Chương 597: Cuộc đàm phán giữa lục tổng và đàm tổng


...

Ngủ trưa dậy, Đàm Hi thay một bộ quần áo chỉnh tế.

Áo Balmain đệm vai góc cạnh, dáng áo ngắn, màu trắng thuần khiết, bên dưới phối với quần ống rộng màu trắng, cảm giác phiêu dật.

Mái tóc cũng được buộc thành đuôi ngựa cao, lại dùng keo xịt định hình để xử lý hết những sợi tóc con xung quanh, cô bạn bè nhỏ ngọt ngào bỗng chốc biến thành ngự tỷ chuyên nghiệp.

Đàm Hi không trang điểm quá đậm, sau khi thoa lớp kem dưỡng xong, cô vẽ chân mày một chút, đương nhiên cũng không thể thiếu được son môi, thứ vũ khí sát thương hạng nặng của phụ nữ.

Đàm Hi chọn màu đỏ nhất.

Thu xếp xong, đứng trước gương, ánh mắt cô gái sắc bén, khóe môi hơi cong lên, tất cả đều vừa vặn hợp ý. Cầm túi xách lên ra khỏi phòng ngủ, cô đến thẳng thư phòng.

Cộc cộc cộc. Lục Chinh đặt bản báo cáo đo lường đất đai trên tay xuống. Khoảnh khắc tiếng gõ cửa vang lên, anh còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

Trong ký ức của anh, hình như Đàm Hi chưa bao giờ gõ cửa phòng anh nghiêm chỉnh, cho dù là thư phòng hay phòng tắm, cô cứ thế mở cửa xông thẳng vào, không để ý cái gì bất chấp tất cả giống như chú mèo hoang.

Bây giờ lại làm gì thế này?

Sao bỗng nhiên lại trở nên lịch sự vậy chứ?

“Mời vào” Cho dù thế nào, xem sao đã rồi tính.

Nhưng không ngờ vừa nhìn thấy cô đã hoàn toàn bị về kinh diễm làm chấn động. Cô gái mặc đồ công sở màu trắng, áo ngắn đến ngang thắt lưng đồng thời cũng làm kéo dài chân ra. Đã từng nhìn cô phối đồ với áo thun, quần bò màu trắng nhiều, hoặc váy dài thời trang, Lục Chinh không biết là cô nhóc này mặc đồ tây cũng đẹp như vậy.

Từ biểu cảm cho đến khí chất đều không mấy khác biệt so với người làm việc chốn công sở lâu năm.

Trong lòng anh dâng lên một cảm giác quái dị, nhưng cụ thể ra sao lại không nói được thành lời.

“Tim anh à?” Lục Chinh bình tĩnh nói, ăn mặc thế này sẽ không phải đến để câu dẫn anh, huống hồ tối qua còn làm cô bị thương

eo, có lẽ cô sẽ không dại gì vội vàng đưa mình đến trước họng súng như vậy.

“Lục tổng, chơi thoải mái rồi, có phải bây giờ nên ngồi xuống bàn chuyện hợp tác rồi không?”

Lục Chinh đã đoán được sẽ thế này rồi, ai bảo cô nhóc này thuộc họ ham tiền chứ? Vĩnh viễn không bao giờ chế nhiều tiền.

“Được, mời Đàm tổng ngồi”

Rõ ràng tối qua hai người vẫn còn triền miên trên một chiếc giường, nhưng nay lại cách nhau một chiếc bàn làm việc, trở thành đối thủ với nhau.

Anh không nhường, tôi không lùi, thương trường như chiến trường, vĩnh viễn đặt lợi ích lên hàng đầu, không có chỗ cho giao tình.

Thứ gọi là “quy tắc ngầm” chẳng qua cũng chỉ là một chiếc chìa khóa mà thôi.

Muốn đi đến hợp tác thực sự, trừ khi hai bên đều có lợi ích có thể đạt được, nếu không sẽ chỉ là nói suông.

Lục Chinh co ngón trỏ lại khẽ gõ lên mặt bàn. Cùng lúc đó, Đàm Hi cũng làm động tác tương tự như vậy theo thói quen.

Hai người đều ngưng lại.

“Theo như tôi được biết, Thịnh Mậu là một công ty đầu tư mới thành lập chưa được một năm, hơn nữa cũng chưa có danh tiếng. Có không ít công ty muốn hợp tác với Lục Thị, gần như công ty nào cũng có tiếng hơn Thịnh Mậu. Trong tình hình đó, cô thấy chúng tôi dựa vào đầu lại lựa chọn các cô?”

