...
Trong bóng đêm, cằm Lục Chinh gác lên cổ Đàm Hi, hai người cùng nhau cảm nhận hơi thở của đối phương.
Đàm Hi trở mình, mặt đối mặt với anh.
Lực đạo của người đàn ông hơi mạnh: “Đừng ngọ nguậy.”
“… Anh không thể khống chế cái thứ đó được à?”
“Không khống chế được!”
“Vậy em sang chỗ bà nội ngủ.”
“Đừng có mơ hão nữa đi.”
Bạo quân!
Ôm nhau ngủ say, đầu tựa sát bên đầu.
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng thì Đàm Hi đã dậy rồi.
Ừ, nóng quá mà tỉnh.
Dưới chăn, lồng ngực cường tráng của người đàn ông như cái máy sưởi công suất cao, sau lưng Đàm Hi toàn là mồ hôi, cứ như đang nằm trên một cái vỉ nướng, cảm giác này… thật là một lời không thể nói hết được.
“Tỉnh rồi à?” Trầm thấp và du dương, khàn hơn so với bình thường mấy phần nên nghe cực kỳ gợi cảm, lỗ tai Đàm Hi mềm mại như muốn mang thai luôn.
“Ừm… thấy hơi nóng.”
Cái ôm của người đàn ông lỏng ra một chút, chăn cũng hé ra một cái khe để không khí mát mẻ lùa vào, “A…”
Gió mát quá.
“Mấy giờ rồi?” Đàm Hi hỏi.
Sau một hồi âm thanh sột soạt, Lục Chinh liền đáp: “Sáu giờ hai mươi.”
“Tám giờ em phải vào lớp.”
Hai người lại lần chần tới tận sáu giờ bốn mươi mới rời giường.
Đàm Hi đứng trước gương lớn sửa sang lại cổ áo, vừa lúc Lục Chinh đi từ trong toilet ra, một thân quần áo ở nhà nhưng nhìn còn oách xà lách hơn cả người mẫu trên tạp chí thời trang.
Lúc ra khỏi nhà cũng không đánh thức bà cụ Lục.
Lục Chinh lái xe ra khỏi khu chung cư. Trên đường đi, Đàm Hi còn xuống xe mua bữa sáng.
Giải quyết xong trong nháy mắt, lại cầm đút cho Lục Chinh, nhân lúc anh há miệng còn cố ý cho cả tay vào miệng anh.
Trò đùa dai thành công.
Người đàn ông vẫn nhìn thẳng về phía trước, trong mắt toàn là vẻ bất đắc dĩ.
“Ai bảo tối qua anh bắt nạt em chứ! Hừ!”
Lại còn báo thù nữa cơ đấy.
“Ngoan, lần sau sẽ để em bắt nạt anh.”
Làm Đàm Hi tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Anh không thể nhịn được à?” Ánh mắt đầy u oán.
Người đàn ông cười khổ một tiếng, “Thì anh phải nhịn được mới được chứ.”
“Khó như thế cơ à?”
“Rất khó.” Cực kỳ nghiêm trang.
“…” Đàm Hi chỉ có thể tự an ủi mình rằng vì cô quá hấp dẫn nên mới làm tên cầm thú này không kiềm chế được.
Từ chung cư tới trường học cũng không xa lắm, rất nhanh đã tới trước cổng trường.
Lục Chinh ghé sát tay cô để ăn nốt miếng bánh cuối cùng. Đàm Hi đột nhiên lại thấy lưu luyến.
Hít cánh mũi, “Anh phải nhớ tới thăm em thường xuyên đấy.”
“Ừ.” Nhớ rồi.
Đàm Hi không về ký túc mà đi thẳng tới lớp học, sau đó gọi điện thoại bảo Hàn Sóc mang sách vở tới cho cô.
“Vãi! Anh đây ba giờ sáng mới ngủ đấy! Ba giờ đấy! Thế mà giờ đã bị cậu đánh thức rồi…”
“Nhớ mang sách lại đây, tớ, cậu, hai cuốn.” Nói xong liền cúp máy luôn.
Hàn Sóc ở đầu bên kia vẫn còn đang chửi bậy.
Một buổi sáng cứ thế bình tĩnh trôi qua.
Cuối tuần kết thúc, lại bắt đầu quy luật sinh hoạt đi học, về ký túc, tới nhà ăn, khu dạy học, một đường ba nơi.
