Chương 210: Ông phạm và bà lê


...

L

ão già được người ta lo lắng muốn cố gắng để lại ấn tượng tốt nào đó, lúc này đang ở ngoài đại sảnh gặp mấy vị khách nước ngoài khá có tiếng tăm.

Không có ngoại lệ, tất cả đều là người trong ngành.

“Bà Lê, bà thấy sao?” Người nước ngoài mắt xanh biếc đầu hói đột nhiên quay đầu lại, mọi người nhất tề nhìn qua đó.

Liền thấy một quý bà trang nhã mặc váy sườn xám, đang đứng trước một bức tranh mực tàu hoa điểu thời Đường, gương mặt đánh giá, thần thái nghiêm túc.

“Bà Lê?” Người nước ngoài kia lại nói, vô cùng nhẫn nại, thậm chí tách đám đông ra đi đến bên cạnh bà, thái độ cung kính khác thường.

Lúc đó, mọi người mới dồn sự chú ý lên người phụ nữ đi phía sau không hề có cảm giác tồn tại này.

Phạm Trung Dương cũng đã nhìn thấy, sắc mặt phút chốc cứng lại, còn thêm vẻ uy nghiêm.

“Ông Jones.” Người phụ nữ di chuyển ánh mắt khỏi bức tranh, gật đầu đáp lại, hành động cũng hàm xúc tự nhiên.

“Ồ.” Người ngoại quốc vỗ trán một cái, “Quên không giới thiệu với mọi người. Vị này là bà Lê Diệp, phó hội trưởng Hiệp hội họa sĩ Hoa Hạ, rất vinh hạnh có thể mời bà đến đây.”

“Lê Diệp? Là bà ấy thật sao?”

“Đó là nhân vật lợi hại lắm đó, chẳng trách lại được ngài Jones coi trọng như vậy?”

“…”

Vừa dứt lời, mọi người đã bắt đầu xì xào bàn tán.

Tất cả đều kính phục và tôn trọng.

“Bà Lê, không ngờ lại là bà, đúng là có mắt mà không thấy núi thái sơn. Mong bà không trách.”

“Thất kính thất kính rồi…”

Nhất thời, mọi người đều bắt đầu cung kính, tiến lên hàn huyên.

Lê Diệp đáp lại qua loa, rồi thấp giọng trò chuyện cùng ngài Jones, đám đông vây quanh hai người, hai người ở giữa nghiễm nhiên biến thành tư thái sao trời vây quanh mặt trăng.

Phạm Trung Dương đứng ngoài vòng vây, ý cười chậm rãi ngưng đọng lại, cho đến khi gương mặt không còn biểu cảm gì nữa.

“Tôi qua xem đám sinh viên thế nào…”

Dặn dò đôi câu rồi quay người rời đi.

Lại nói đến Đàm Hi ở bên kia, đứng liền lúc nửa giờ đồng hồ, tiếp đón hai vị khách tham quan là dân bản địa Tân Thị, khó khăn lắm mới có một vị khách người Hàn Quốc, nhưng lại nói giọng vùng Đông Bắc trôi chảy.

“Có thể giải thích cho tôi biết ý nghĩa bức tranh này được không?” Vị khách người Hàn Quốc chỉ tay vào bức tranh vẩy mực năm màu ở bên trái phía trên tường.

“Đây là tác phẩm thời kỳ đầu của Ô Ngưu, họa sĩ tranh sơn dầu đương đại, sử dụng phép ghép hình vuông bất quy tắc, để tạo nên ý cảnh dung hợp màu sắc lại với nhau, nhìn từ xa giống như một bảng pha màu đã nhúng nước, nhưng nhìn gần còn có thể phát hiện ra…”

Đàm Hi đang chuẩn bị nói, thì đã bị Tăng Kỳ chặn lại rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Xin lỗi.” Vị khách người Hàn Quốc cắt ngang lời hắn, “Những thứ cậu nói đều là tài liệu viết,“ anh ta lắc lư cuốn tập tuyên truyền trong tay, “Tôi muốn biết ý nghĩa thực sự của bức tranh này, giống như bức tranh “Hoa hướng dương” của Phạn Cao thể hiện niềm hy vọng bất diệt, vậy còn bức tranh này thì sao?”

