Chương 1142: Tôi định hạ độc


...

Lại nói, cũng nhờ có người đàn bà này nên Lục Chinh mới tìm được điểm đột phá để yêu cầu có một danh phận.

Nói văn vẻ thì là, con gái không cho bọn họ ly1hôn thì trước đó cũng phải kết hôn đã mới tính được.

Hứa Ninh nghe thấy hai chữ “mẹ kế” thì không nhịn được bĩu môi, “Giờ đã không phải nữa rồi.”

Đàm Hi nhướng mày.

Cô ta đổi8giọng hỏi: “Tuần trước mới chia tay xong. Này, cô không có gì để nói à?”

“… Không có.”

“Dù gì cũng nên an ủi mấy câu chứ?”

“Tôi thấy có vẻ như cô cũng không cần lắm đâu.”

“Thương2nhân ấy mà, quả nhiên là quá khôn khéo.” Hứa Ninh thở dài, lục từ trong túi ra thuốc lá và bật lửa, rút một điều ra nhét vào miệng mình, sau đó động tác đột4nhiên dừng lại, chìa bao thuốc ra trước mặt Đàm Hi, “Có muốn hút không?”

Lạnh nhạt lắc đầu, ánh mắt mang theo sự đánh giá.

“Sao hả, cô sợ có độc à?”

Đàm Hi không tỏ ý kiến.

Hứa Ninh cười khẽ một tiếng, thu tay về, tự bật lửa châm thuốc cho mình, hơi híp mắt hít vào một hơi, khói thuốc trắng thoát ra từ giữa làn môi đỏ thắm của cô ta, chậm rãi bốc lên.

“Thực ra.” Cô ta hơi dừng một chút, có điểm buồn cười, lại dường như tự giễu bản thân mình, “Đúng là tôi định hạ độc đấy.”

Đàm Hi chỉ coi như là lời nói đùa, nhưng giây tiếp theo…

“Dù sao, điều kiện mà thím Hai của cô đưa ra rất phong phú, ba triệu đô la Mỹ, hộ chiếu ra nước ngoài, còn có ba căn nhà ở San Francisco, đủ để cho tôi bắt đầu làm lại cuộc đời một lần nữa.”

Hứa Ninh tựa như người đứng nhìn rồi kể lại chuyện xưa, lý trí thanh tỉnh.

Đàm Hi lập tức thu lại nụ cười, không che giấu sự sắc bén trong mắt nữa, giống như núi lửa nổ tung, phun trào dung nham.

“Nói cho rõ ràng.”

Bộp bộp bộp… Người phụ nữ vỗ tay, thuốc lá vẫn kẹp giữa hai ngón tay, tàn thuốc không ngừng rơi xuống theo động tác này của cô ta.

“Chuyện cho tới lúc này mà vẫn giữ được sự bình tĩnh, đại tổng tài, cô quả thực rất lợi hại!”

Đàm Hi lạnh lùng nhìn cô ta, “Tốt nhất có nên cầu nguyện từng câu từng chữ mà cổ và nói đều là sự thật, nếu không, tôi sẽ khiến cho cô biết cái gì gọi là cơm có thể ăn bậy nhưng lại không thể nói láo.”

Nụ cười trên mặt Hứa Ninh cứng đờ, chỉ cảm thấy sau gáy đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Không khỏi rùng mình một cái.

Có loại người trời sinh đã đứng ở trên cao, khí thế áp người.

Hứa Ninh lại một lần nữa móc bao thuốc ra, lúc này không phải lấy thuốc mà là… đổ hết ra, một bàn tay khác xòe ra, bột phấn li ti xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta.

“Trương Như Thu cho tôi đấy, tên gọi tắt là K, tên đầy đủ là Ketamin, tên chính thức là thuốc chữa thần kinh, dân gian thì gọi nó là ma… túy…”

Rốt cuộc sắc mặt Đàm Hi cũng thay đổi, ánh mắt lạnh tới mức làm người ta không dám nhìn thẳng vào.

Hứa Ninh quay đầu đi, lảng tránh ánh mắt soi mói dọa người của cô, tiếp tục nói: “Bà ta bảo tôi nghĩ cách cho cổ ăn vào, bỏ vào rượu cũng được, hoặc là trực tiếp cho vào thuốc lá cũng thế, người đàn bà đó muốn cô nghiện ma túy!”

“… Từ lúc nào?”

