...
A Lưu nghe thấy thế thì thở không ra hơi, nghẹn đầy một bụng tức.
Cậu nhóc hối hận rồi, có thể không cho mượn nữa được không?
Bên kia, Ngộ Hạ đã ôm lấy điện thoại, bắt đầu bấm gọi.
“Thì ra chị lấy điện thoại của dì Nhiễm là để tìm số của ông ấy.” Ánh mắt cậu bé con hơi lạnh, “Ha… Cứ nói chị ngốc nhưng lúc cần lại rất thông minh đấy.”
Ngộ Hạ trừng mắt với cậu nhóc, nhưng không cãi lại như mọi lần mà cẩn thận cầm điện thoại, hơi thở chậm dần lại, bởi vì… điện thoại đang đổ chuông.
Tút… Tút…
Lục Chinh lạnh mặt trở về phòng, nhìn điện thoại đã hết sạch pin, ánh mắt âm trầm.
Sau một lúc lâu, anh mới đi tới đầu giường, cắm đầu sạc vào.
Màn hình tối đen lập tức sáng lên, anh khởi động máy, có hai ba chục cuộc gọi nhỡ lập tức nhảy ra.
Anh bực bội nhíu mày, sau đó cầm thuốc lá và bật lửa lên, đứng dậy đi ra ban công.
Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng trong trẻo.
Đầu thuốc đỏ lửa lập lòe giữa những kẽ hở ngón tay, cùng với khói thuốc mịt mờ làm cho khuôn mặt người đàn ông trở nên mơ hồ.
Thời gian hút một điếu thuốc này, Lục Chinh đã suy nghĩ rất nhiều…
Năm năm trước tích lũy từng giọt, năm năm sau gập gềnh bấp bênh, may mắn là vẫn còn có cơ hội để giữ lại.
Trời cao đã vô cùng khoan dung với anh, trong số mệnh mà con người không thể biết trước được đã đưa Đàm Hi trở về. Như vậy đã là quá đủ rồi…
99 bước còn lại cứ để anh hoàn thành đi…
Lửa tắt, tàn thuốc rơi xuống đất, suy nghĩ chợt dừng lại.
Lục Chinh xoay người đi vào phòng, sự bực bội trong mắt không còn nữa, chỉ còn lại vẻ kiên định, bên trong còn giấu cả sự sắc bén nữa.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, là một dãy số xa lạ.
Nghe máy…
“Alo.”
“Không nói gì thì tôi cúp máy đây.”
“… Ba ơi?” Giọng trẻ con thơ ngây non nớt, nhút nhát và sợ sệt, tò mò lại thấp thỏm.
Hai tại Lục Chinh ù đi, đầu óc trống rỗng, cho dù đã từng trải qua sống chết, cũng từng liếm máu trên dao, đã quen nhìn người lên voi xuống chó, luyện một thân mình đồng da sắt, đao thương không cắt nổi, nhưng trong tiếng gọi “ba ơi” non nớt này, tất cả đều biến thành hư không, chỉ còn lại rung động dịu dàng nguyên thủy nhất của huyết mạch tương liên, một đóa hoa lặng lẽ nở bung trong lòng.
“Ba ơi, là ba phải không?”
“… Là ba.” Cổ họng anh khô khốc, suýt chút nữa một người đàn ông lớn bằng ngần này đã bật khóc.
“A!” Giọng cô bé chuyển sang cực kỳ vui vẻ, “Đúng là ba rồi! Ba chuẩn bị đi ngủ chưa ạ?”
“Chưa ngủ. Con là… Hạ Hạ?”
“Ba, rốt cuộc ba cũng biết con là ai rồi, vui quá!”
Đồng tử Lục Chinh thu nhỏ, trái tim như bị dao cắt, cố gắng để giọng nói của mình không trở nên yếu ớt, “Con… chuẩn bị ngủ rồi à?”
“Vâng ạ! Con đã lên giường nằm rồi, hôm nay con tắm sữa tắm vị cam, thơm cực kỳ nhé! Còn nữa, chắn in hình Hello Kitty, con thấy rất đẹp, nhưng em trai lại nói nó rất xấu, em ấy không thích…”
Cô bé con lại nhà lải nhải chẳng có trật tự gì, cũng không quan tâm logic, nghĩ tới cái gì là nói cái đó, nhưng người bên kia điện thoại lại vẫn nghe vô cùng nghiêm túc.
“Ba ơi, ba sẽ tới thăm con chứ ạ?“.
“… Sē.”
“Vậy ba sẽ dẫn con ra ngoài chơi chứ?”
“Cục cưng muốn đi chơi ở đâu?”