“Có thể là biểu đạt… dung hòa… đúng, dung hòa! Sự kết hợp giữa màu lam và màu hồng, màu đen và màu trắng…”

“Không, đây không phải là đáp án mà tôi mong muốn.”

Tăng Kỳ xấu hổ đến đỏ bừng cả mang tai, chỉ mong tìm được một cái lỗ để chui vào.

Đàm Hi cong cong khóe môi, đứng yên không nói, nhưng đáy mắt đã có một tia sáng lạnh lẽo lướt qua.

“Cô gái này, có thể nghe cách nhìn nhận của cô được không?”

“Đương nhiên là được rồi. Bức tranh này lấy tư tưởng “thái cực” trong “Trang Tử” nổi danh thời Chiến quốc làm chủ đạo, vận dụng màu sắc làm phương tiện biểu đạt, thể hiện tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất.”

“Thái cực?”

“Thái cực, chính là vũ trụ đi từ vô cực đến thái cực, và quá trình vạn vật hóa sinh. Chính là trạng thái trước khi thiên địa sơ khai, hỗn độn chưa phân rõ âm dương. Kinh dịch hệ từ: thị cố dịch hữu thái cực, thị sinh lưỡng nghi.”

Vị khách nọ ngẩn ngơ, nhưng không ngăn nổi ánh mắt sùng bài của anh ta đối với Đàm Hi.

Người phía sau ngầm hiểu, “Nói một cách đơn giản, đó chính là sự giao hòa.”

“Giao hòa?”

“Lấy một ví dụ, một nửa nước, một nửa sữa bò, đổ vào trong cùng một cái bát, rồi khuấy đều lại với nhau.”

“A! Vậy thì tôi hiểu rồi. Cảm ơn, pretty girl (cô gái đáng yêu)!”

Đàm Hi xua tay, “Không có gì.”

Dựa trên nguyên tắc, cô tiễn khách ra tận cửa, vị khách người Hàn Quốc bỗng nhiên ngừng lại, hỏi số điện thoại của cô.

Đàm Hi từ chối.

Vị khách nọ cũng không dây dưa, khen thêm mấy câu đại loại như “cô đẹp lắm” rồi tiêu sái cáo từ.

Đàm Hi quay trở về, gặp ngay Tăng Kỳ.

Phản ứng đầu tiên của cô là tránh ra.

“Đợi đã.”

Bước chân ngừng lại, bờ môi khẽ mang nụ cười, “Bạn học, có chuyện gì à?”

“Chuyện đó… cậu có muốn uống nước không?”

“Không cần, cảm ơn.”

“Ồ. Vậy tôi đi đến phòng uống nước một lát. Cậu giúp tôi trông chừng một lát.”

Đàm Hi gật đầu, nể tình hắn đã đỡ cô một lần.

Tăng Kỳ vừa đi, ông Phạm đã tới.

“Sao chỉ có mình em? Tăng Kỳ đâu?”

Đàm Hi ngẩn người giây lát, rồi mới phản ứng lại Tăng Kỳ là tên nam sinh kia.

“Bạn ấy đi uống nước.”

Phạm Trung Dương vốn dĩ tâm trạng đang không được tốt, nghe vậy chỉ cảm thấy càng phát hỏa, thằng nhóc này chỉ biết làm biếng!

“Đứa nào cũng khiến người khác phải lo lắng! Cuối kỳ còn muốn được cộng thêm điểm không hả? Còn muốn tham gia trao đổi sinh viên không hả?!”

Khóe miệng Đàm Hi co giật, nghiêng đầu định đi.

“Này, cô nhóc này thái độ thế này là sao hả?” Rung râu trừng mắt nhìn.

“Đầu tiên, em không phải vì để được cộng điểm nên mới tới đây; thứ hai, là một tân sinh viên năm nhất, em tạm thời vẫn chưa có liên quan gì đến dự án trao đổi sinh viên cả.”

Phạm Trung Dương: “…”

Khi Tăng Kỳ quay lại đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của ông Phạm giận dữ rời đi, nhất thời biến sắc mặt.

“Giáo sư Phạm đến đây à?” Hoảng hốt muốn kéo tay Đàm Hi.

Cô khẽ gật đầu, yên lặng tránh sang một bên.

“Vậy ông ấy có hỏi tôi không?”

