Chương 1227: Nghi ngờ ở chung một nhà, bão táp dư luận


...

Tin tức vừa được tung ra, các tài khoản Vip lớn của giới giải trí đồng loạt share bài, cộng thêm cư dân I mạng phấn khích, nổ tung top hot search. [Hàn Sóc và Cận Kỷ Nguyên nghi ngờ ở chung với nhau, [Rò rỉ chuyện tình của Hàn Sóc], [Tiểu nam thần A Thận] Khu bình luận rõ ràng chia thành hai cực đối lập nhau. Phe1ủng hộ: “Chúc mừng anh Sóc, chúc mừng đạo diễn Cận!”

“Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa!” “Vì sao Ảnh Hậu cứ luôn thành một cặp với đạo diễn thế nhỉ? May mà, tướng mạo của Cận Kỷ Nguyên đạt yêu cầu, nhìn vào trông rất xứng đôi!”

“Vẫn là anh tóc của tôi có mã lực vô biên, nghe đâu đạo diễn Cận là gay đấy!”

“Fan cứng bảy8năm trời, cho dù anh Sóc lựa chọn thế nào thì đều ủng hộ đến cùng!” Phe phản đối: “Cũng méo biết đã bị bao nhiêu người ** qua rồi, dựa vào gì lại vấy bẩn anh đạo diễn chứ?” “Ảnh Hậu thì đã làm sao? Vì tài nguyên của bộ phim, đến cuối cùng vẫn phải chen vào giữa hai chân của đạo diễn đấy thôi?”

“Rò rỉ chuyện2tình yêu là giả đấy, chạy chọt quan hệ mới là thật.” “Trước giờ vẫn luôn không có cảm giác gì với Hàn Sóc, đáng tiếc, Cận Kỷ Nguyên bị cô ta vấy bẩn rồi.”

“Cận Kỷ Nguyên sao có thể xứng được với Đại Ảnh Hậu Hàn ngây thơ vô số tội của tôi chứ? Giơ ngón giữa!” Trả lời: “Cảm thấy thật là anti-fan cao cấp.”

Trả lời: “Ha4ha, 666.”

Trả lời: “Anti-fan, cút đi!” Phe trung tập: “Xin hãy quan tâm đến tác phẩm của hai người họ, ít soi mói đời sống cá nhân của họ đi, cảm ơn!” “Nam chưa vợ, gái chưa chồng, yêu nhau là rất chi là bình thường nhỉ?” “Không phải là anti-fan của ai hết, cũng chẳng phải là fan của ai, chỉ cảm thấy đâu cần thiết phải làm to chuyện đời sống cá nhân của minh tinh lên làm gì.”

Cao Tường ngồi trong văn phòng, tức đến mức chửi thề: “Hàn Sóc này! Hàn Sóc này! Mẹ nó, một ngày không gây chuyện bộ sẽ chết hả?”

Một đám người phía dưới im lặng không nói gì, cúi đầu làm chim cút. “ u Khải, đã liên lạc được với cô ấy chưa?” Nhân viên bị gọi tên kia đơ người, da đầu tê dại: “Xin lỗi, tổng giám sát Cao, không liên lạc được.”

“Đệch!” Đập bàn đứng dậy, đá tung một chiếc ghế xoay, “Tiếp tục gọi cho tôi! Gọi đến khi cô ta nghe máy thì thôi!”

“Vâng.”

“Đợi đã! Triệu Thu đâu? Liên lạc với Hàn Sóc không được, thì cũng phải liên lạc được với chị ta chứ?”

“Cũng… cũng không được.”

Cao Tường thật lòng cảm thấy, mẹ nó, Hàn Sóc đúng là thứ chỉ biết gây họa!

Chiều ngày hôm đó, theo như thông tin của người biết chuyện” là Hàn Sóc đã cướp vị trí khách mời của Trần Lâm nên mới có cơ hội lên “hành trình của mẹ và bảo bối”, đồng thời nhờ vào con trai để hút fan, thành công tạo dựng hình tượng “mẹ chồng quốc dân“.

Vả lại, còn đăng kèm một tấm ảnh chụp màn hình đoạn trò chuyện với Trần Lâm trên Wechat làm chứng, bên trong còn có vài câu oán trách, vừa thành công chĩa mũi nhọn về hướng Hàn Sóc, vừa tôn lên nét nhẫn nhịn chịu đựng của Trần Lâm.

