...
Thời Cảnh nhìn thấy hết vẻ mặt nghi hoặc của cô ta, trong lòng không khỏi cười lạnh…
Loại báo chí này, Lục Chinh đã lên chán từ tám trăm năm trước rồi có biết không hả?
Phải biết rằng, năm đó Lôi Thần thống lĩnh bộ đội đặc công của Hoa Hạ tham gia diễn tập quân sự chống khủng bố toàn cầu, đánh bại những đối thủ mạnh mẽ như nước M, nước Y, giành được thành tích hạng nhất.
Đó cũng là giải thưởng quân sự lớn nhất của Hoa Hạ trong vòng ba mươi năm trở lại đây.
Sau khi Lục Chinh về nước, ba cơ quan ngôn luận lớn nhất trong nước đều xin phỏng vấn, còn cam kết đưa tin về anh bằng hẳn một trang báo riêng, nhưng tên nhãi này lại vô cùng kiêu ngạo, kiên quyết không chịu lộ mặt.
Lý do rất đầy đủ…
“Làm bộ đội đặc công mà để lộ mặt mình dưới ánh nắng mặt trời thì chẳng khác nào đặt mình vào trong nòng pháo. Thế nên, tôi phục tùng điều lệ bảo mật của bộ đội đặc công một cách vô điều kiện… từ chối bất kỳ cuộc phỏng vấn dưới bất kỳ hình thức và lý do gì.” Lời lẽ vô cùng nghiêm chỉnh.
Cuối cùng, chẳng ai làm gì được anh, đành phải chụp qua loa mấy tấm dáng người cho xong việc.
Sau khi Lục Chinh nhận được ảnh còn cứ cảm thấy không hài lòng.
“Này này Lục Chinh, đồng chí Lục, đại đội trưởng Lục à, rốt cuộc cậu muốn thế nào đây hả?” Ông Thủ trưởng già bị anh làm cho tức giận đến giậm chân bình bịch.
“Chụp lại, dùng ống kính lớn.” Nhưng thứ được làm mờ không phải bối cảnh xung quanh mà là chính anh.
Thế nên, khi ba tờ báo lớn xuất bản ra, chỉ có thể nhìn thấy một bức ảnh với bóng dáng mơ hồ tới cực điểm.
Sự thật đã chứng minh, suy tính của Lục Chinh không phải không có lý.
Đoạn thời gian đó, từng có những thế lực không rõ ở nước ngoài có ý đồ muốn diệt trừ Lục Chinh. Nhưng chúng lại không biết tướng mạo anh ra sao, thế nên muốn thu thập rất nhiều sách báo vào tay, kết quả không những không tìm kiếm được tin tức hữu dụng mà còn làm cho quân đội phát hiện ra, tìm hiểu nguồn gốc và bắt được mấy tên “bán nước” liền!
Chính nhóm lãnh đạo đã quen với mưa gió cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, vỗ bả vai Lục Chinh, khen anh đã có dự kiến từ trước, hơn nữa còn hứa hẹn từ nay về sau sẽ không cho đám báo chí tới quấy rầy anh nữa.
Nói cách khác, Lục Chinh có quyền tuyệt đối trong việc có tiếp nhận phỏng vấn hay không. Nếu anh từ chối thì cho dù là lãnh đạo tổng quân khu cũng không thể ép được, huống chi chỉ là một nữ phóng viên nho nhỏ?
Hướng Ảnh Tấm cắn môi, nhìn chằm chằm vào Lục Chinh, trong đáy mắt dần có ánh nước tích tụ, dường như có thể lập tức khóc òa ngay sau đó.
Chỉ là một gã lính quèn thôi, kiểu cái gì mà kiêu?
Nhưng nghĩ kỹ một chút, lại đoán có lẽ người này không biết được ý nghĩa của cái tên “Tuần san quân sự” là gì chăng?
Nếu không sao có thể từ chối chứ?
“Anh không cần ngại ngùng, tôi chỉ hỏi mấy câu thôi, chụp vài bức ảnh. Anh chỉ cần phối hợp với tôi để hoàn thành công việc, tôi giúp anh nổi tiếng, từ đây cũng bước đi thuận lợi, vững chắc hơn trong quân ngũ, sao hả?”
Hướng dẫn từng bước, dùng lý lẽ để thuyết phục.
Nếu người ngồi ở đây không phải Lục Chinh mà chỉ là một người lính trẻ nào đó thì có lẽ sẽ giúp cô ta thỏa mãn nguyện vọng, tung tăng vui vẻ nhận lời phỏng vấn rồi.
Đáng tiếc, Hướng Ảnh Tâm quá xui xẻo, trời định sẽ vướng phải trắc trở.
Chỉ nghe thấy một âm thanh cười nhạt nhẽo, vẻ mặt Lục Chinh cực kỳ lãnh đạm: “Nổi tiếng ư?”
