Chương 598: Đàm phán thành công, còn muốn có lần sau nữa


...

Sau khi Đàm Hi thẳng thắn tuyên bố những vấn đề còn tồn tại hiện nay ở công ty con của Lục Thị ở Tân Thị, sắc mặt Lục Chinh lập tức trở nên nghiêm chỉnh…

Nếu như nói, trước đây anh định dùng tâm thái chơi đùa để trêu chọc cổ, thì giờ phút này đây anh đã nghiễm nhiên nghe hết những lời đó, hơn nữa còn cực kỳ nghiêm túc.

Đúng như những lời vừa nói, tình hình đầu tư của công ty con ở Tân Thị không hề khả quan, đặc biệt là mấy năm gần đây, đội ngũ cố vấn đã đưa ra quyết sách sai lầm, đem đa số vốn đầu tư vào mảng thực nghiệp, trong đó đầu tư bất động sản là khoản lớn nhất.

Không ngờ chính phủ lại điều chỉnh giá nhà đất ở thủ đô, ban hành quy định mới, yêu cầu trong vòng năm năm kể từ ngày mua bất động sản không được mua bán sang tay, như vậy, tiến đầu tư vào mảng này gần như bị ngồi tù giam lỏng!

Nhìn chằm chằm vào cô, Lục Chinh nói: “Có thể nói cụ thể tư duy của cô hơn nữa không?”

Đàm Hi nhướn cằm lên, mỉm cười: “Đương nhiên là được.”

Thực ra vấn đề lớn nhất của công ty con Lục Thị ở Tân Thị chính là đám bất động sản bị giam lỏng đó, chúng không tập trung mà phân tán khắp nơi, ngoài việc cư trú không có cách thức thương mại thực tế nào khác, chiếm cứ tài nguyên mà không có tác dụng gì, thực tế chính là một kiểu lãng phí biến tướng.

Nay lãng phí đã trở thành sự thực, vậy liệu có thể giảm bớt lãng phí trong sự lãng phí này hay không?

Ví dụ như cho thuê, hay ví dụ như trực tiếp thế chấp tại ngân hàng, đổi lại một khoản tiền vay nhất định?

“Tuy cách thứ hai sẽ phải trả một khoản phí lãi suất, nhưng so với việc chi phí từ mấy chục căn bất động sản cứ bị hao mòn đi như vậy thì số tiền đó có thể nói là gần như không đáng gì?

Lục Chinh không thể hiện thái độ, ngầm ra hiệu cho cô nói tiếp.

“Đương nhiên là, nếu muốn thu được lợi nhuận, thì chỉ cắt giảm chỉ tiêu thực hiện tiết kiệm thời là chưa đủ, khai thác thích hợp nguồn tài nguyên mới là chính sách trị được tận gốc rễ. Không biết Lục tổng có suy nghĩ gì về sự thịnh hành đột ngột của Tân Tam bản không?”

“Cô không cần thăm dò tối, muốn nói gì nói thẳng đi”

Đàm Hi bĩu môi, nói thì nói chứ sao: “Chỉ có thị trường chứng khóan kiếm ra tiền nhanh nhất, nếu như Lục tổng đủ can đảm thì có thể làm nhà cái giao dịch chứng khoán.”

Mì tấm Lục Chinh nhíu chặt lại, “Quá nhiều rủi ro, hơn nữa không thích hợp với đầu tư cho doanh nghiệp”

“Không cược thì sao biết được kết quả cuối cùng là thắng hay thua?”

“Tôi không đồng ý làm nhà cái, một khi thất bại, không chỉ phải đền bằng cả công ty con, mà ngay cả bản thân Lục thị cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng thị trường Tân Tam bản cô nói trên có thể cân nhắc được”

Đàm Hi cũng không miễn cưỡng, ít nhất thì anh cũng không hoàn toàn phủ định đề nghị của cô.

“Cho nên, Lục tổng đã đồng ý rồi sao?”

Người đàn ông khẽ cười, dưới ánh nhìn nóng bỏng của Đàm Hi, anh chầm chậm mở lời: “Tôi còn cần thời gian suy nghĩ.” Ánh mắt Đàm Hi sầm xuống, nhưng nụ cười vẫn không thay đổi: “Lục tổng còn có vấn đề gì thắc mắc nữa không?”

“Người ta thường nói, hàng so ba nhà, sẽ không lo lỗ” “Ý anh là vẫn cần phải đợi sau khi tiếp xúc với những công ty đầu tư khác rồi mới quyết định được sao?”

