...
Có cần phải đao to búa lớn, gây náo loạn đến mức này hay không?
“Tôi biết.” Giọng điệu Phó Kiều càng cứng rắn hơn, “Trong số các em có không ít người cảm thấy là tôi chuyện bé xé ra to, nhưng ở đây là quân đội! Là nơi tồn tại căn bản của ổn định, của sự hài hòa trong xã hội! Liên quan đến sự tồn vong của dân tộc, sự hưng thịnh của Hoa Hạ, không có chỗ cho bất kỳ sai lầm nào!”
“… Thưa thầy, em xin lỗi, em sai rồi!” Cậu sinh viên khi nãy lên tiếng tranh luận vừa khóc lóc vừa xin lỗi, rõ ràng cậu ta đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Mười vòng”
Người đó không nói hai lời bắt đầu hành động. Những người còn lại cũng làm theo, không những không phẫn nộ bất mãn, mà dường như còn có cảm giác thoải mái như được giải thoát?
Lúc này, e chỉ có chịu phạt mới có thể làm giảm bớt đi sự sợ hãi trong lòng họ.
Chạy trốn? Bán nước? Làm Hán gian?
Ai có thể chịu đựng được những lời chỉ trích đó?
Con người vốn biết hổ thẹn, huống hồ lại còn là sinh viên đại học thanh thuần như tờ giấy trắng:
Trong mắt họ, tổ quốc là thần thánh, là vĩ đại, không dễ gì xâm phạm. Họ thể sống chết bảo vệ. Phó Kiểu rõ điều này hơn ai hết, cho nên từng lời thốt ra từ trong miệng anh ta mới như đâm sâu vào lòng mỗi người như vậy.
Điều này cũng khiến Đàm Hi thực sự ý thức được lần huấn luyện quân sự này không hề tầm thường.
Xử lý xong những người đến muộn và không tập hợp theo yêu cầu, Phó Kiêu bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ với tốc độ nhanh nhất, “.. Sau đây bắt đầu đeo vật nặng đi bộ việt dã năm ki lô mét đêm nay, đi theo tuyến đường chiều nay đã đi!”
Vừa nói ra, uy lực không khác gì sấm sét, tất cả sinh viên đều ngẩn người.
Buổi tối, đi việt dã năm ki lô mét?! Còn đeo vật nặng?!
Thưa huấn luyện viên, thấy có chắc chắn không phải là đang đùa không?!
“Xuất phát..”
Thực sự không phải là đùa.
“Tại sao nửa đêm rồi còn không cho người ta nghỉ ngơi? Chơi vui lắm à?”
“Buổi chiều còn không đủ hay sao, lại còn đi nữa?!”
“Chân tớ vẫn còn mềm nhũn ra đây này.”
“Đi bộ việt dã năm ki lô mét ban ngày và buổi tối là nội dung huấn luyện tân binh, có liên quan gì đến bọn mình chứ? Tại sao không ai nói cho tớ biết năm nay lại thay đổi như vậy chứ? Nếu biết trước thế này đã đi đến bệnh viện làm cái giấy chứng nhận để xin nghỉ rồi.”
“Năm ngoái có thể này đầu, tại sao đến lượt chúng ta lại biến thành thế này? Cái gì cũng là của người khác, đến cả huấn luyện quân sự cũng vậy.
“Tớ muốn nằm xuống đất giả chết ngay quá, nếu như nó có tác dụng
Cho dù có phản đối thế nào, oán thán ra sao, Phó Kiêu và hai huấn luyện viên còn lại cũng vẫn nhìn họ bằng gương mặt không có cảm xúc gì, không hề có dấu hiệu sẽ thay đổi ý kiến.
Cuối cùng, mọi người đành phải đeo hành trang bắt đầu chạy bộ.
Lần này Đàm Hi, An An và Hàn Sóc không vội vàng tranh giành vị trí đầu tiên, một là Phó Kiểu không hứa hẹn có quyền lợi gì, hai là thứ họ phải vác trên vai không hề nhẹ, cho dù có dốc hết sức cũng chưa chắc đã chiến thắng nhẹ nhàng được như buổi chiều, ba là Nhiễm Dao và mấy người còn lại sợ tối, lại còn nhát gan, nên không thể mặc kệ được.