“Vừa rồi mới gọi điện thoại cho tôi, mới kết thúc chưa được bao lâu, sau đó một người phục vụ của khách sạn liền đưa cho tôi đồ.” Cô ta xoa đầu ngón tay, bột phấn màu trắng nhìn chẳng khác nào bột mì cả.

“Tại sao lại nói ra?”

Hứa Ninh cười nhạo, vỗ tay để bột phấn bay đi, “Người đàn bà đó tưởng tôi là đồ ngốc chắc? Hại cổ, tôi có thể thoát thân an toàn được sao?”

“Chỉ sợ giờ cô cũng chẳng thể thoát thân an toàn được nữa.” Đàm Hi lấy điện thoại ra, trên màn hình mở chế độ ghi âm.

“Không hổ là người phụ nữ mạnh mẽ có thể tranh thiên hạ trên thương trường với đàn ông, tính cảnh giác rất cao. Đáng tiếc, cho dù cô có ghi âm thì sao chứ? Tố cáo tội, hay là định dùng nó để trừng trị Trương Như Thu?”

Đàm Hi ấn tạm dừng, “Chỉ với nó thì tất nhiên chẳng có cách nào để tố cáo cô, dù sao chứng cứ cũng quá mỏng manh…”

Trong đáy mắt Hứa Ninh hiện lên vẻ đắc ý.

Nhìn đi, cô ta cũng có bản lĩnh khiến người phụ nữ mạnh mẽ này chẳng làm gì được mình đấy chứ.

“Có điều, muốn xử lý một người mẫu nhỏ nhoi tuyến mười tám như cô, cô cảm thấy tôi cần phải dùng cách thức tố cáo không có hiệu quả đó hay sao?” Đàm Hi cười vô cùng dịu dàng, đôi đồng tử đen láy cuồn cuộn như biển khơi, lại không khác gì hai lốc xoáy thần bí, rõ ràng nói vô cùng nhẹ nhàng mà lại khiến người ta cảm thấy khó thở.

Da đầu Hứa Ninh căng lên, “Cô… dọa tối ư?”

“Xuất thân từ người mẫu, lăn lê bò toài trong giới giải trí cho tới tận ngày hôm nay, hẳn là cô còn hiểu rõ quy tắc của thế giới này hơn tối: cá lớn nuốt cá bé, tiền tài là trên hết. Có tiền là có thể tìm được người, tôi căn bản chẳng cần phải tự mình ra tay, cổ, có hiểu ý của tôi không?”

Sắc mặt Hứa Ninh trở nên trắng bệch.

“Nói thật, đối phó với cổ còn dễ hơn bóp chết một con kiến. Câu so sánh này tuy hơi cũ kỹ nhưng vô cùng hình tượng.”

“Tôi có thể hiểu là cô đang đe dọa tôi không?”

“Sure.” Đàm Hi nhún vai, thừa nhận một cách vô cùng thẳng thắn.

Hứa Ninh bỗng nhiên cười rộ lên, “Cô tưởng rằng chỉ có mình có biết ghi âm thôi chắc?” Nói rồi lấy từ trong túi ra một cái bút ghi âm, còn chuyên nghiệp hơn điện thoại của Đàm Hi nhiều.

“Xem ra, cô Hứa đã có chuẩn bị từ sớm rồi.”

“Cơ hội luôn giành cho những người có chuẩn bị mà.”

“Nói vậy nghĩa là cô muốn nói điều kiện với tôi đấy à?”

Hứa Ninh cười có mấy phần điềm đạm, “Nếu tôi đã nói ra kế hoạch của Trương Như Thu cho cô biết thì chẳng phải là đã nói lên thành ý của tôi rồi hay sao?”

“Rõ ràng là cô cảm thấy tôi có thể cho cô càng nhiều lợi ích hơn mà thôi.”

“OK, cô thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”

Ánh mắt Đàm Hi trầm xuống, “Có điều theo như lời cô nói ban nãy, một đoạn ghi âm thì có thể nói lên cái gì được chứ? Cố định lấy thứ này ra để nói điều kiện với tôi sao?”

“Không, không, không sao tôi có thể giống cô được chứ? Người mẫu nhỏ, CEO lớn?” Hứa Ninh lắc đầu, “Cô ấy mà, là đồ sứ được giữ kín kẽ, khó mà chạm vào nỗi; mà tôi cùng lắm cũng chỉ là viên ngói vỡ, vỡ rồi cũng chẳng ai tiếc.”

...