Đàm Hi híp mắt lại, thì ra đây chính là Lục Chinh ở trên bàn đàm phán, bình tĩnh, sắc bén, nhanh nhạy, mỗi câu nói đều như bóp đúng vào tử huyệt của Thịnh Mậu, hung hăng giẫm đạp.

Có sợ không?

Đương nhiên.

Có chiến không?

Tất nhiên phải chiến rồi.

“Đầu tiên, nay Thịnh Mậu đã hoàn toàn thay da đổi thịt, còn về danh tiếng, đó cũng do ảnh hưởng của những người tiền nhiệm. Năng lực làm việc của chúng tôi không có bất cứ vấn đề gì, tin rằng những người đã từng hợp tác với Thịnh Mậu không lâu trước đây sẽ nhận thấy rõ nhất vấn đề này. Thứ hai, về lý do tại sao lại lựa chọn Thịnh Mậu, rất đơn giản, bởi vì chúng tôi có năng lực khiến công ty con của Lục Thị sẽ thu được lợi nhuận từ đầu tư trong vòng nửa năm tới.”

“Nửa năm?”

“Đúng vậy. Như tôi được biết, hiện nay công ty con của Lục Thị ở Tân Thị tuy đang có xu thế lợi nhuận tăng đều, nhưng thu nhập đầu tư lại ngày càng giảm sút, số nợ xấu nhiều. Hơn nữa, đã hai ba năm liền khoản tiền đầu tư vào thực nghiệp đều bị thất bại, khiến công ty thua lỗ không ít, đồng thời còn làm tổn hại đến lợi ích của cổ đông, về lâu dài chỉ e sẽ khiến hội đồng quản trị đau đầu. Nếu chờ đến lúc đó mới nghĩ cách giải quyết thì chỉ e đã muộn rồi.”

Lục Chinh nhìn cô, ánh mắt sắc bén bức người.

Trong một khoảnh khắc, thậm chí anh còn muốn đứng dậy vỗ tay cho cô! Chỉ vừa mở lời ra đã nói không sót thứ gì, cũng không dư thừa gì về tình hình căn cơ của công ty con của Lục Thị ở Tân Thị, xem ra cô đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến đây.

Nói chuyện nói bảy giấu ba, có giữ lại đôi chút, lấy tình cảm để làm lay động nhân tâm, lấy đạo lý để làm sáng tỏ vấn đề, nhưng không tự hạ mình để nhượng bộ, mà ngược lại lại nghĩ cách để nắm lấy điểm yếu của anh.

Thành thạo điệu nghệ như vậy, còn lão luyện giảo hoạt hơn dân trong nghề lăn lộn đã lâu, cuối cùng Lục Chinh cũng hiểu cảm giác kỳ lạ đó trong lòng mình là gì…

Đàm Hi quá bình tĩnh, hoàn toàn không giống như lính mới vào nghề, chẳng trách cổ đã tin tưởng chắc chắn khi tiếp nhận Thịnh Mậu, thì ra cô đã tính toán kỹ càng từ trước rồi.

Chỉ là… những thứ này cô đã học được từ đâu?

Cũng có lẽ một phần là do cố có tài năng bẩm sinh, nhưng khi không có người dạy dỗ sẽ không thể rèn luyện được phong cách đàm phán dứt khoát gọn gàng như vậy được.

Lục Chinh: “Ngay cả đội ngũ cố vấn hùng mạnh của công ty cũng phải bó tay, nhưng cô lại nói trong vòng nửa năm sau sẽ thấy được hiệu quả, cô dựa vào đầu để tự tin khẳng định chắc chắn như vậy?”

“Yêu cầu của Thịnh Mậu là trích ra mười phần trăm hoa hồng thu nhập ròng, cũng tức là, nếu như cuối cùng vấn đề của quý công ty không được giải quyết, thu nhập đầu tư vẫn ở mức âm, thì Thịnh Mậu cũng không thu được tiền, đồng nghĩa với việc làm không công cho Lục Thị, tính như vậy thì Lục tổng không bao giờ thiệt, mà ngược lại còn được lời sức lao động nửa năm miễn phí, chẳng phải vậy sao?”

Lục Chinh trầm tư, vốn dĩ chuyện hợp tác anh cũng chỉ thuận miệng nói đại ra như vậy, không ngờ cô nhóc này lại coi là thật, còn dùng thái độ bàn chuyện công để đàm phán với anh, thực sự…

Vô cùng thú vị!

...