày là vừa đẹp.

“Sườn xám.”

“Ừm.”

“Trà?”

“Gần đúng.”

Trong lòng Lục Chinh đã có tính toán, nên không hỏi nhiều thêm.

Đàm Hi đặt hai cái túi đến trước mặt anh, “Đây là quà cho bà nội, anh đừng làm lẫn. Còn nữa, nhất định không được nói là do em chọn đâu đấy.”

“Tại sao?”

“Em khiêm tốn mà!”

“…” Anh vẫn giữ nguyên ý kiến.

“Anh có đồng ý không hả?”

“Được.”

Đàm Hi nhào tới, hôn choẹt một cái lên mặt anh: “Ngoan.”

“…”

Đợi mấy phút sau, đồ ăn được mang lên, có món gà cay, cá cay mà cô nàng nào đó thích nhất, một mảng đỏ rực, mùi cay sộc lên khiến người ta phát khóc, nhưng nước bọt lại không ngừng chảy.

“Lão Lục, anh chính là con sâu trong bụng em!”

“…” Cho nên, đây được gọi là khen đấy à?

Nhưng sao nghe xong lại thấy nội thương thế này.

Đàm Hi đã bắt đầu động đũa, nuốt một miếng đã cay đến mức hai mắt đỏ bừng lên, tròng mắt đảo quanh hốc mắt.

Người đàn ông nhíu mày: “Em chậm thôi.”

“Ờ.” Cái miệng nhỏ đáp lại dễ nghe, nhưng thực tế lại vẫn ăn vồ vập như cũ.

Lục Chinh rót hai ly rượu vang đỏ, đẩy một ly cho cô.

Vẻ mặt Đàm Hi như gặp ma, “Của em à?”

“Ừm.”

Nuốt miếng thịt bò trong miệng xuống, hít sâu một hơi, Đàm Hi hỏi lại lần nữa, “Anh… cho em… uống rượu sao?”

“Không uống thì thôi.”

“Đợi đã! Em chỉ hỏi lại cho chắc chắn thôi mà!” Nói xong liền bảo vệ ly rượu vào trong lòng, tư thế giống như ai dám động vào thì sẽ liều mạng với người đó.

Lục Chinh khẽ cười, lắc lắc chiếc ly, sau đó ngửa cổ uống.

Nước rượu đỏ tươi, môi mỏng như dao. Đàm Hi nhìn mà nuốt nước bọt ừng ực, dường như người còn ngon hơn cả rượu vậy…

“Em nhìn gì?” Con ngươi đen thâm thúy.

“Anh.” Ý cười ẩn chứa tình cảm.

Lục Chinh nhướng mày, “Câu dẫn anh hả?”

“Thế anh có mắc câu không?”

“Xem em lấy gì làm mồi nhử đã.” Ánh mắt nhìn lên cánh môi đỏ thắm của cô, vì ăn cay nên đã hơi sưng phồng lên.

Đàm Hi đưa lưỡi ra liếm.

Trong lòng người đàn ông đã như mèo cào.

“Chúng ta cạn một ly chứ?” Cô tươi cười đề nghị, ánh sáng thâm thúy trong đôi mắt khiến người ta đắm chìm.

“Giao bôi.” Người đàn ông được voi đòi tiên.

“Được.”

Hai cánh tay giao nhau, ngửa đầu lên uống cạn, ánh mắt sốt ruột, giống như màn đánh cược giữa người đàn ông và người phụ nữ, anh không nhường, tôi không lùi, yêu nhau giết nhau.

Hai má Đàm Hi đã phiếm hồng, hậu quả của quãng thời gian dài không được luyện tửu lượng là vừa uống đã đỏ mặt, có thể nói là sắc hồng cảnh xuân.

Lục Chinh vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, giống như sự thản nhiên lộ ra từ trong xương cốt, hai mắt vẫn thâm thúy như trước, không hiện rõ chút mê ly nào. Dường như thứ anh uống không phải là rượu, mà chỉ là nước bình thường mà thôi.

“Vừa uống đã chếnh choáng, hương vị quyến luyến không rời.” Đàm Hi chậc lưỡi, gật gù đắc ý, “Rượu chát chính tông, ngon lắm!”

“Xem ra, em biết không ít đấy.”

“Đương nhiên rồi, bà cô đây là chuyên gia đấy!”

Lục Chinh khẽ cười.

“Anh cười cái gì? Em nói thật đấy!” Đàm Hi lại rót đầy ly cho mình, không ăn đồ ăn nữa, chỉ muốn uống rượu.

Thấy người đàn ông vẫn đang nhâm nhi, sức chú ý không đặt trên người cô, Đàm Hi liền yên tâm.

