...
Tiếng giày cao gót chạm vào mặt đường lát đá, từ xa đến gần.
Nếu nghe kỹ sẽ phát hiện ra, âm thanh vang lên không theo quy luật, lúc nhẹ lúc mạnh.
Sau đó không lâu, một bóng dáng lảo đảo xuất hiện trước đầu hẻm, cất bước đi vào sâu bên trong.
Sầm Uất Nhiên biết cô về có hơi muộn, còn uống rượu nữa.
Nhưng cô vui!
Bạn học cũ gặp lại sau nhiều năm xa cách, tuy mọi người không đến đầy đủ nhưng không gây trở ngại việc mọi người ngồi lại với nhau, cùng nhớ về quá khứ cũ.
Những khuôn mặt từng vô cùng quen thuộc kia trở nên xa lạ và lạnh nhạt, nhưng không bao gồm cô ta, Trương Lộ.
Vẫn là cô nữ sinh nhã nhặn thanh tú ấy, nụ cười vẫn tươi sáng như năm xưa.
Giây phút đẩy cửa vào, Sầm Uất Nhiên đã nhìn thấy cô ta ngay, như cái đêm hội diễn Nguyên Đán năm ấy, chỉ cần cô ta xuất hiện, luôn luôn là tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
“Uất Nhiên, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp, Trương Lộ.”
Hai tay bắt lấy nhau, bốn mắt nhìn nhau, Sầm Uất Nhiên đột nhiên phát hiện, có thứ gì đó đã không còn như trước nữa.
Giữa buổi tiệc cô đi vệ sinh, lúc đi ra, tình cờ gặp Trương Lộ.
“Hi, trùng hợp quá.”
Cô ta cười nho nhã, nói, “Không trùng hợp đâu, tớ cố ý tới đây đợi cậu mà. Không ngại thì ra ngoài đi dạo với tớ chứ?”
Khi đó, trong đầu Sầm Uất Nhiên chỉ hiện lên một suy nghĩ: thứ gì nên đến cũng sẽ đến thôi, không phải của mày thì cuối cùng cũng sẽ không thuộc về mày!
Hai người bước đi men theo con đường đầy bóng cây, trời đã chuyển tối, từng ngọn đèn đường sáng lên.
“Trong nước thay đổi nhiều thật.”
“Cậu ở nước ngoài nhiều năm, ký ức và hiện thực có sự chênh lệch nên mới có sự xúc động như vậy.”
“Hôm nay là Thất Tịch, không ăn lễ với bạn trai à?”
Sầm Uất Nhiên mỉm cười, nắm tay bất giác siết chặt lại, “Anh ấy có công việc, phải kiếm tiền nuôi cả nhà. Còn cậu?”
Trong mắt Trương Lộ hiện lên sự cô đơn, sau đó bỗng hóa thành đau thương, “Trước đây luôn cho rằng cứ tiến thẳng về phía trước là có thể nhìn thấy nhiều phong cảnh đẹp hơn, nhưng hôm nay quay trở về mới phát hiện ra rằng, có lẽ điểm ban đầu mới là nơi tốt đẹp nhất.”
Sầm Uất Nhiên bỗng hoảng hốt, ban đầu?
Phong cảnh? Hay là người?
“Đã từng ra biển lớn thì nước sông ngòi hóa tầm thường, trừ mây trên núi Vu ra thì những nơi khác không thể gọi là mây. Có vài thứ, khi mất đi rồi mới biết được sự quý giá của nó.”
“Đáng tiếc…” Sầm Uất Nhiên nhìn thẳng cô ta, “Đời người không có con đường quay đầu, nếu đã quyết định tiến về trước thì sẽ không còn cơ hội quay trở lại nữa. Ai cũng đều như thế cả…”
“Nhưng tớ muốn thử xem.” Ánh mắt cô ta hiện lên tia sáng khát khao. “Nếu tớ đã quay trở về thì sẽ đuổi theo anh ấy, chúng tớ vẫn còn có cơ hội gặp lại nhau, không phải sao? Quãng đường còn lại, chúng tớ có thể kết bạn cùng đồng hành.”
