...
“Khiêm tốn là gì cơ? Có ăn được không? Bao tiền một cận thế” Vẻ mặt Đàm Hi ngây ngô khiến người ta vừa nhìn đã thấy thích.
Lục Chinh dở khóc dở cười, “Đừng giả vờ nữa, nói chuyện tử tế xem nào.”
“Ôi… Nóng quá. Đại Điểm Điềm, anh ôm chặt quá rồi!” Đàm Hi động chân tay một chút mới phát hiện ra mình là một con nhộng lớn ở trong kén.
Tuy rằng đã bật điều hòa nhưng bị bọc trong chăn thế này thì vẫn thấy rất nóng.
“Ai bảo em bọc người chặt thế chứ? Đáng đời!”
Đàm Hi hừ lạnh: “Phòng cháy, phòng trộm, phòng sói…”
Lời còn chưa dứt thì đã bị con sói nào đó giật chăn trên người xuống, để lộ ra thân mình trần trụi y như một quả trứng gà đã bóc hết vỏ, mắt sỏi lập tức xanh lè.
Chỉ vì, trên người Đàm Hi chẳng mặc bất kỳ thứ gì, có thể nói là cực kỳ hút mắt…
Lục Chinh: “Bé ngoan, anh nóng.”
Đàm hi vừa nghe thấy hai tiếng “bé ngoan” thì da đầu đã run lên. Bình thường thằng nhãi này chỉ khi đang trong trạng thái cực kỳ động tình mới gọi như thế.
“Có cần em đi xả giúp anh một bồn nước lạnh để hạ hỏa không?”
“Dùng nước lạnh làm gì? Em là được rồi.” Người đàn ông khẽ cười, ánh mắt như mặt hồ lăn tăn gợn sóng, nhẹ nhàng lan tỏa.
“Lång lo.”
Mặt mày Lục Chinh hơi tối lại, “Em nhắc lại lần nữa xem?”
Đàm Hi thấy sắc mặt anh không tốt, sợ con sói này sẽ nhào lên ngay lập tức nên vội vàng ngậm miệng lại.
“Sao không nói gì hả?” Người đàn ông gối tay ra sau đầu, dáng vẻ lười nhác như một con mèo lớn, mà Đàm Hi chính là con chuột nhỏ đang bị trêu đùa.
“Hừ! Nói thì nói!” Chuột nhỏ cũng có lúc bướng bỉnh lên cơ mà.
Lục Chinh nhướng mày.
“Khụ… Em đang nói chuyện tử tế đấy nhé, tạm thời không thảo luận để tài “lẳng lơ” này nữa. Sầm Thị đã cắm rễ ở thủ đô nhiều năm như thế, nền móng cực kỳ vững chãi, huống chi còn là doanh nghiệp gia đình, khả năng có thể tiếp nhận toàn bộ là không сао.
Năm đó, Sâm Chấn Đông dụng nghiệp chỉ với hai bàn tay trắng. Tuy rằng được nhà vợ giúp đỡ không ít nhưng không thể phủ nhận, Sầm Thị hiện giờ là giang sơn mà ông ta tự tay đánh hạ được.
Thông thường những công ty mà có nội tình như thế thì người đưa ra quyết sách cũng có khí thế độc tài. Quả nhiên…
Lục Chinh, “Lúc Sâm Chấn Đông còn sống, Hội đồng quản trị gần như không dám nói hai lời trước mặt ông ta.”
Thế nên, bấy giờ Sâm Đỏa nhi mới gặp phải khó khăn.
“Em định đưa ra vài lời khuyên giúp cô ta đối phó với đám lão già kia, đổi lại, em muốn 5% cổ phần danh nghĩa trên tay cổ ta.”
Ngày hôm sau, thứ bảy.
Lục Chinh không cần phải đi làm nên ngủ cùng Đàm Hi đến tận 9 giờ mới dậy.
Bởi vì tối qua lao động vô cùng hăng say nên sáng nay dậy, Đàm Hi thấy bắp đùi vẫn còn mềm nhũn, “Đổ khốn!” “Tự nhiên sao lại mắng chửi người thế hả?” Lục Chinh đã mặc áo polo vào, đi tới, đứng sóng vai với cổ ở trước gương lớn.
Người đàn ông cao lớn đĩnh đạc, thiếu nữ nhỏ nhắn yểu điệu, nhìn vào trong gương chỉ thấy đúng là một đội trời sinh.
Đàm Hi chán nản chỉ vào một đốm đỏ rõ ràng in trên xương quai xanh, “Anh nhìn đi, thành như thế này rồi đây này.”
“Ừ, nhìn rất đẹp đấy.” “…” Đẹp em gái anh ấy mà đẹp!