“Đúng vậy.”

“Anh!” Đàm Hi tức đến nghiến răng, tốn công cô lãng phí bao công sức mà chỉ đổi lại được một kết quả có cũng như không thể này.

Đột nhiên cô bật cười: “Lục tổng à, tôi chỉ cho anh thời gian là một ngày, đúng vào giờ này ngày mai, hợp tác hay không hợp tác, anh phải trả lời rõ ràng cho tôi. Nếu không có câu trả lời, thì coi như là từ bỏ. Ý anh thấy sao?”

Lần này, quyền chủ động lại trở về tay Đàm Hi.

Chẳng phải anh muốn so giá ba nơi sao?

Được thôi, bà cố đây cho anh thời gian một ngày, để anh “từ từ” mà so sánh! Dù sao thì, cô cũng không hơn kém gì một vụ làm ăn này, miếng thịt béo bở Cửu Châu cũng đủ để cố gắm rồi.

“Thời gian một ngày?” Mi tâm người đàn ông nhíu lại, “Cô đang đùa đấy à?”

“Lục tổng, anh xem dáng vẻ của tôi giống như đang đùa lắm sao? Thực ra thì, tôi có thể hiểu được sự do dự của anh, dù sao thì muốn mua cây cảnh để thưởng thức thì chắc chắn là phải chọn cây đã sẵn hàng để mua, chứ ai lại có đủ kiên nhẫn đi mua một mầm mống nhỏ vừa mới nhú lên mang về nhà từ từ nuôi dưỡng chứ?”

Những công ty đầu tư tương đối quy mô và thành thục khác chính là hoa cỏ đã nở rộ, đúng là nhìn rất đẹp, rất đáng để ngắm nghía thưởng thức. Còn Thịnh Mậu ngày nay mới bắt đầu phát triển, hoàn toàn không thể so sánh được với những người đi trước, nhưng mà…

“Lục tổng có từng nghĩ là, về mặt giá tiền, hoa đã nở rộ sẽ hét giá cao hơn, còn cái mầm cây thì chi phí hợp lý hơn nhiều. Hoa đã nở rộ khi mua mang về có thể đến ngày hôm sau đã chết rồi, cái mầm nhỏ có thể cũng sẽ chết, nhưng chi phí của nó không cao, cũng sẽ không đau xót. Nếu như may mắn, nuôi dưỡng bảo vệ tốt, không chừng sẽ có một ngày trong tương lai, cái mầm nhỏ sẽ dần lớn lên trưởng thành thành cây lớn mọc lá ra hoa thì sao? Như vậy chẳng phải khác một trời một vực so với mua cái sẵn có hay sao?”

Đầu tư ít, hồi đáp nhiều, chỉ trông chờ vào xem người mua hoa có dám đánh cược hay không mà thôi!

“Đàm Hi, cô đang dùng kế khích tướng với tôi sao?”

“Đúng vậy, anh có chấp nhận không?”

Lục Chinh đứng lên, ánh mắt đen sẫm nhìn cô chằm chằm. Đàm Hi không tránh cũng không né, trực tiếp đón lấy.

Bốn mắt nhìn nhau, không có tình ý của hai người yêu nhau, chỉ còn lại bản năng của một người thương nhân – mưu cầu lợi ích!

Một lúc sau, anh giơ tay ra, “Vậy thì, hợp tác vui vẻ”.

Đàm Hi kìm chế sự hưng phấn, tâm trạng nặng nề dần thoải mái hơn, giơ tay ra bắt lại tay anh, “Hợp tác vui vẻ”

Hai người tách nhau ra, Đàm Hi tiện đà vòng ra phía sau bàn sách, ngồi thẳng lên đùi người đàn ông, hai tay vòng lên cổ anh, “Thế nào, Đại Điểm Điểm? Em thể hiện cũng được chứ?”

“Mũi nhọn quá lộ liễu.”

“Không hung dữ một chút thì sao đè nén được anh chứ?”

Lục Chinh giơ tay ra ôm cô vào lòng, “Lần sau, em cứ mặc bộ này đi.”

“Hů?”

“Lần sau đến thuê phòng, em cứ mặc bộ vest này đi.”

“Chẹp, anh còn muốn có lần sau nữa à?!” Đàm Hi ấn lên vai anh, toàn là cơ bắp chắc chắn, hoàn toàn không bấm nổi được.

Lục Chinh khẽ xoa bóp trên hông cố, “Bây giờ còn đau nữa không?” “Không đau nữa rồi, nhưng hơi nhừ một tí”

...