Cao Tường: “Đây rõ ràng là ném đá xuống giếng! Rốt cuộc do ai làm vậy?” Nhân viên 1: “Thế Kỷ có hiềm nghi lớn nhất, trước giờ bên đó luôn không hợp với chúng ta.” Nhân viên 2: “Bản thân Trần Lâm cũng có hiềm nghi, không loại trừ việc cô ta tìm người gây chuyện.” Nhân viên 3: “Cá tính của Hàn Sóc là thích làm theo ý mình, nhiều khi cô ấy còn không biết mình đã đắc tội với ai, giờ đây chúng ta đang lo lắng sốt ruột, cô ấy thì hay rồi, chơi trò mất tích luôn!”

“Đủ rồi!” Cao Tường quát, “Bây giờ không phải là lúc truy hỏi trách nhiệm, làm thế nào để vượt qua nguy cơ lần này mới là chuyện quan trọng trước mắt.”

Mọi người đồng loạt gật đầu. Cao Tường trầm ngâm trong phút chốc, “Như thế này, mọi người chia làm hai nhóm liên lạc với tổ chương trình hành trình của mẹ và bảo bối” cùng Trần Lâm, kêu họ chủ động đứng ra loại bỏ tin đồn…”

“Muộn rồi.” Có một nhân viên đột nhiên lên tiếng. Cao Tường nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của anh ta, giây tiếp theo, mặt mày âm u. 3 giờ 6 phút chiều, Trầm Lâm đăng một bài Weibo 3000 chữ, hồi tưởng lại những sóng gió mà cô ta gặp phải từ khi xuất đạo đến bây giờ.

Đoạn cuối cùng, cô ta viết như thế này: “Đã từng, tôi không hề sợ hãi sự hà khắc của đạo diễn, cũng không hề dễ dàng bỏ cuộc vì bản thân không thuộc nổi kịch bản. Là một diễn viên, từ đầu đến cuối luôn tin rằng sự kiên trì của bản thân rồi cũng sẽ nhận được hồi báo tương thích. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy những lời nói hùng hồn năm xưa của bản thân lại buồn cười đến thế. Trên thế gian này có quá nhiều thứ không công bằng, còn tôi đã sớm bất lực rồi. Nếu đã không thể thay đổi được thì chỉ có thể giữ vững ý chí của mình! Cảm ơn sự đồng hành mười năm như một của các fan. Có các bạn, đã đủ rồi!”

cả bài viết không hề nhắc đến hai chữ “Hàn Sóc”, nhưng vào tình cảnh thế này, lại khiến người ta không thể không liên tưởng.

Khu bình luận của Trần Lâm dường như bị anti-fan của Hàn Sóc đóng chiếm. “Ảnh hậu điểm thối!”

“Chẳng phải là nhận được một giải Gấu Bạc thôi sao, có gì đáng để chảnh đâu?”

“Hút cần sa, nổi loạn, lăng loàn, quy tắc ngầm, còn có gì mà cô ta chưa làm nhỉ?”

“Là do khả năng nhẫn nhịn của người ta quá lớn, hay do Hàn Sóc quá biết cách giả vờ?” “Chẳng phải muốn đầu quân vào Hollywood đấy sao? Còn lượn lờ trong nước làm gì? Cút mẹ đi!” “Cút ra khỏi Hoa Hạ! Cút khỏi giới showbiz!“.

“Trần Lâm cố lên, vẫn luôn rất thích cô.”

“Trần Bảo nhất định phải cố lên, chẳng phải chỉ có Hàn Sóc mới có fan não tàn, cô cũng có đấy!” Cái gì gọi là “họa vô đơn chí”?

Đây là một ví dụ điển hình.

Khi Chu Dịch nhận được tin tức thì anh ta vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng.

Vừa mới bước chân vào văn phòng thì Trương Hướng Dương đã vào theo, vẻ mặt không còn cà lơ phất phơ như thường ngày, mà bị thay thế bằng vẻ nặng nề.

Con tim Chu Dịch đập thình thịch, bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành. “Xảy ra chuyện gì rồi?” “Anh tự xem đi…” Trương Hướng Dương đặt Ipad xuống trước mặt anh ta.

Trong khoảng 15 phút đồng hồ tiếp theo, sắc mặt Chu Dịch từ bình thường biến thành xanh lè, từ xanh lè trở nên đỏ bừng, cuối cùng các loại cảm xúc phức tạp trộn lại với nhau, xanh tím đan xen.

“Rốt cuộc tên cẩu tạp chủng Cận Kỷ Nguyên kia muốn làm trò quỷ gì đây?” Trương Hướng Dương lùi về sau nửa bước, tránh né nước bọt được phun ra từ trong tiếng mắng chửi của Boss. Lúc này, anh ta cũng không biết nên nói gì. Dù sao, ảnh là thật, hai người cũng thật sự cùng vào một tiểu khu, sống cùng một tòa nhà. “Chu Tổng, thể bây giờ… phải làm sao đây?”

