...
Đàm Thủy Tâm biết mình đột nhiên đến tham dự là không mấy lịch sự, nhưng sức hấp dẫn của hai chữ “chắt nhỏ” quá lớn, lại cộng thêm sự nhiệt tình của ông Lý, bà cụ do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được đi cùng.
“… Đáng ra còn hơn mười ngày nữa mới đến ngày dự sinh, nhưng thằng nhóc đã không chờ đợi được chui ra rồi, đúng dịp Tết luôn.”
“Vậy thì càng tốt, sinh nhật mỗi năm đều có nhân dân cả nước chúc mừng nó.”
“Đúng đấy! Thật là khéo chọn lúc mà.” Đôi mắt ông cụ Lý hiền từ, “Trăm đợi vạn mong, cuối cùng cũng đợi được, cả đời này tôi không còn tiếc nuối gì nữa rồi. Qua mấy năm nữa, hai chân đều chạm quan tài, cũng có thể ngậm cười nơi chín suối rồi.”
“Tôi thấy ông vẫn còn mạnh khỏe lắm, chắc chắn là người phúc thọ song toàn, không cần phải buồn lo vô cớ.”
Ông cụ Lý cười lớn, chắp tay thở dài: “Cảm ơn bà đã cất lời vàng ngọc động viên.”
Bà cụ liên tục xua tay, hổ thẹn không dám nhận, “Ông nặng lời rồi.”
“Đúng vậy mà, bà đừng khiêm tốn…”
Hai người vừa đi vừa hàn huyên. Ông cụ Lý đi trước nửa bước dẫn đường, “Mời bà đi bên này…”
“Ông nội!” Một nam một nữ dắt tay đi vào, dung mạo khí chất đều thuộc lớp thượng tầng.
Chàng trai cao lớn vạm vỡ, khôi ngô tuấn tú mặc vest. Cô gái dung mạo thanh tú, tươi cười dịu dàng.
“Xin được giới thiệu với bà, đây là cháu trai và cháu dâu tôi, bà đây là bà Đàm ở cùng một khu với ông.”
“Chúng cháu chào bà Đàm.” Chàng trai lễ phép chào hỏi, giơ tay ra bắt.
Bà cụ nhẹ nhàng bắt tay lại đáp lễ, giống như những người bà từng gặp gỡ hàn huyên ở vô số buổi tiệc rượu trước kia, dè dặt nhưng không xa cách, hào sảng thong dong.
“Chào cậu Lý, rất vui được gặp cháu.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, cô gái tươi cười nói: “Bà Đàm đã ăn cơm chưa? Chi bằng bà ngồi đây với chúng cháu một lát? Cơm canh đạm bạc, để bà chê cười rồi.”
“Cảm ơn các cháu, bà ăn cơm rồi.”
“Vậy thì…”
“Ờ, bà Đàm muốn gặp Tiểu Bảo.”
Nhắc đến đứa bé, vẻ rụt rè trên mặt Đàm Thủy Tâm không còn nữa, thay vào đó là nụ cười thân thiện, “Tên là Tiểu Bảo đúng không? Tên hay quá…”
Hai vợ chồng càng cảm thấy bà cụ trước mắt không đơn giản.
“Lệ Hoa, em đi bế con ra đây.”
“Thằng bé ngủ rồi à?” Đàm Thủy Tâm nghe vậy không nhịn được hỏi, “Nếu vậy hay là thôi bỏ đi, đừng làm phiền Tiểu Bảo ngủ. Đứa trẻ vừa đầy tháng phải được nuôi dưỡng cẩn thận.”
“Không ạ.” Cháu dâu ông cụ Lý cười giải thích, “Tiểu Bảo đang được bà ngoại bế, lúc trước nó cứ ngủ suốt, bây giờ dậy rồi thì chơi ngoan rồi. Bà đợi một chút, cháu bế Tiểu Bảo ra đây ngay.” Nói xong, liền xoay người rời đi.
“Nào, bà ngồi đây.” Ông cụ Lý khom người, dáng vẻ lịch thiệp.
Đàm Thủy Tâm có chút bất ngờ, nhưng vẫn nói lời cảm ơn, đi đến bên cạnh ngồi xuống.
“Ông nội, ông tiếp đón bà Đàm giúp cháu, cháu đi qua bên kia xem sao.”
“Cháu cứ đi đi.” Ông cụ Lý vẫy tay, cậu lý vui vẻ chạy đi.