Ăn trưa xong, Đàm Hi đang chuẩn bị đi ngủ.
Vừa mới ngả lưng xuống giường thì điện thoại đổ chuông. Cô không thể không bò xuống dưới, cầm điện thoại đi ra ban công, còn thuận tay đóng cả cửa lại, ba con hàng kia đã bắt đầu gặp Chu Công rồi.
“Alo!”
“… Giọng còn hăng lắm.”
“Ân Hoán?”
“Tôi đây.”
“Xem ra anh vẫn chưa chết.”
“…”
“Rời khỏi Tân Thị rồi à?”
“Ừ. Đi lúc tối qua.”
“Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
“Đàm Hi, cảm ơn cô.”
“Không cần khách khí. Dù sao sau này cũng phải trả lại thôi.”
Ân Hoán cười, cái miệng lúc nào cũng cay độc như vậy, “Nhưng cũng nhờ có cô cho mượn.”
“Có thừa thì đương nhiên sẽ cho mượn rồi.”
“Dù thế nào thì cô cũng đã giúp tôi.”
Đàm Hi nhìn thẳng về phía trước, vừa vặn có thể quan sát được hết khu đồi núi ở phía đối diện, “Đừng để tôi lỗ vốn là đc.”
“Yên tâm, tôi đáng giá để đầu tư.”
Đàm Hi cười, “Chỉ hy vọng như thế.”
“… A Hùng chết rồi.”
“Rồi sao?”
“Tôi còn tưởng cô sẽ khen tôi tiến bộ chứ.”
Ánh mắt Đàm Hi căng thẳng nhưng giọng càng thêm bất cần đời, “Sao hả, anh tự tay giết chết à?”
“Ừ.”
Lực tay siết lại, những ngón tay cầm điện thoại chuyển sang màu trắng xanh, Đàm Hi khẽ cười: “Tốt lắm.”
“Học cô thôi.”
“… Đừng có đổ oan cho tôi.”
“Không có ý đó.”
“Cúp máy đây.”
“Khoan đã…”
Đàm Hi nhíu mày, “Còn việc gì nữa?” Giọng đã lạnh xuống.
Nói một cách nghiêm khắc, quan hệ giữa cô với Ân Hoán không phải cấp trên cấp dưới, càng không phải bạn bè, chỉ có thể coi là hai người xa lạ quen thuộc hơn bình thường một chút vì lợi ích liên quan lẫn nhau thôi.
Thành thật ra, Đàm Hi nghĩ mình cũng không có bản lĩnh khiến hắn vui vẻ phục tùng mình, đây là một người đàn ông đầy dã tâm.
Thế nên, cố gắng tránh giao tiếp quá sâu.
Ân Hoán cũng không có bản lĩnh làm gì cô, bởi vì Đàm Hi có thủ đoạn của riêng mình khiến người khác phải dừng bước đứng nhìn từ xa.
Bởi vậy, quan hệ giữa hai người trước giờ đều không xa không gần.
Cô có cảm xúc, không muốn quá khách khí với hắn, mà đúng là Đàm Hi cũng làm như thế.
Ân Hoán tập mãi cũng thành quen, rốt cuộc bị cô trút giận không ít lần.
“Có việc.”
“Tôi còn có thể làm gì để giúp được anh nữa nhỉ, anh Hoán?”
“Châm chọc tôi đấy à?”
Đàm Hi nhếch môi nở một nụ cười trào phúng: “Không dám. Nhưng giờ tôi muốn đi ngủ trưa, không rảnh nói lời vô nghĩa với anh.”
“Cô có tin tức gì của Nhiên Nhiên không?”
“…”
“Đàm Hi?”
“Không có.”
“Cô đừng lừa tôi.”
“Không đáng.”
“Thế tại sao lại do dự?”
“Ân Hoán, anh thấy hỏi vấn đề này có thích hợp không hả?”
“Tại sao lại không thích hợp?” Hắn hỏi bằng giọng điệu khô khan.
“Sầm Uất Nhiên đã lấy Giang Dự rồi, cô ấy đã là vợ của người khác, tay anh đừng duỗi quá dài như thế.”
“Không cần cô tới cảnh cáo tôi.”
“Thẹn quá thành giận à? Lúc đó anh đang làm gì chứ hả?”
...