Chương 1289: 9


...

Hàn Sóc đánh lên mông anh ta, khi chạm vào chiếc đuôi bông kia suýt chút nữa đã thấy dễ thương đến

chết mất. Cô cố ý hạ giọng: “Tiểu Đát Kỷ, bây giờ anh nên xưng em là chủ nhân, hiểu chưa?” Sau đó nhận lấy cuốn kịch bản rồi ném vào cơ bụng của anh ta: “Học thuộc2kịch bản đi, cho anh… 5 phút.” “Cái quái gì thế này?” Chu Dịch mở ra, sau đó, “hoa dung” biến sắc.

1. Chủ nhân, xin cứ ra lệnh cho Đát Kỷ đi

2. Không có trái tim, sẽ không bị tổn thương.

3. Vì sao cứ phải đau lòng chứ? Cứ mỉm cười là được rồi.

4. Đát Kỷ một lòng yêu5chủ nhân

5. Đuôi không chỉ để dùng gãi ngứa đầu nhé

6. A- Bị chơi hư mất rồi

Đây đều là lời thoại của Đát Kỷ trong game mobile “Nông Dược”, vừa quyến rũ vừa tục tĩu. Vốn dĩ câu thứ tư vẫn còn nội dung bởi vì bị thiết lập thành như thế, nhưng đã bị đã bị Hàn6Sóc bỏ đi, bây giờ nghe lại thấy thuận tại hơn không ít.

Chu Dịch đọc xong, hai má đỏ bừng. “Những câu này… anh… đều phải nói ra hết?” Hàn Sóc bày ra vẻ mặt “cần phải hỏi ư”, “Nếu không thì sao?” “Chụp hình thôi mà, đâu cần dùng đến đâu?” “Còn phải ghi hình nữa! Tiểu Đát5Kỷ, nàng nghe lời nào…” Chu Dịch không còn thiết sống nữa. Mọi thứ đã sẵn sàng, chuẩn bị chụp.

Vốn không cần thợ chụp ảnh phải dạy hai người phải tạo pose như thế nào, có một ảnh hậu chuyên thu hút ảnh bìa của những tạp chí nổi tiếng trong và ngoài nước ở đây, muốn có hiệu3ứng gì, thì có hiệu ứng đó.

Đẳng cấp tương đương với cấp S.

Tấm đầu tiên: Trong căn phòng trống trải, ánh đèn mờ ảo, một chiếc giường cổ, bốn tấm màn màu vàng khẽ bay bay, một cánh tay giơ ra ngoài, vén nửa bên rèm, đế vương xõa tóc để chân trần, áo trong màu trắng quấn quanh người, trong giường để lộ ra một bờ mông đầy đặn, và chiếc đuôi hồ ly bông.

Sau khi đã làm xong chuyện ấy. Tấm thứ hai, đế vương ở trên, hồ yêu ở dưới, một kẻ cường thế bá đạo, một người ngấn lệ e thẹn, bên giường, một người một yêu đan chặt tay.

Trước khi làm chuyện ấy. Tấm thứ ba, đế vương nửa quỳ, eo thẳng tắp, Đát Kỷ nằm sấp, hai người cùng nhìn về một hướng.

Trong lúc đang làm chuyện ấy. Tấm thứ tư, tấm thứ năm…. “Được… được rồi!” Dứt lời, thợ chụp chạy đi đầy hoảng hốt, nóng bỏng quá, không chạy thì sẽ bị chảy máu mũi mất thôi. Hàn Sóc ngồi bên giường với tư thế đầy phong thái, hai chân dang ra, hai tay gác lên đầu gối, tướng tá y hệt một vị đế vương.

Chu Dịch bực bội, kéo chiếc đuôi hồ ly xuống, ném lên người cô: “Hừ!”

Hàn Sóc vòng tay qua cổ hắn, quay chân, nằm xuống bên người Chu Dịch: “Tiểu hồ ly lẳng lơ, quả nhân làm nàng thấy sướng hay không?”

Há mồm trợn mắt đã không đủ để hình dung về mặt lúc này của hắn. Quan trọng là, hắn lại cảm thấy tê tái?