“Ừm.”

“Cậu trả lời sao?”

“Thì có sao nói vậy thôi.”

“Sao cậu lại rắp tâm hại tôi chứ?! Uổng công tôi đưa nước cho cậu lúc cậu say, đúng là đồ vong ân bội nghĩa!”

Ánh mắt Đàm Hi đột nhiên nghiêm nghị, “Cậu bị thần kinh à?”

Tăng Kỳ ngẩn người, trước khi nói hắn đã từng nghĩ xem Đàm Hi sẽ phản ứng thế nào, có lẽ sẽ xấu hổ đôi chút, hoặc là xấu hổ đến cực điểm…

Nhưng điều duy nhất hắn không thể ngờ tới, là cô lại lật mặt hắn ngay tại chỗ.

“Sao cậu có thể mắng người như vậy được chứ?”

“Đây gọi là có qua có lại hiểu không hả?”

Tăng Kỳ rối đến hoảng hốt, lúc trước đúng là hắn đã mắng một câu là đồ vong ân bội nghĩa…

Nhưng vừa nghĩ đến việc giáo sư Phạm bất mãn với mình, thậm chí còn liên lụy đến kỳ thi trao đổi sinh viên học kỳ sau, hắn liền thấy tức giận đến mức không có chỗ phát tiết!

“Chẳng lẽ cậu không biết che giấu giúp tôi một chút được sao?!” Ngữ khí oán thán, phiền muộn khó chịu.

“Cậu đã dặn tôi thế à?”

“Cái gì?”

Đàm Hi đã mất kiên nhẫn, “Cậu đã dặn dò nhờ tôi che giấu giúp à?”

“…”

“Không có đúng không? Nếu đã như vậy, thì dựa vào cái gì mà tự ý quyết định?”

“Cậu!”

Đàm Hi nhún vai, xoay người định đi.

“Thật quá đáng quá! Uổng công tôi mời cậu uống nước…” Lời nói không khỏi có chút ấu trĩ sau cơn giận dữ.

Đàm Hi nghĩ ngợi một lát, xoay người chạy đi.

Khi Tăng Kỳ còn vẫn đang ngây ngẩn, cô đã chạy nhanh như bay lại, trong tay cầm một chai nước suối chưa mở nắp.

Cô nhét chai nước vào tay hắn, “Trả lại cho cậu.”

Tăng Kỳ: “…”

Trong lòng Phạm Trung Dương khó chịu, bước nhanh đến sân thượng, lặng lẽ rút một điếu thuốc ra hút, rồi lại móc kẹo cao su ra nhai, đợi mùi thuốc trên người bay đi hết mới quay về đại sảnh.

Đoàn chuyên gia đã tản ra, ai nấy đi thưởng thức bức tranh của mình, thỉnh thoảng sẽ thấp giọng giao lưu với nhau.

“Giáo sư Phạm, cuối cùng ông cũng quay về rồi!”

“Tiểu Lưu, tìm tôi có chuyện gì?”

“Ồ, chiều nay có mấy vị quan viên tới đây, có lẽ là cần ông cùng đón tiếp.”

“Được, tôi biết rồi.”

“Vậy tôi không làm phiền ông nữa.”

Phạm Trung Dương khôi phục lại tâm trạng, móc ra cuốn sổ ghi chép màu đen chuẩn bị viết.

“Trung Dương.”

Tức thì lưng cứng đờ lại.

Lướt bộ váy sườn xám màu trắng đến bên cạnh, cùng sánh vai bên nhau thưởng thức một bức tranh, “Đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Siết chặt nắm đấm, rồi lại dần buông lỏng ra.

“Tìm một nơi trò chuyện chứ?”

“Được.”

Trong hội trường có một quán cà phê, hai người lần lượt ngồi xuống.

Lê Diệp nhìn người đàn ông tóc dài tới trán, hơi có vẻ lề mề trước mặt, tiếng gọi “sư huynh” nghẹn lại nơi cổ họng, không thể thốt ra được thành lời.

Phạm Trung Dương từ lúc bước vào cửa đã rủ mắt xuống, giữ im lặng.

“Ông… vẫn khỏe chứ?”

“Ừm.”

“Khiết Nghi thì sao?”

“… Cũng khỏe.”

“Tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ.”

