...
Hàn Doãn, con trai lớn của Hàn Quốc Đống, do bà vợ hai sinh ra, anh em cùng cha khác mẹ với Hàn Sóc.
Tuy chiếm ưu thế về giới tính, nhưng xét về huyết mạnh chính thống, suy cho cùng vẫn thua Hàn Sóc về thân phận là con vợ cả.
Ai kêu anh ta không phải được chui ra từ bụng của Khương Mỹ Linh chứ? Hai người cách nhau ba tuổi, lúc nhỏ thường xuyên đánh nhau, không phải là kiểu đùa giỡn của bọn con nít, mà là kiểu đánh đấm nghiêm túc hẳn hoi.1Hàn Doãn khóc bù lu bù loa, còn Hàn Sóc đau nhưng im lặng không lên tiếng, còn cố tình nhe răng hung dữ với anh ta.
Cùng là phô trương thanh thế, nhưng bản chất lại không giống nhau. Hàn Doãn khóc, là bởi vì nước mắt có thể làm Hàn Quốc Đống mềm lòng. Hàn Sóc không khóc, là vì không muốn để lộ bộ dạng yếu đuối của bản thân mình trước mặt “kẻ địch”, mất mặt lắm!
Hai người cứ hễ gặp nhau là lộ cái tính cứng đầu khiến Hàn Quốc Đống vô cùng8đau đầu, vì thế cũng không ít lần tạo cơ hội chung sống hòa bình” cho hai anh em, đáng tiếc, mỗi lần đều kết thúc trong ầm ĩ.
Trong cuộc cạnh tranh, Hàn Sóc là đứa con gái duy nhất của nhà họ Hàn, vốn đã có ưu thế trời sinh. Cho dù là ai đúng ai sai, người Hàn Quốc Đống giúp cuối cùng luôn là cô, vì thế…
Hàn Doãn khóc cũng vô dụng.
Sau này, anh ta không khóc nữa, thay đổi chiến lược, bắt đầu đối xử tốt với Hàn Sóc. Có thể bạn đầu2xuất phát từ mục đích không đơn thuần, nhưng từ năm này qua tháng nọ, dần dần đã trở thành một thói quen, tình cảm của hai anh em cũng tích góp nhiều dần. Tuy Hàn Doãn vẫn bất mãn về sự thiên vị của ba anh ta, nhưng người được thiên vị là Hàn Sóc thì cũng không khó chấp nhận đến như vậy.
Năm xưa, Hàn Sóc vì giận dỗi Hàn Quốc Đống, một mình chạy lên phía Bắc học hành, vào lúc kinh tế thiểu thốn, may mà có Hàn Doãn tiếp tế, mới không4rơi vào cảnh không một xu dính túi.
Hàn Sóc nhớ ơn, không ít lần nói giúp cho anh ta trước mặt Khương Mỹ Linh.
Vốn dĩ bà hai không phải là người có dã tâm, ngày thường cũng xem như kính trọng lễ độ với Khương Mỹ Linh.
Vì thế, so với vài người con trai khác trong nhà họ Hàn, Hàn Sóc càng bằng lòng bày tỏ thiện ý với Hàn Doãn hon.
Tiếng “anh trai” kia cũng không hề có chướng ngại về tâm lý.
Hàn Doãn vốn rất biết cách làm người, có qua có lại, Hàn Sóc muốn gì là cho đó, vả lại còn cực kỳ chiều chuộng A Thận. Khoảng thời gian trước đây không lâu anh ta còn dẫn cậu nhóc đi châu u xem bóng nữa cơ.
Tóm lại, Hàn Doãn và Hàn Sóc cũng được xem là một đôi anh em kỳ lạ không vì tranh giành tài sản mà diễn “cung tâm kế“.
Một người con trưởng, một người con vợ cả.
“Thủy hỏa bất dung” trong mắt mọi người, nhưng trên thực tế lại “chung sống hòa bình”, không biết đã làm bao người phải lác mắt.
“Nói đi, lại cần anh giúp đỡ gì đây? Thuê seeder cày comment hay mua top tìm kiếm?” “Đang uống rượu?” Hàn Sóc nhướng mày, cô nghe thấy tiếng ly rượu chạm vào nhau.