Tiêu rồi!

Nội tâm Chu Dịch rên lên. “Bà xã, em sẽ không lấy mấy tấm hình đó làm hình cưới chính thức, nhét vào hộp quà, rồi tặng cho khách đấy chứ?” “Sao mà được?” Hàn Sóc giơ hai ngón tay ra gãi cằm hắn, “Vẻ đẹp của anh, chỉ có em mới có thể thưởng thức.” Con tim Chu Dịch đập liên hồi. Hàn Sóc hôn nhẹ lên môi hắn: “Đây là phần thưởng.” Tiếp sau đó là kiểu trang phục thứ hai.

Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, đường may hoàn mỹ tôn lên thân mình như ma quỷ, phổi kèm với giày cao gót màu đỏ, trang điểm mắt khói, cứ như tiểu yêu tinh, à không, là đại yêu tinh dỗ người khác trong bóng đêm.

Còn Chu Dịch thì hoàn toàn ngược lại, áo đuôi tôm màu trắng, nơ cổ ngay ngắn, giống như chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Hai người đứng trong hầm rượu, lấy bối cảnh là vô số những chai rượu vang đỏ được cất giấu kỹ càng, vô cùng khiêu khích.

Ví dụ như lúc này… Một tay Hàn Sóc ôm lấy cổ hắn, một tay cầm ly để cao, chất rượu màu đỏ đong đưa theo đường cong, nửa khuôn mặt của cô đang tì lên ngực hắn, sau đó, hướng về ống kính, từ từ nở một nụ cười ma mị.

Tách! Ấn nút chụp hình, lưu lại cảnh tượng đó vĩnh viễn.

Ví dụ như…

Hàn Sóc đứng trước kệ rượu, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve thân chai, mang theo sự say mê triền miên, và sau lưng cô, hắn đang dùng ánh mắt ái mộ công khai, chú ý từng cử động của cô. Em đứng trên cầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh đứng trên lầu nhìn em.

Thợ chụp ảnh ấn nút chụp muốn mỏi tay, chắc nháy không đến 500, thì cũng phải 200 – 300 tấm. Không phải anh ta tham lam, mà là vì hai người họ phối hợp quá hoàn mỹ.

Bộ trang phục thứ ba mới là áo cưới và đồ vest chính thức.

Một màu trắng mông lung trùm xuống từ đỉnh đầu của cô, phủ một lớp sương mờ trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ ấy, váy viền ren, chân váy chạm đất. Cô nhìn về hướng mặt trời, hắn bước vào ống kính, giơ tay ra nâng cằm cô lên, hai người đối diện, nhìn nhau đầy thâm tình.

Dưới chân là thảm cỏ xanh mướt, sau lưng là hàng rào trắng xóa, và ở phương xa ánh mặt trời lặn tỏa sáng khắp muôn nơi.

Thợ chụp hình không kêu dùng, quả nhiên…

Giây tiếp theo, hai người ôm hôn nhau.

Ánh nắng xuyên qua giữa khe sóng mũi, trong ống kính ngược sáng, biến đổi vợ chồng thành hai chiếc bóng đen quyện vào nhau.

Đẹp không tì vết. Nhiều năm về sau, Chu Dịch lại lấy những tấm hình quý giá được cất giấu kỹ kia ra, chỉ vào người phụ nữ mặc áo cưới trong hình: “Bà xã, sống mũi của em không cao bằng anh!”

Hàn Sóc nhìn: “Lông mi của anh không dài bằng em.”

“Miệng của anh đẹp hơn.”

“Thật ra đuôi của anh là đẹp nhất.” Cô rút lấy “ảnh giường chiếu” nóng bỏng của “Trụ Vương” và Đát Kỷ” ra, giống như lấy một món pháp bảo gì vậy, mỉm cười, “Anh xem này, bị đè đến bật khóc, thật đáng thương! Nào, kêu một tiếng chủ nhân em sẽ cho anh kẹo…” “…”Chuyện cũ, không hề muốn nhớ lại.

...