Vốn dĩ tưởng rằng có thể thong dong hoàn thành được năm ki lô mét này, nhưng không ngờ ba người Phó Kiều, Chu Dân và Lý Khuê lại lái xe việt dã đi theo phía sau đội ngũ, đây là muốn ép họ chạy sao!
Đoàng hoàng.
Tiếng nổ vang lên, ánh lửa ngút lên tận trời, theo với đó là tiếng thét thất thanh ầm ĩ.
Nhóm Đàm Hi bịt tai lại, nằm rạp xuống đất.
Dưới màn trời trống trải quanh quẩn tiếng cười càn rỡ ngang ngược của Lý Khuê: “Ha ha… đã nghe thấy chưa? Đây chính là lửa đạn thật sự đấy! Đang nở hoa ngay sau các người đấy! Nếu không muốn chết thì chạy nhanh lên cho tôi! Chạy đi.”
Mọi người đều như bây gả con hoảng sợ, bắt đầu ríu rít chạy về phía trước.
Không thể không chạy!
“Điên rồi! Đây là thể loại huấn luyện viên gì thế không biết?! Đúng là bệnh hoạn mà!” Miệng Hàn Sóc toàn bùn đất, lồm cồm bò dậy, bắt đầu mắng chửi chiếc xe việt dã thậm tệ!
Đàm Hi nắm lấy bả vai Hàn Sóc, “Vô ích thôi, đừng lãng phí nước bọt nữa.”
“Chẳng lẽ cứ để cho họ làm xằng làm bậy? Đã hạng mục huấn luyện biến thái rồi thì thôi đi, đằng này lại còn dùng đến cả đạn pháo nữa. Thứ đó có thể làm chết người đấy!” Hàn Sóc nghi ngờ không thôi, “Sao họ lại dám làm những chuyện như vậy với chúng ta chứ?!”
“Sau đó?”
“Cái gì?”
“Cậu nói nhiều như vậy, mắng bao nhiêu lâu rồi, cũng có ngăn cản được họ không?”
Hàn Sóc đột nhiên trầm mặc.
An An đứng dậy, mặt mũi lấm lem, hình tượng nữ thần đã biến mất không sót lại gì. Cô đi đến dìu Nhiễm Dao, Chân Quả Quả và mấy người còn lại dậy, suốt quá trình gương mặt đều rất bình tĩnh, tuy nắm đấm siết lại rất chặt, nhưng không đến mức biểu cảm sụp đổ như Hàn Sóc.
Nhiễm Dao đã ngây người. Cô còn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi lúc quả đạn pháo khi nãy bay ra nổ tung, hai tai ong ong, ánh mắt đờ đẫn.
“An An, đã… đã có chuyện gì xảy ra thế?”
“Đừng sợ, chúng ta an toàn rồi.”
“Vừa rồi có phải là có thứ gì đó phát nổ không?”
“U”
“Là do huấn luyện viên làm à?”
“U”
“Họ đang đùa chúng ta sao?”
“Lựu đạn là thật.”
“Giống như trên phim truyền hình hay chiếu, giết chết người được đúng không?”
An An gật đầu.
Nhiễm Dao mím chặt môi, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.
Đàm Hi liếc nhìn Hàn Sóc, đứng trên một chỗ đất đá đổ nát, dưới ánh trăng, dung nhan tiêu điều, ánh mắt lạnh lùng.
“Các cậu nhìn thấy hết rồi đấy, vừa rồi nếu không phải là kịp thời nằm xuống thì chúng ta đều bị nổ tung hết rồi. Chiếc xe việt dã kia sẽ nhanh chóng đuổi đến, ngoài việc tiến về phía trước, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác! Cho nên, mọi người cầm chắc hành trang, chúng ta xuất phát thôi.”
Đôi mắt An An lộ vẻ lo lắng: “Dao Dao, cậu có đi được không?”
“Tớ… tớ đi được!” Khóe mắt Nhiễm Dao ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn kiên định!
Đàm Hi nhặt chiếc ba lô Hàn Sóc ném dưới đất, đưa cho cô, “Có mấy quả lựu đạn đã làm cậu sợ bay mất cả hồn phách rồi à?”
“Xi! Sao thế được chứ?!”
...