Mấy ly rượu trôi xuống bụng, đầu óc Đàm Hi bắt đầu chếnh choáng, cơ thể nghiêng ngả, đập lên vai người đàn ông. Lục Chinh đảo mắt nhìn cô, lạnh lùng thâm thúy.

Nhưng Đàm Hi không sợ chết cười rộ lên, giọng cười khanh khác: “Anh… cũng uống…”

Người đàn ông ngẩng đầu, đưa rượu trôi vào trong bụng.

“Ngoan.” Giơ tay ra xoa yết hầu anh, ừm, chỗ này đáng yêu nhất là lúc nó cử động.

Toàn thân Lục Chinh run rẩy.

“Anh có phản ứng rồi à?” Đàm Hi chà xát dữ dội.

Hương thơm cơ thể cô gái hòa quyện với hương rượu thuần túy, đan xen thành một mùi hương xa hoa, ánh mắt người đàn ông trầm xuống.

“Đừng quậy nữa.” Chặn bàn tay cô lại, Lục Chinh lạnh giọng quát.

Ý đồ luồn tay vào cổ áo của Đàm Hi thất bại, cô chuyển sang vén vạt áo người đàn ông lên, lúc này Lục Chinh có muốn ngăn cũng không ngăn nổi nữa, bàn tay nhỏ bé trơn trượt dán chặt vào vùng bụng rắn chắc, vừa xoa vừa nhéo, còn luôn miệng oán trách…

“Cứng!”

Lục Chinh nếu không có phản ứng thì đúng là có thể làm hòa thượng được rồi, “Chỗ nào cứng?” Ý cười tà mị hiện lên trong đôi mắt.

“Chỗ này.” Dưới lớp quần áo, Đàm Hi dùng ngón trỏ chọc vào vùng bụng nhỏ của anh.

“Ở đâu?” Giọng Lục Chinh đã trầm khàn.

Lại chọc nữa.

Người đàn ông lại hỏi.

Lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng Đàm Hi cũng thấy phiền, “Chỗ nào của anh cũng cứng hết, đã được chưa hả?!”

“… Ngoan.”

Đàm Hi nấc lên, Lục Chinh tiện tay truyền ly trà lạnh đưa cho cô.

Tu liền mấy ngụm, cô đã tỉnh táo lại không ít.

“Uống chút rượu thôi đã bắt đầu giở trò lưu manh rồi à?”

“Em không say!” Vẻ mặt Đàm Hi nghiêm chỉnh.

Lục Chinh khẽ cười, “Ừ, em không say.”

“Không được cười!” Đàm Hi rút tay từ trong quần áo ra, chuyển sang chọc lên mặt anh.

“…”

Ăn đến cuối cùng, bụng Đàm Hi đã no căng, cơn nghiện rượu cũng đã qua, mềm nhũn người dựa vào ghế, giống như một chú mèo ba tư lười biếng.

Lục Chinh châm thuốc, giơ tay lên nhéo mũi cô: “Dậy đi.”

“Không muốn, uống thêm chút nữa đi.”

“Trời sắp tối rồi.”

“Sao nhanh thế được…”

Lục Chinh giơ tay cho Đàm Hi xem đồng hồ, kim giờ đã chỉ đến số sáu.

Hai người thanh toán rồi rời đi.

Ra khỏi cánh cửa lớn trung tâm thương mại, gió tuyết đập vào mặt, giống như lưỡi dao sắc bén quét qua.

Đàm Hi rùng mình một cái, đầu dường như vẫn hơi choáng váng, gò má cũng bắt đầu nóng lên, lòng thầm nghĩ, rượu này tác dụng chậm mà mạnh thật đấy.

Lục Chinh ôm cô vào lòng, Đàm Hi thuận thế dựa vào, ngoan ngoãn đến khó tin.

Lúc đến không lái xe, Lục Chinh gọi một chiếc taxi, hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa tiểu khu Bồng Lai.

“Tổng cộng năm mươi hai đồng.”

Lục Chinh định móc tiền, Đàm Hi đã đưa một tờ đỏ ra, “Không cần trả lại.”

Tài xế cười rạng rỡ, người sống ở khu cao cấp ra tay hào phóng thật.

Lục Chinh dìu cô đi vào tiểu khu. Bảo vệ gác cửa lập tức giơ tay vẫy chào, trong mắt hiện rõ vẻ ái muội và chế nhạo.

“Anh Lục, cô Đàm, hai người đi từ từ thôi.”

Đàm Hi xoay người vẫy tay với anh ta, “Bye bye.”

Anh bảo vệ thấy vậy giật mình.

...