“À… Con muốn đi trượt tuyết! Còn cả đi xem chim cánh cụt nữa!”
“Được.”
“Vậy ba sẽ mua cho con rất nhiều bánh kem nhỏ xinh xắn chứ? Việt quất, vị xoài… còn cả xúc xích và salad trái cây nữa!”
“Mua.”
“Nhưng mà… mấy cái đó đắt lắm, lỡ ba không có tiền thì phải làm sao đây?”
Trong mắt người đàn ông xuất hiện ý cười, “Vậy ba sẽ nỗ lực kiếm tiền.”
“Được ạ!” Ngô Hạ vui vẻ khua tay múa chân nhưng vẫn không quên đè thấp giọng xuống.
Lục Chinh nghe ra điều không thích hợp liền hỏi: “Con ở một mình à? Mẹ đâu rồi?”
“Không phải một mình đâu ạ, còn có A Lưu ở bên cạnh nữa. Mommy còn rất nhiều việc phải làm, cho nên không ngủ cùng bọn con.”
“A Lưu ở bên cạnh à?” Hơi thở Lục Chinh căng thẳng, hình như con trai có thành kiến rất lớn với anh.
“Vâng ạ! Ba có muốn nói chuyện với em ấy không?”
“Được.”
Ngộ Hạ đưa điện thoại cho A Lưu, “Ba muốn nói chuyện với em này…”
“Không cần.” Nói xong, cậu nhóc lật người, ném cho cô bé con cái gáy của mình, sau đó lại kéo chăn bông che mình kín mít.
Ngộ Hạ bĩu môi: “Em phiền lắm! Chán ghét!”
Đổi lấy là tiếng hừ lạnh của Tiểu A Lưu. Còn lâu cậu nhóc mới muốn nói chuyện với người đàn ông này.
“Ba, em trai ngủ rồi nên không thể nói chuyện với ba được ạ!” Sợ ba mình đau lòng nên cô gái nhỏ bịa ra một lời nói dối rất thiện chí.
Chỉ tiếc, bàn tay nhỏ không hề che chắn micro nên Lục Chinh đã nghe thấy hết từ đầu tới cuối.
Quả nhiên là con trai không thích anh.
“Không sao, nó ngủ rồi thì đừng gọi nữa.” Con gái nói dối, cho dù giả điếc cũng phải tỏ ra tin tưởng.
“Vâng ạ! Ba ngủ ngon nhé, Hạ Hạ buồn ngủ lắm rồi, muốn đi ngủ…”
“Ừ, chúc con ngủ ngon.” Bảo bối nhỏ của ba.
Trái tim Lục Chinh chưa bao giờ mềm mại đến thế này. Cái loại cẩn thận từng ly từng tí, nói năng không lưu loát này làm cho tay chân anh cứng đờ, dù phải đối mặt với sống chết cũng chưa bao giờ thấp thỏm như vậy.
Bên này, người cha còn đang sững ra như kẻ ngốc, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô thì bên kia, hai đứa trẻ lại trong tình trạng giương cung bạt kiếm.
“Trả điện thoại lại cho em!” Thấy chị gái đã gọi xong, A Lưu lập tức bật người ngồi dậy, duỗi tay ra trước mặt Ngộ Hạ, trong mắt có lửa cháy rừng rực, khuôn mặt nhỏ căng ra.
Ngộ Hạ rì rầm: “Cầm đi! Chị không thèm nữa.”
Cười lạnh: “Thế sau này đừng hỏi mượn em nữa nhé!”
“Chị bảo mommy cũng mua cho chị một cái!”
“Mẹ đồng ý mua cho chị mới là lạ.” A Lưu nói cực kỳ chắc chắn, cằm hếch lên, kiêu ngạo vô cùng.
Hốc mắt cô bé con lập tức đỏ lên.
A Lưu xấu xa! Chỉ biết bắt nạt người ta! Đồ xấu xa! Đồ trứng thối!
Không phải Đàm Hi phân biệt đối xử, vốn dĩ ở tuổi của hai đứa bé này đều không hợp để dùng điện thoại, nhưng mà A Lưu rất có năng lực tháo dỡ và mày mò các loại máy móc, đặc biệt là các linh kiện điện tử, hơn nữa thiên phú còn không tồi, thường xuyên giải phẫu các thiết bị điện tử trong nhà, trong đó cũng bao gồm mấy cái điện thoại di động bị Đàm Hi đào thải.
Dù sao cũng là vứt cho con trai, cứ tùy nó làm sao thì làm.
Không ngờ cậu nhóc lại tháo hết mấy cái điện thoại ra lắp lắp sửa sửa, cuối cùng còn lắp được một cái điện thoại dùng được.