“Uống ít lại một chút.”
“Không bao nhiêu, thật đấy. Trước khi đi ngủ uống chút rượu vang giúp ngủ ngon hơn, đây chẳng phải là điều lúc trước em nói với anh sao?”
Khóe môi Hàn Sóc co giật: “Bây giờ em đã hoàn lương rồi, anh cũng tranh thủ bớt ăn chơi lại, để tránh ông già cứ cho rằng anh là kẻ chỉ biết chơi bời lêu lổng.”
“Này, hôm nay em hình như rất dài dòng?” “Dạo đầu trước, rồi mới đưa ra yêu cầu được chứ.” Lý lẽ hùng hồn.
Anh ta bật cười, sự lo lắng trên khuôn mặt vơi đi không ít, “Vì thế, dạo đầu xong chưa?”
“Anh muốn tiếp tục cũng có thể.”
“Đừng… Em tha cho anh đi.” Hàn Sóc hắng giọng, giọng điệu dịu dàng: “Anh trai…” Hàn Doãn thấy da đầu tê dại, bình thường khi mà cô ấy kêu như thế, đảm bảo không có gì tốt lành. Quả nhiên…
“Em gặp phải một vấn đề khó, chỉ có anh mới có thể giúp em giải quyết.” Tâng bốc người ta trước đã.
Ặc… “Vấn đề khó khăn gì?” “Chẳng phải gần đây em đang quay “Hành trình của mẹ và bảo bối” đấy sao, cháu ngoại của anh cũng lên chương trình rồi.”
“Cho nên?”
“Tập sắp quay sẽ mời ba đứa bé đến tham dự, em nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có anh là thích hợp nhất.”
“…” Anh ta có thể từ chối không?
Chớp mắt, đến ngày ghi hình. Cũng là lần đầu Hàn Sóc lộ diện sau khi “Voi Mù” được lọt vào danh sách tranh giải Cannes. Vừa vào sảnh sân bay, suýt chút nữa đã bị các fan và phóng viên quá khích bao vây. May mà, bảo vệ sân bay rất chuyên nghiệp, lấy thân làm tường chắn, bảo vệ Hàn Sóc và A Thận vào bên trong.
“Voi Mù” lọt vào danh sách tranh giải thưởng chính, xin hỏi cô có bao nhiêu tự tin sẽ nhận được giải?”
“Trước đây có tin đồn cô cướp đi vị trí khách mời của Trần Lâm có phải là thật hay không?”
“Đạo diễn Cận đăng Weibo nói rằng thời gian sắp tới của cô sẽ thuộc về anh ấy, nên hai người đang chuẩn bị hợp tác gì đúng không?” “Trên mạng có người nói cô đem con trai ra để tẩy trắng, tăng độ nổi tiếng, xin hỏi thật sự có chuyện này hay không?”
“Cô Hàn! Hàn Sóc! Cô trả lời một câu có được hay không?”
Cho dù là khen hay chê, Hàn Sóc đều vờ như không nghe thấy. Cô đẩy xe hành lý tiến về phía trước.
A Thận đi sát bên cạnh mẹ. Cậu bé mặc áo khoác dù màu đen, đi kèm với một khuôn mặt lạnh lùng, vừa ngầu vừa đẹp trai. Phần lớn những người ở đây, ngoài trừ “fan của Hàn Sóc” ra, thì còn lại gần như đều là fan của A Thận, chủ yếu là các cô gái trẻ tuổi và những bà dì tuổi trung niên, lúc này họ đang gào thét không ngừng… “Tiểu nam thần nhìn bên này này!” “A Thận! A Thận! A Thận dễ thương quá!”
“Chị ở đây này…”
“Dì ở đây này…”
“Hú hú! Cool quá!”
Thấy hai mẹ con đi càng ngày càng xa, sắp mất hút khỏi tầm mắt, các fan không chen vào được nhất thời hoảng loạn, quà còn chưa tặng được nữa mà! Không biết ai hét lên một câu: “Chúng ta ném thẳng qua đi!”
Những hộp quà lớn nhỏ và những đồ chơi nhồi bông, hình thành một đường cong xinh đẹp, trút xuống như mưa.