Phạm Trung Dương căng thẳng, Lê Diệp nhìn thấy rõ ràng.

“Tôi biết, ông coi thường kiểu dựa vào quan hệ này, tôi sẽ không cưỡng ép ông, nhưng chi bằng ông nghe tôi nói hết đã rồi hãy quyết định có được không.”

Sắc mặt bỗng nghiêm nghị lại, thái độ nghiễm nhiên giải quyết công chuyện, “Bà nói đi.”

“Tôi quen một vãn bối rất có tài năng, xuất thân khoa tranh sơn dầu, đang học năm ba ở Italy, tôi đã từng xem tác phẩm của người đó, tuy còn thiếu vài phần linh khí, nhưng nền tảng rất vững chắc. Nay người đó muốn tìm hiểu qua về quốc họa, tôi không có thời gian đích thân dẫn dắt, Tỉnh Thuần còn đang bận chuẩn bị triển lãm tranh, tôi cũng rất ngại khi làm phiền ông, cho nên muốn hỏi thử xem, ông có thể dẫn dắt người đó một thời gian được không?”

“Nam à?”

“Không phải.”

“Tôi không nhận đệ tử nữ.”

“Không phải.” Lê Diệp xua tay, “Tôi chỉ muốn cô bé đó đi theo ông, làm một trợ giảng hay trợ lý gì đó thôi.”

“Chỉ cần phía trường học đồng ý, thì tôi không có vấn đề gì, cứ coi như là điều động nhân sự bình thường thôi.”

Ngụ ý rằng, muốn tôi dạy cô ta gì gì đó ư, xin lỗi, ông đây không làm được!

Lê Diệp biết khúc mắc trong lòng ông ta, hiện giờ cũng không dám được voi đòi tiên, gật đầu đáp: “Vậy thì làm phiền sư huynh rồi, tôi sẽ có lời với phía trường học.”

“Nữ sinh đó là người thân của bà sao?”

“Coi là vậy.”

Chuyện con trai yêu cầu, bà sẽ tận lực đáp ứng, đương nhiên, cũng quả thực phải dựa trên ghi nhận bản lĩnh hội họa vững chắc của cô bé kia.

Phạm Trung Dương nghe vậy, tâm trạng không vui.

Cái gì là “coi là vậy” chứ?

Lần nào gặp bà ta cũng đều cảm thấy bà ta càng ngày càng thay đổi, trước đây khi còn ở bên nhau, cô gái ấy đơn thuần dịu dàng biết bao, giống như làn suối tươi mát nơi khe núi, trong lành hoan lạc, vừa nhìn đã thấy được đến tận đáy.

Ngày nay, cùng với kỹ thuật vẽ tranh ngày càng thanh thuần là khí chất được nuôi dưỡng trong cuộc sống an nhàn sung sướng trên người bà, giống như thanh kiếm bất cứ lúc nào cũng sẽ tuốt vỏ ra, không biết lúc nào sẽ đâm về phía ông.

Đối với điều này, Phạm Trung Dương tiếc hận, đồng thời cũng đau lòng.

Người con gái đã từng được ông coi như báu vật đã sớm bị thay đổi bản chất khi trải qua sự biến hóa của năm tháng và những vất vả giày vò của cuộc đời, nhưng sự thay đổi này đều tồn tại ở đa số những người năm xưa, ngày nay, người thăng quan thì thăng quan, người phát tài thì phát tài, chỉ có ông vẫn là một người dạy học.

Thế nhưng, mỗi người đều có sự kiên định và cố chấp của riêng mình, Phạm Trung Dương chỉ lo cho bản thân mình, không có bất kỳ tư cách nào đi thuyết giáo người khác.

Bỗng nhiên, Lê Diệp nhận một cuộc điện thoại, khẽ ấn nút nghe, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt uyển chuyển.

“Đây là tài liệu về cô ấy, tôi còn có việc phải đi trước. Cho tôi gửi lời hỏi thăm Khiết Nghi.”

Cho đến khi người đã rời khỏi quán cà phê, Phạm Trung Dương mới nhếch miệng cười như tự giễu bản thân mình, nhận tập giấy A4 kia, trang đầu tiên là sơ yếu lý lịch.

Ông ta liếc nhìn lên cột tên.

Hề Đình.

...