Đàm Hi nghĩ đã là đồ do con trai tự mình lắp được thì cô cũng chẳng có mặt mũi nào để tịch thu, thế nên vẫn cho A Lưu giữ, lúc nhàm chán cậu nhóc lại tách nó ra để nâng cấp, chẳng khác nào chơi xếp Lego cả.
Ngộ Hạ cũng muốn có điện thoại, nhưng cô bé lại không được như em trai có thể tự lắp ráp được một cái, vì vậy đành phải ngước mắt thèm thuồng.
“Hừ! Không cho mượn cũng được, sau này chị sẽ bảo ba mua cho! Ba nói rồi, ba sẽ kiếm rất nhiều tiền.” Cô gái nhỏ hít mũi, cố gắng nén nước mắt xuống.
Cô bé không thèm khóc, miễn cho A Lưu xấu xa lại nói cô bé là đồ mít ướt!
“Ha, mẹ còn chưa chấp nhận ông ấy mà chị đã mở miệng ra là gọi ba rồi. Đàm Ngộ Hạ, chị không có tim* đúng không?”
* Một câu nói của Trung Quốc ý là cần phải để tâm đến một chuyện gì đó hơn, không được quá tùy tiện.
“Chị có tim nhé! Không cần phải mọc ra nữa!” Bộ ngực nhỏ ưỡn ra.
“Còn nữa, đó là ba chị, cũng là ba của em, không được vô lễ!” Ngộ Hạ bày ra vẻ mặt đứng đắn, dạy dỗ một cách đúng lý hợp tình, “Còn nữa, chị là chị, em là em, không thể không cho chị mượn điện thoại, cũng không thể nói chị là đồ mít ướt! Mới cả, sau này chị bảo em nghe điện thoại thì em nhất định phải nghe, không cho giả vờ ngủ!”
A Lưu trợn trừng mắt như thể đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh, sau một lúc lâu mới cưới lên thành tiếng, “Tiến bộ ghế, còn biết dùng thân phận đề người cơ đấy, muốn dạy dỗ em chứ gì?”
Ngộ Hạ mím môi, kiên cường nhìn thẳng vào cậu nhóc.
Hai đôi mắt to nhìn nhau, bốn con ngươi đen láy, không ai chịu nhường ai.
Rốt cuộc, cô bé con không chịu đựng nổi nữa, miệng nhỏ méo xệch, xoay người vùi đầu xuống gối, khóc nức nở, âm thanh rầu rĩ, không lớn lắm, thân mình nhỏ nhắn run lên, vô cùng đáng thương.
A Lưu buồn bực kéo chắn, năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi.
Đồ mít ướt đúng là phiền phiền phiền!
“Hu hu hu…”
“Đã khóc đủ chưa?”
“Hu hu hu…”
“Có thể đừng khóc nữa được không?”
“Hu hu hu…”
“Đàm Ngộ Hạ, chị phiền quá đấy!”
“Hu hu hu!” Tiếng khóc càng vàng hơn.
“Cùng lắm thì… sau này em cho chị mượn điện thoại dùng bất cứ lúc nào là được chứ gì!” Nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn phải cắt đất đến tiền.
“Hu hu…” Giọng đã nhỏ hơn.
“Về sau em cũng không giả vờ ngủ nữa! Em nghe điện thoại của ông ấy…” Sau đó hét một câu tức giận, “Đã được chưa?”
“Hức…” Không còn khóc nữa nhưng đầu vẫn vùi dưới gối.
A Lưu hoàn toàn không bực bội nổi nữa, “Thế chị còn yêu cầu gì nào?” Loại cảm giác này thật quá ấm ức, quá bất đắc dĩ, thật muốn bỏ gánh không làm… Bỏ đi, ai bảo chị ấy là đổ mít ướt cơ chứ?
Ngoại trừ khóc ra chả biết làm cái gì hết.
Lúc này Ngộ Hạ mới chịu ngẩng đầu lên, mắt mũi đỏ bừng, tóc rối bù: “Về sau em còn phải gọi chị là chị gái nữa!”
Trầm mặc trong chớp mắt, sau đó Tiểu A Lưu nghiêng người, nằm xuống, quấn chặt chăn bông, “… Buồn ngủ quá, em muốn ngủ.”
Ngộ Hạ: “?!”
Còn chưa nhận lời, sao đã ngủ rồi?
“Em dậy đi! Chị… chị sẽ khóc đấy… Chắc chắn là lại giả vờ ngủ… Còn không nói gì nữa là chị sẽ cù em đấy…”
“…” Hơi thở vững vàng, vẫn không nhúc nhích.
Cô bé con chán nản gục đầu xuống, “Em trai hư… A Lưu xấu xa…”
...