Sầm Uất Nhiên cười, lúc này, nếu cô vẫn còn chưa hiểu ý của đổi phương thì cô đã sống lãng phí 20 năm trên cuộc đời này rồi.
“Nếu bên cạnh người đó đã có một người có thể đồng hành với anh ấy, cậu định thế nào đây? Có những thứ, đã qua tức là đã qua, bề ngoài thay đổi, tim cũng sẽ đổi thay.”
Trương Lộ chỉ cười không nói, tính cách điềm tĩnh dịu dàng vẫn giống như xưa.
Một lúc sau, như khẽ lẩm bẩm, “Lần này tớ về, sẽ không định đi nữa…”
Sầm Uất Nhiên cười lạnh.
“Hai người… đã đến bên nhau rồi, phải không? Năm đó, tớ đã biết, cậu đối với anh ấy…”
“Trương Lộ! Bây giờ cậu còn tư cách gì để nói những lời này nữa? Năm đó? Năm đó thì sao? Năm đó cậu nói đi là đi, vứt bỏ anh ấy, cậu dựa vào gì mà cho rằng anh ấy vẫn còn đứng nguyên tại chỗ đợi cậu chứ? Còn tôi, sau khi hai người chia tay rồi mới đồng ý quen anh ấy. Cậu không hề có bất kỳ lập trường nào chỉ trích tôi.”
“Uất Nhiên, cậu vẫn dũng cảm như năm ấy. Chỉ là, trên đời này, chỉ có dũng cảm thôi lại không đủ, rất nhiều chuyện không phải cứ dựa vào một bên tình nguyện là có thể làm được.”
Một bên tình nguyện?
Ha ha…
Đúng vậy, Ân Hoán của năm đó có thể bất chấp tính mạng vì cô ta, Ân Hoán của hôm nay vẫn thất thần khi nghe thấy tên của cô ta, hai người họ thật lòng yêu nhau, trời sinh một đôi, còn Sầm Uất Nhiên cô từ đầu đến cuối vẫn chỉ là người ngoài cuộc!
Sau đó Sầm Uất Nhiên không nhớ ra được họ đã nói gì, hoặc vốn không chú ý lắng nghe.
Cô biết, cho dù trên mặt có giả vờ bình tĩnh thế nào đi chăng nữa thì trong lòng cô đã bắt đầu hoảng loạn.
Trương Lộ ăn lẩu xong liền rời đi, cô và mọi người đi đến KTV, xử lý hết một lốc bia mới tan cuộc.
Lúc hát KTV, có người mời cô lên bục hát, là bài “Anh ấy không yêu tôi” của Mạc Văn Úy.
Anh ấy không yêu tôi.
Lúc nắm tay nhau quá lạnh lùng.
Lúc ôm nhau không đủ gần gũi.
…
Tôi biết anh ấy không yêu tôi
Ánh mắt của anh ấy đã thổ lộ hết nỗi lòng
Tôi nhìn thấu con tim của anh
Và cả bóng dáng của người khác để lại
Ký ức của anh vẫn chưa xóa hết sạch sẽ
…
Mỗi một câu cứ như viết ra dành cho cô, mỗi một chữ đều đâm vào con tim khiến nó rỉ đầy máu.
“Này, đang yên đang lành sao vừa hát vừa khóc thế?”
“Uất Nhiên? Cậu không sao chứ?”
“Nghe nói cậu ấy vẫn đang quen cái thằng du côn kia, cũng mấy năm rồi…”
Những lời nghị luận ngút trời, những ánh mắt tò mò nhiều chuyện, đều không liên quan đến cô. Sầm Uất Nhiên không nghe thấy gì hết, không nhìn thấy, cũng không muốn nghe, không muốn thấy!
Ân Hoán, con tim anh khi nào mới có một chỗ dành cho em?
Dáng vẻ thề thốt quyết tâm của Trương Lộ khiến cho sự tự tin vốn có của cô tan nát trong giây lát.
“Ha ha ha…”
Hành lang tối đen vắng vẻ, tiếng cười tuyệt vọng của người con gái vang vọng, một con thạch sùng chạy qua chân cô, Sầm Uất Nhiên quên đi nỗi sợ, cũng chẳng có sức để kêu lên.