Trương Hướng Dương là “tay già đời” trong giới giải trí, cộng thêm cũng âm thầm điều tra trong khoảng thời gian này vì thế anh ta sớm đã biết quá khứ của hai người, cũng nhìn ra Chu Dịch muốn hàn gắn lại chuyện năm xưa, nên mới hỏi như vậy.

“Tin tức là thật hay giả?” Chu Dịch hỏi với vẻ gần như nghiến răng.

Trương Hướng Dương im lặng, bất chấp trả lời: “Tạm thời vẫn chưa rõ.” “Cái gì gọi là chưa rõ? Hả?”

“Đối phương có hình làm chứng, đồng nghĩa với kết luận. Huống hồ, đến bây giờ bộ phận tuyên truyền của Tinh Huy vẫn chưa đưa ra câu trả lời nào, 80% là thật rồi…”

“Không thể nào!” Chu Dịch nói như đinh đóng cột, cũng không biết đang thuyết phục Trương Hướng Dương, hay đang thuyết phục bản thân.

“…” Anh mãi mãi vẫn là một người chấp mê bất ngộ, Trương Hướng Dương thầm cảm thán, đột nhiên cảm thấy Chu Dịch có hơi… đáng thương. Thử nghĩ xem, kịch bản là do hắn chủ động đưa ra, cũng đồng nghĩa với việc tạo cơ hội gặp mặt giao lưu cho Cận Kỷ Nguyên và Hàn Sóc, đổi thành người khác ai mà chịu cho nổi chứ?

Tôi xem anh là “đạo diễn nổi tiếng”, nói gì nghe nấy, muốn gì được đó. Mẹ nó, kết quả anh lại dụ dỗ người phụ nữ của ông đây?

Đổi thành một người dễ bị kích động, e rằng giờ đây đã vác dao đi chém đôi gian phu dâm phụ kia rồi! May mà lý trí của Chu Dịch vẫn còn, năng lực tự khống chế cũng cao. Sau khi Trương Hướng Dương rời đi, Chu Dịch gọi điện thoại ngay cho Hàn Sóc.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi…”

“Fuck!” Lúc này rồi còn tắt máy? Có nhầm không vậy?

Chu Dịch bực bội tháo cà vạt, ném xuống đất cho hả giận. Nhưng vẫn chưa thấy hả giận, hắn lại đạp thêm hai cái mới thôi.

Cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe, sải bước đi ra ngoài. 30 phút sau, đến Thủy Tinh Lam Loan, nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại. “Anh gì ơi, xin hãy xuất trình thẻ cư trú.” “Tôi đến tìm người.”

“Vậy phiền anh gọi điện thoại cho chủ hộ, kêu họ dùng máy nội bộ gọi vào phòng trực ban giải thích rõ tình hình.”

“Đâu ra lắm quy trình thế?” Chu Dịch bực bội không thôi.

Bảo vệ nhìn thấy xe hắn lái đến biết là một người có tiền, tuy trong lòng thấy bất mãn, nhưng không hề biểu hiện lên trên khuôn mặt, vẫn giữ thái độ cung kính: “Xin lỗi, đây là công việc của chúng tôi, xin anh phối hợp giúp. Nếu không được thì rất tiếc, xin anh hãy rời đi cho.”

Chu Dịch hít thở sâu, nhẫn nại: “Cô ấy tắt máy rồi, tôi không thể gọi cho cô ấy, hiểu chưa?” Bảo vệ khó xử: “Vậy anh tìm ai? Đọc số phòng và tên chủ hộ thử.” “Tòa B, lầu 13…” Chu Dịch bỗng khựng lại, thông qua kính chiếu hậu, anh ta nhìn thấy có thứ gì đang nhấp nháy từ phía bồn hoa bên kia, không lâu sau, một ống kính màu đen nhanh chóng thụt vào trong.

Mẹ nó! Đám phóng viên chó săn này!

Anh ta lại gọi điện thoại cho Hàn Sóc, vẫn ở trong trạng thái tắt máy. Vừa hay có một bà dì từ bên trong đi ra. Chu Dịch gọi bà ấy lại. “Cậu trai, cậu gọi tôi à?”

“Đúng vậy!”

“Có việc gì không?”

“Là thế này, bạn gái cháu sống ở đây. Hôm qua cháu cãi nhau với cô ấy, nhận thấy là lỗi của bản thân, muốn bù đắp. Nhưng bây giờ cô ấy lại tắt máy, không thèm để ý đến cháu. Dì có thể giúp cháu một việc, dẫn cháu vào hay không?”

Có thể sống ở nơi này, rõ ràng bà dì này không phải lớp cư dân bình thường. Bà ấy quan sát Chu Dịch với một đôi mắt sắc bén.

...