“Cháu ông tuấn tú, cháu gái cũng xinh đẹp, đều xuất sắc hơn người, còn sinh cho ông một đứa chắt trắng trẻo mập mạp, đúng là phúc khí!”
“Bà quá khen rồi. A Vỹ từ nhỏ đã khiến người ta ít phải lo lắng, cũng hiếu thuận, Lệ Hoa cũng là đứa bé ngoan. Tôi thấy bà cũng là người có phúc khí, cháu trai bà cũng lớn rồi đúng không?”
“Ba mươi tuổi rồi ông ạ.” Nghĩ đến Lục Chinh, bà cụ bỗng nhiên lại thấy tự hào.
“Chà, vậy thì chắc cũng kết hôn rồi đúng không?” Ông cụ Lý cũng là người thông minh, thấy Đàm Thủy Tâm thích trẻ con như vậy, liền đoán ra ngay cháu trai bà chắc còn chưa có con. Nếu không thì sao một người hiểu chuyện như bà lại có thể theo ông vào đây được chứ?
Sức hấp dẫn của Tiểu Bảo còn lớn hơn nhiều so với người làm cụ nội như ông, thật là xấu hổ mà.
Cho nên vừa rồi ông mới không hỏi câu hỏi ngốc nghếch bà đã có chắt chưa.
Ai ngờ, cách hỏi tự nhận bảo thủ vẫn có sai sót, chỉ nghe thấy bà cụ khẽ thở dài một cái: “Thằng nhóc đó làm ăn lớn, đến nay vẫn chưa kết hôn, nhưng đã có bạn gái cố định. Hai đứa cũng qua lại được một thời gian rồi.”
“Vậy thì tốt. Bây giờ mấy cặp vợ chồng trẻ đều có suy nghĩ riêng của mình, khác nhiều so với thời đại của chúng ta.”
“Đúng vậy, không gấp được, chỉ có thể mong mỏi sống thêm được vài năm, để được nếm thử hạnh phúc tứ đại đồng đường.”
“Được chứ.”
Nghĩ đến Lục Chinh và Đàm Hi, bà cụ không khỏi gật đầu, “Đều là đứa trẻ ngoan cả.”
Cuộc đời này của bà, không mong chờ có được tấm chân tình của chồng, con trai cũng mất sớm, nay chỉ trông chờ vào A Chinh và Hi Hi sớm tu thành chính quả mà thôi.
Từ trong tiềm thức, Đàm Thủy Tâm đã nhận định Đàm Hi chính là cháu dâu của bà rồi.
Cậu Lý đi vào phòng nghỉ ngơi thấy vợ đang cho con trai ăn sữa, thấy cậu bé đang nhắm mắt ngủ say, vô thức thấp giọng hỏi: “Con ngủ rồi à?”
“Đang lim dim, lát nữa là ngủ say thôi.”
“Ông nội đang đợi thằng bé, thế này…”
“A Vỹ, hay là thôi đi, con vẫn còn nhỏ, nay lại gặp bao nhiêu khách khứa như vậy, chắc cũng mệt rồi.”
“Cũng đúng. Nhưng mà bà cụ vẻ mặt mong chờ, lại là người được ông nội đưa đến, rõ ràng là đã đồng ý với người ta rồi mà còn lật lọng thì không được hay cho lắm.”
Cô gái trừng mắt liếc nhìn chồng, “Con quan trọng hay là một bà cụ xa lạ quan trọng?”
Sắc mặt Lý Vỹ hơi trầm xuống, “Không thể nói vậy được, người ta đi một chuyến cũng là hy vọng muốn gặp được con chúng ta, nói thế nào cũng là có lòng. Hơn nữa, ông nội đích thân giới thiệu, em thấy liệu có phải là một người bình thường được không?”
“Ý anh là sao?”
“Bà cụ kia khí chất dung mạo đều không giống người bình thường…”
Cô gái như đang suy nghĩ điều gì, “Nghe anh nói vậy… thì ra là vậy.”
“Em phát hiện được gì rồi?”
“Khí chất gì đó em không hiểu, nhưng bà cụ kia ăn vận toàn là đồ cao quý. Chiếc khăn tơ tằm màu lam kia là mẫu thuộc bộ sưu tập phiên bản hạn chế của Prada, người bình thường không mua nổi đâu.”
“Vậy thì còn đợi gì nữa? Mau bế con ra cho người ta gặp đi, không chừng còn có thể kết được một mối thiện duyên cho con đấy.”
...