Mở cửa, vào phòng.
Thứ đợi chờ cô chỉ có một căn phòng tối tăm.
Anh ấy không ở đây.
Anh ấy không ở đây?!
Hôm nay là Thất Tịch…
Nhìn đi, nhiều năm trôi qua, cô đã trở thành cái thứ gì rồi?
Hất bay giày cao gót, nằm ngửa trên sô pha, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon…
Lúc Ân Hoán về đến nhà thì đã quá nửa đêm.
“Uất Nhiên? Nhiên Nhiên?”
“Hả? A Hoán, anh về rồi à?” Cô nhìn hắn rồi cười ngốc.
Chân mày hắn cau lại, “Em uống bia đấy à?”
“Ừ!” Gật đầu thật mạnh, “Uống 1 2 3 4 5…7 chai!”
“Em!”
“Đừng giận… hôm nay em gặp được rất nhiều bạn học cũ, còn… còn có Trương… Ọe!”
Bật dậy, bịt mồm, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.
“Ọe…”
Ân Hoán đi theo, vỗ nhẹ vào vai cô, giúp cô thuận khí.
Một lúc sau, Sầm Uất Nhiên mới nôn ra hết sạch, ngã ngồi xuống nền nhà ướt nhẹp, mặt cắt không còn một giọt máu.
“Mẹ kiếp! Ai bảo em ra ngoài uống bia? Hả?”
Sầm Uất Nhiên bị anh túm lấy vai, lắc mạnh, vốn đã chóng mặt, nay càng chóng mặt hơn.
“Say đến nông nỗi này, mẹ kiếp, em muốn dụ dỗ ai hả? Sợ mấy thằng bạn học của em không có đậu hũ để ăn nên mặt dày dâng lên tận cửa hả?”
“Ân Hoán, anh nói chuyện sạch sẽ một chút cho tôi!”
“Anh nói sai sao? Em say ra nông nỗi này, không phải bày ra cho người ta chơi à?!”
“Tôi cho ai chơi hả? Ngoài anh ra, tôi ngủ với thằng đàn ông khác khi nào hả? Lương tâm của anh bị chó tha mất rồi phải không?”
“Hừ, có ngủ hay chưa để ông đây kiểm tra một lát là biết ngay…”
Dứt lời, liền vác người vào trong phòng ngủ, chân đạp vào cửa phòng.
“Ân Hoán, anh làm gì đó? Buông tay…”
“Làm em!”
“Buông ra! Em không muốn…”
“Bây giờ không muốn, đợi lát nữa sẽ phải xin anh muốn thôi! Vợ à, em thật thơm…”
“Em không muốn làm, cái này gọi cưỡng ép!”
“Không muốn cũng phải muốn!”
“Ưm…”
“Ngoan, cho anh kiểm tra một lát, ai dám động vào một cọng lông của em, anh sẽ lấy mạng nó!”
“Ân Hoán, anh dựa vào gì mà cưỡng ép em?”
“Dựa vào việc anh là người đàn ông của em.”
“Anh cút…”
“Ngoan, sẽ khiến em sướng…”
“Ân Hoán, đừng ép tôi phải hận anh!”
“Tùy em. Tóm lại cả đời này, em chỉ có thể bị anh cưỡi!”
“Không biết xấu hổ!”
“Anh chỉ cần em là được.”
“Ưm…”
Sầm Uất Nhiên không hề có bất kỳ con đường nào để phản kháng lại, chỉ đành tùy hắn muốn làm gì thì làm.
Xong xuôi, hắn châm thuốc, hút từng hơi.
Cô dùng chăn bọc lấy thân, cuộn tròn người lại, run lẩy bẩy.
Bàn tay to vươn ra, muốn sờ vào cô, nhưng chỉ cần vừa chạm nhẹ vào, cô gái càng run dữ dội hơn.
“Xin lỗi. Anh không yên tâm em và thằng lớp trưởng gì gì đó…”
“Nên anh cưỡng ép em?”
Ân Hoán hút một ngụm thuốc, nhắm mắt che gì sự u tối đang cuộn trào trong đáy mắt.