“Đúng! Chỉ cần có mặt trong “Tuần san quân sự thì cả quân khu đều sẽ biết anh, hơn nữa còn ngưỡng mộ anh.” Hướng Ảnh Tâm tưởng rằng Lục Chinh đã nghĩ thông nên càng ra sức thả mồi, “Đến lúc đó, anh sẽ trở thành quân danh dự trong tiểu đội, tiền đồ vô lượng.”
“Thế sao?” Lục Chinh cười lạnh, ánh mắt đông lạnh nhìn về phía Hướng Ảnh Tâm khiến cô ta không khỏi run rẩy cả người.
Chỉ trong nháy mắt, cô ta có cảm giác mình như rơi xuống hầm băng, không có độ ấm, cũng không có đường ra.
“Thì ra quân danh dự lại dễ làm như thế, chỉ cần nhận phỏng vấn một lần là được à?” Giọng điệu trào phúng, ấn đường nhíu chặt.
Người quen biết với Lục Chinh sẽ hiểu đây là biểu hiện lúc anh sắp tức giận.
Hướng Ảnh Tâm lại tưởng người này đã bị mình thuyết phục, lập tức nở nụ cười tươi rói tới bảy phần, gật đầu: “Đúng thế, chỉ cần nhận lời phỏng vấn là được.”
Không ngờ lại dám lừa Lục Chinh như trẻ con lên ba.
Hướng Ảnh Tâm đang nghĩ sau khi phỏng vấn nên làm như thế nào, làm sao để biến Lục Chinh thành anh hùng, chẳng thèm quan tâm xem anh có chiến tích gì hay không, hay đã từng đạt giải thưởng gì hay chưa, đạt được công huân cấp mấy.
Cô ta viết bài xong, lại vận dụng quan hệ trong nhà để nói chuyện, tin chắc rằng cuối năm lúc bình xét, thế nào cũng có thể nhận được danh hiệu “quân danh dự” kia!
Trong đầu đã lên kế hoạch rất cụ thể vì thế Hướng Ảnh Tâm vô cùng nắm chắc, nụ cười càng lúc càng tự tin hơn.
Rầm…
“Quả thực vớ vẩn!” Lục Chinh vỗ bàn đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị như dao, cửa ngang thần kinh của cô gái như cắt lên da thịt.
Hướng Ảnh Tâm cũng rất tức giận. Cô ta mất nửa ngày dịu giọng thuyết phục, kết quả lại nhận về thái độ này của đối phương.
Nếu không phải do nhìn thấy anh ta đẹp trai, hình tượng tốt thì sao cô ta phải nhẫn nhịn như thế?
Hít sâu, đè nén lửa giận cuồn cuộn trong lồng ngực xuống, cổ ta vẫn còn muốn tiếp tục khuyên bảo: “Năm trước những người được bình chọn làm quân danh dự đều đã từng lên “Tuần san quân sự đấy, anh không tin có thể đi tra…”
“Câm miệng!” Một tiếng quát lạnh lùng, khí thế sắc bén thuộc về riêng Lôi Thần lập tức nổ tung.
Hướng Ảnh Tâm lùi về sau hai bước, nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt hoảng sợ, “Anh…”
Hai chân như nhũn ra, môi run rẩy.
Thời Cảnh cười lạnh, thầm mắng, “Đáng đời!”
Anh ta chưa từng thấy con mẹ nào ngu xuẩn tới mức này, những lời vừa rồi chỉ cần tùy tiện lục lại một câu thôi cũng đủ làm cho cô ta và người đứng sau lưng cô ta ăn đủ uống đủ.
Rõ ràng biết thân phận đặc thù thì nên làm việc kín đáo, huống chi còn đang ở trong địa bàn của lữ đoàn Tia Chớp, thế mà cô ta còn dám kiêu ngạo tới tận nơi này, tưởng quân đội là do nhà cô ta mở chắc? Muốn thế nào thì nó sẽ là thế ấy?
Đổi lại là Thời Cảnh cũng thật sự muốn ném cho cô ta một câu “Vớ vẩn” chứ đừng nói là Lôi Thần trong mắt không dung nổi một hạt cát?
Phóng viên nam đi cùng Hướng Ảnh Tâm họ Đinh, tên chỉ có một chữ “Khải“.
Từ lúc bắt đầu vào cửa, anh ta vẫn luôn chú ý tới Lục Chinh, cứ cảm thấy mình đã từng nhìn thấy gương mặt kia ở đầu đó, hình như đã từng quen biết.
Bởi vì suy nghĩ quá nhập tâm nên đến khi anh ta tỉnh táo lại thì Hướng Ảnh Tâm đã rước họa vào thân, có muốn cứu chữa cũng chẳng thể nào làm được.
...