...
NHẤT CỦA ANH
“Tôi không đồng ý.”
“Tôi phản đối!”
Thời Cảnh và Lục Chinh lần lượt tỏ thái độ. Hai người nhìn nhau, ánh mắt vừa chạm vào đã tách ra.
Ông Cát cau mày, trách mắng Thời Cảnh: “Cậu làm loạn gì đấy?”
Ông ta cho rằng lực cản chỉ có mỗi Lục Chinh, không ngờ Thời Cảnh cũng có phải ứng lớn như vậy.
Quả thật khiến người khác đau đầu…
“Tôi không làm loạn.” Thời Cảnh rất ít khi nghiêm mặt, nói chuyện nghiêm túc như thế, “Mười người của đội bảy, tình hình sức khỏe và trình độ năng lực không đồng đều, muốn chọn có thể nhưng không thể chọn hết, phải lọc ra, từng người tiếp nhận kiểm tra.”
Ông Cát thở phào: “Việc này cậu có thể yên tâm, việc tuyển chọn sẽ đi theo đúng quy trình, thắng được chọn thua bị đào thải.”
“Vậy thì tôi không có ý kiến gì nữa“.
Trong đội bảy đúng là có vài người không tồi, nếu có thể thuận lợi vượt qua lần kiểm tra cuối cùng thì cũng xem như vì “Lôi Thần” thay máu mới.
Là đội trưởng, anh ta không có lý do phản đối.
Lục Chinh lại không phải vậy, chỉ thấy anh đứng lên đi đến trước mặt ông Cát, ánh mắt lạnh lùng vô cùng.
Anh mở miệng, nói ra từng chữ một, “Người khác tôi không quan tâm, nhưng Đàm Hi thì không được.”
Sắc mặt ông Cát nặng nề: “Cậu đã hỏi ý kiến của cô ấy chưa? Tuy hai người là… Nhưng cũng không thể quyết định thay cô ấy được.”
“Ý của tôi, tức là ý của cô ấy.”
“Lục Chinh! Tên nhóc nhà cậu muốn giở trò đùa giỡn trước mặt ta đúng không?” Thái độ của ông Cát cứng rắn ngoài dự liệu.
Thời Cảnh hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: Cô nhóc điên kia trở thành của báu rồi à.
Không chỉ Phương Mãn muốn giành lấy, ngay cả ông cụ cũng tranh giành đến bể đầu.
Lần này thì hay rồi…
Đàm Hi bị lay tỉnh dậy.
Sau khi ăn xong bữa sáng, cơn buồn ngủ tích dồn trong hai ngày không thể chịu đựng được, cô cứ nằm thẳng lên bàn ăn của căng tin ngủ luôn.
Giây phút mở mắt ra, một khuôn mặt xa lạ đập vào mắt, cô có hơi ngơ ngác: “Anh là…”
Ánh mắt nhìn nhau, chiến sĩ đỏ mặt: “Tôi đến kêu cổ qua.”
Qua?
“Qua đâu?”
“Bộ chỉ huy doanh trại.”
“Ồ.” Đàm Hi dụi mắt, “Vậy tôi gọi…
“Không cần đâu!”
“Hử?” Tuy trên mặt không thể hiện, nhưng trong lòng Đàm Hi không khỏi dấy lên cảnh giác.
Chiến sĩ trẻ: “Một mình cô là được rồi.”
Đàm Hi cười với anh ta, tuy quần áo nhếch nhác, trên mặt cũng bẩn thỉu, nhưng giây phút đôi mắt cong lên, đồng tử lại sáng lấp lánh như ánh sao trời.
Cô hỏi: “Có việc gì không?” Chiến sĩ trẻ hoảng hốt, nói chuyện cũng lắp bắp: “À… tôi cũng không… rõ nữa… là mệnh lệnh của Thủ trưởng…”
“Lữ trưởng Phương?”
“Không không không… Là Thủ trưởng của tổng quân khu.”
Vẻ mặt của Đàm Hi nghiêm túc lại, đứng lên, chỉnh sửa quân phục rằn ri, “Vậy phiền anh đưa tôi đi.”
“Không phiền, không phiền, xe dừng ở bên ngoài…”
Lúc Đàm Hi vén màn bước vào, người đầu tiên nhìn thấy chính là Lục Chinh.
Sắc mặt Đại Điểm Điểm nhà cô không được tốt cho lắm, cả người đang tỏa ra khí lạnh. Thời Cảnh giống như một đứa nhóc bị bắt nạt, trốn ra xa thật xa.