“Anh không thích em ra ngoài uống say khướt như thế.”
“Vậy lúc anh uống say bét nhè, anh có để ý đến em không?”
“Anh là đàn ông!”
“Cho nên em phải nhẫn nhịn anh, phục tùng anh vô điều kiện? Bao nhiêu năm qua, anh vẫn bá đạo như thế!”
Nụ cười lạnh bò lên khóe môi, “Vợ à, bản thân thấy thoải mái rồi, giờ lại bắt đầu tránh mắng anh, có ý nghĩa gì không?”
“Đó là do anh ép em!”
“Anh ép em rên, ép em phóng túng sao?”
“…”
“Hôm nay là do anh sai.” Hắn ta dụi tắt đầu thuốc, chà xát kẽ tay, “Lần sau sẽ không như thế nữa.”
“Ân Hoán, tôi không phải là người trong lòng anh, cho nên anh có thể tùy ý chà đạp tôi, đúng không?”
“Em đang nói bậy gì đấy?” Hắn cau mày, “Chà đạp? Sầm Uất Nhiên, em nói rõ cho anh biết, anh chà đạp em thế nào?”
“Em đã nói không muốn, tại sao anh vẫn cưỡng ép em?”
Bực bội cào tóc, “Em cứ muốn nói mãi về chủ đề này à?”
“Hừ, anh đã làm sai, còn cãi lý?”
“Anh đã xin lỗi rồi.”
“Được, nếu có một ngày em ngủ với một thằng đàn ông khác, sau đó nói xin lỗi với anh, anh sẽ tha thứ cho em chứ?”
“Ông đây sẽ giết em!”
“… Thôi vậy, không thể nào nói chuyện thông suốt với anh được.” Bây giờ ngay cả việc nói chuyện, cô cũng thấy rất tốn sức.
“Nhiên Nhiên…”
“…”
“Anh đi lấy nước lau người giùm em.”
Hắn ta xuống giường, xỏ đôi dép lê đi vào nhà vệ sinh, sau đó bưng một thau nước nhỏ trở lại.
“Vợ ơi?”
Cô nằm quay lưng với hắn, không phản ứng.
Ân Hoan suy nghĩ, đi vòng qua bên kia mới phát hiện hai mắt cô nhắm chặt, đã ngủ rồi, nhưng trên mặt vẫn còn vương lệ.
Hắn giơ tay ra lau đi, xúc cảm mát lạnh khiến con tim run lên.
Cúi người, hôn một cái lên trán cô.
“Nhiên Nhiên, xin lỗi. Em chỉ có thể là của anh…”
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc, ánh trắng trong vắt.
Ngày hôm sau, khi Sầm Uất Nhiên tỉnh dậy thì đã là mười giờ sáng.
Ân Hoán đã không còn ở nhà.
Một bát cháo thịt và một đĩa bánh bao nguội lạnh được đặt trên bàn.
Cô lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị có tin nhắn đến, thời gian là tám giờ hai phút sáng.
Mở ra…
“Trên bàn có đồ ăn sáng, nhớ hâm nóng, ăn xong rồi hãy về trường.”
Tim, vì thế mà mềm đi.
Sầm Uất Nhiên đã vô số lần tự mắng bản thân mình mềm yếu, hạ tiện, nhưng vẫn không kiềm chế được việc tha thứ cho hắn hết lần này đến lần khác.
Phải làm sao đây?
Cô phải làm sao đây?
Ăn xong bữa sáng, lại dọn dẹp xong xuôi, thấy có đồ bẩn vắt trên sô pha, cô gom thành một cục, vứt vào ngâm trong chậu giặt.
Mười phút sau, nước biến thành màu đỏ.
Sắc mặt Sầm Uất Nhiên lập tức trở nên trắng bệch.
Ân Hoán bị thương sao?!
Vớt đống quần áo đó lên, xem kỹ từng chiếc từng chiếc một, cuối cùng phát hiện ở vị trí xương sườn bên phải phía dưới của một chiếc áo lót trắng có một vết máu, bởi vì ngâm trong nước, vết máu lan ra, nhuộm cả chậu nước thành màu đỏ.
...