Bữa sáng do chính tay Lục Chinh làm, sữa tươi và bánh mì kẹp, vừa đơn giản vừa tiện lợi.
Sau khi ăn sáng xong, Đàm Hi lại nhốt mình trong phòng ngủ, tiếp tục tổ màu cho bức “Triều Dương“. Trong lúc đó, hình như Lục Chinh có tới gõ cửa nhưng cô chỉ đáp một câu cho có rồi không để ý tới nữa.
Một khi cầm cọ lên, tất cả sự tập trung của cô sẽ đặt trên tranh vẽ, hoàn toàn không quan tâm gì tới xung quanh cả.
Phạm Trung Dương từng nói đùa, kiểu gì cô cũng phát điện cho mà xem.
Đàm Hi chỉ cười cho qua chuyện.
Điên hay không thì cô không biết, nhưng nghiêm túc làm bất kỳ việc gì đều đã trở thành nguyên tắc ăn sâu vào ý thức của cô. Nếu đã vẽ thì phải cố gắng để đạt được kết quả tốt nhất.
Sau khi xong việc, cô dọn dẹp sạch dụng cụ vẽ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường thì đã hai giờ mười lăm phút chiều rồi.
Đi ra ngoài phòng khách, không thấy Lục Chinh đầu.
Đàm Hi lại đi vào bếp, phát hiện ra trên bếp vẫn còn đồ ăn còn ấm. Cô mở nắp vung nồi ra, hương thơm xộc vào mũi.
“Xuất quan rồi đấy à? Có luyện thành thần công gì không?” Người đàn ông dựa vào bên khung cửa, khẽ cười.
Choang…
Đàm Hi thả nắp nồi xuống, xoay người nhào tới, hai chân khoanh chặt lấy bụng người đàn ông, tay cũng ôm chặt lấy cổ anh. Cũng may Lục Chinh giữ được trọng tâm, eo có lực, nếu không thật sự không thể đỡ nổi mấy trò nhảy nhót này của cô.
“Anh ăn gì chưa? Thức ăn kia là để phần em à?” Đàm Hi chớp đôi mắt to tròn.
“Ừ.” Lục Chinh không ôm lại cổ, hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt trầm và lạnh lùng: “Thế nên, bình thường khi anh không ở bên, em đều không ăn trưa thế này à?”
Đàm Hi cố gắng để không bị tuột xuống, chân kẹp bụng anh càng chặt hơn, “Có ăn chứ, chỉ là ăn muộn tí thôi.” Sắc mặt người đàn ông hơi hòa hoãn lại: “Dù thế nào thì cũng phải lấy sức khỏe làm đầu.”
“Biết rồi mà.” Bộ dạng nghe lời cực kỳ ngoan ngoãn. Nhưng Lục Chinh biết rõ sự bướng bỉnh của cô nhóc này, có lẽ cũng chỉ nghe thế cho qua, tương lai vẫn cứ sẽ làm theo ý mình.
“Xuống đi, ăn cơm trưa đi đã.”
“Oh.”
Nhìn một bản đồ ăn nóng hổi, còn có món phổi heo chấm nước sốt cay mà cô thích, mắt Đàm Hi lộ ra vẻ kinh ngạc, “Những cái này là anh làm đấy à?”
“Vú Trường đã tới.”
“Ra vậy…”
Đang ăn hăng say thì điện thoại đổ chuông, là một dãy số xa lạ.
“Xin chào, tôi là Đàm Hi.”
“Tôi ở bên dưới Bồng Lai, có thể nói vài câu với cô được không?”
Là Sâm Đóa Nhi.
Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe: “Được.”
Lúc Sầm Đóa Nhi lên nhà thì bát đũa trên bàn còn chưa dọn đi, “Giờ này rồi, cô ăn trưa hay ăn tối thế?”
“Ăn trưa.”
Đàm Hi mời cô ta ra ngoài phòng khách ngồi, “Chỉ có nước lọc, có muốn uống không?”
“Cảm ơn.”
Sắc mặt Sẩm Đóa Nhi không tốt lắm, tuy rằng đã trát một lớp phấn dày nhưng vẫn không che đi được hết quầng thâm trên mắt, phấn má hồng cũng không thể nào thay đổi được nét mặt tiều tụy của cô ta.
“Tới tìm Lục Chinh rồi à?” Đàm Hi đẩy cốc nước tới trước mặt cô ta.
“Ừ.” Sầm Đóa Nhi cúi đầu, mi mắt rũ xuống, “Nhưng mà anh ta không đồng ý với đề xuất góp vốn kia.” Đàm Hi cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, “Thế tìm tôi có việc gì không?”
“Trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, Đàm Hi, chẳng phải tất cả những chuyện này đều nằm trong âm mưu của cô sao?”
...