Đàm Hi vốn là người đi theo hướng “Trăm sai vạn sai, người đàn ông nhà cô không hề sai”, tuy không biết cụ thể đã xảy ra việc gì, nhưng cô vẫn chớp mắt, mỉm cười với anh ngay.
Sắc mặt Lục Chinh hơi thoải mái ra, ánh mắt dần dần đã có độ ấm, sau đó cất bước đi về phía cô.
Ngay lúc Đàm Hi hơi ngơ ngác, lòng bàn tay bỗng thấy ấm áp, cảm nhận được sự thô ráp nơi ngón tay của anh, con tim phập phồng lo lắng cuối cùng đã có thể bình tĩnh trở lại.
Đột nhiên, một tiếng ho nặng ngắt quãng tầm nhìn quấn quýt của hai người.
Đàm Hi nhìn theo bản năng, thì nhìn thấy một cụ già ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, khí thế nghiêm nghị.
Lão thủ trưởng?
Cô còn cho rằng là ông Bàng nữa cơ…
Lúc trước, Đàm Hi may mắn từng một lần được gặp ông cụ đáng yêu kia ở Tân Thị, hiền hòa hơn ông cụ này nhiểu, còn khen cô nấu ăn ngon, quả đúng là rất gần gũi.
Thật ra, ông Cát cũng không muốn bày ra vẻ mặt xấu đó đón Đàm Hi, chỉ trách tên nhóc Lục Chinh này làm người ta quá tức giận!
Trong lòng ông rất muốn hiền hòa đi một chút, dù sao lát nữa còn phải khuyên Đàm Hi nhập ngũ, không thể để lại ấn tượng khắc khe được. Nhưng ông không cười nổi, chỉ có thể co giật khóe miệng đầy gượng gạo.
Rơi vào trong mắt Đàm Hi, càng cảm thấy khủng bố hơn. Cô bèn vô thức né sau người Lục Chinh.
Rõ ràng là một động tác rất bé nhỏ, nhưng lại khiến anh cảm thấy vui sướng gấp bội.
Sự ỷ lại của cô, là sức mạnh lớn nhất của anh.
Thời Cảnh co nắm tay, ho nhẹ hai tiếng: “Hai người chú ý ảnh hưởng một chút, đây vẫn còn đang ở bộ đội đấy nhé…”
Ông Cát không phải là loại chó có thể bị giết tùy tiện như vậy đâu.
Lục Chinh vờ như không nghe thấy, nắm tay Đàm Hi không hề có ý muốn buông ra.
Đàm Hi càng quá lố hơn, lè lưỡi thẳng về phía Thời Cảnh.
“…” Anh ta đúng là xui xẻo mà!
“Tìm tôi đến có việc gì sao?” Thấy mọi người đều không nói gì, Đàm Hi quyết định lên tiếng hỏi, có Lục Chinh ở đây, thần kinh có được thả lỏng ra, vì thế giọng điệu và thái độ cũng khá tự nhiên.
Ông Cát gật đầu, trong mắt tỏ ra hài lòng.
Tự nhiên, bình tĩnh, đúng là tác phong của đại tướng.
Đây là hạt giống tốt, ông ấy nhắm rồi!
“Chuyện là thế này, xét thấy biểu hiện của cô trong đợt diễn tập quân sự lần này rất xuất sắc, tổ chức quyết định kêu gọi cô gia nhập bộ đội đặc công, tiếp nhận sự huấn luyện hệ thống hóa cao hơn, có đồng ý không?”
Đàm Hi lắc đầu: “Không đồng ý.”
Sắc mặt ông Cát hơi thay đổi, nhẫn nại giải thích, “Nếu cô lo lắng việc học tập bị gián đoạn, chúng ta có thể ra mặt nói chuyện với trường Đại học T, bảo lưu học phần cho cô, đợi đến khi kết thúc nghĩa vụ thì có thể về trường học tiếp bất cứ lúc nào.”
“Không phải lý do này.”
“Vậy cô…”
Đàm Hi suy nghĩ, tuy lời nói thật lòng rất tổn thương người khác, nhưng luôn tốt hơn lừa dối người ta: “Đi lính không nằm trong kế hoạch tương lai của tôi, nên…”
Cứ thế đi.
Chiến thắng diễn tập quân sự, giành được hạng nhất, trải nghiệm được cảm giác làm lính, đã đủ rồi.
Cuộc sống sau đó nên trở về với tình trạng vốn có, tiếp tục đi theo quỹ đạo.
...