Trên phòng chờ VIP lầu hai, Lý Sương nhìn thấy cảnh này, cô ấy chậc lưỡi, “Cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là “Ném trái cây đầy xe” rồi.” “Đầy xe gì chứ?” Lâm Thị Thi đi đến bên cạnh cô ấy, tò mò hỏi. Từ bé cô ta đã quan tâm hơn đến thể thao, trình độ văn hóa không được cao cho lắm. Tưởng Phán Phán giải đáp thắc mắc: “Câu này nói về Phan An, do dung mạo quá đẹp, khi xe chở anh ta đi ngang qua đường, các cô nương đại thẩm nhiệt tình đến mức ném trái cây đầy xe anh ta.” Lâm Thị Thi: “À… Phan An là ai?”
Tập thể quần chúng trầm mặc. Hàn Sóc lên lầu, tụ họp với mọi người.
10 giờ sáng, họ lên chuyến bay đến Lệ Giang. Ba giờ đồng hồ bay, Hàn Sóc đeo bịt mắt ngủ một giấc, A Thận lấy sách ra xem một lúc cũng ngủ thiếp đi. Địa điểm ghi hình lần này nằm tại một trấn nhỏ thuộc Lệ Giang, thế dựa sơn gần nước, người dân bản địa chất phát. Ra khỏi sân bay, đã có năm chiếc xe dán ký hiệu tổ chương trình đứng đợi sẵn. Hàn Sóc đã ngủ đủ giấc trên máy bay, giờ đây cô bắt đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Khoảng 30 phút sau, xe từ từ giảm tốc, cuối cùng dừng hẳn. Người dẫn chương trình Ake đợi ở bên ngoài đã lâu, tay cầm loa: “Mời các mẹ và bé của chúng ta xuống xe nào!”
Xe chạy đi, năm tổ đứng yên. Vẫn là quy tắc cũ, chọn chỗ ở trước, rồi mới đi nghỉ trưa. Sau khi thức dậy hoàn thành một loạt nhiệm vụ, mọi người đều đã quen tay rồi. Hiện tại đài truyền hình mới phát sóng đến tập thứ tư, năng lực kéo fans của A Thận không có gì phải bàn cãi, ngay cả Hàn Sóc đều sắp trở thành cảnh nền cho cậu nhóc rồi.
Tiếp đến là Khốc Phong, thích ghen, hơi nũng nịu, thỉnh thoảng lại nói những câu tâm đắc, tính cách không so đo tính toán y hệt như Tưởng Phán Phán, được cư dân mạng xưng là “Tay hài nhí“.
Có bé được yêu thích nhất, tất nhiên cũng có bé không được yêu thích cho lắm.
Kitty được người nhà chăm quá kỹ, rất dễ tức giận đen mặt, hễ tí là khóc nhè, vừa mới bắt đầu mọi người vẫn có thể thông cảm được, ai mà chẳng từng là “Công Chúa Nhỏ” chứ?
Nhưng bốn tập liền đều như thế, khiến người ta cảm thấy bực bội.
May mà, cư dân mạng khá là khoan dung với con nít, tuy có phê bình, nhưng không hề sử dụng các từ mắng chửi nặng nề.
Trên thực tế, quay đến tập thứ năm, Kitty đã có thay đổi nhiều rồi, bây giờ đã có thể hòa mình với mọi người, cũng đã có thể tích cực chủ động hoàn thành nhiệm vụ do tổ chương trình sắp xếp.
Dưới ánh mặt trời chói chang, sau khi vài bạn nhỏ hoàn thành xong nhiệm vụ, các bé về tập hợp trong sân.
Ake: “Đầu tiên, phải chúc mừng các bạn nhỏ đều hái được trái cây, lê của Mộc Đầu và Coco, táo của Khốc Phong và Kitty, và cả quả mật đào của A Thận!”
Nói xong, bắt đầu vỗ tay. Các bạn nhỏ vô cùng hưng phấn, Mộc Đầu và khốc Phong nhảy cẫng lên, Kitty và Coco làm động tác yeah không khừng. So sánh mà nói, tuy A Thận cũng cười, nhưng ngôn ngữ hình thể lại chững chạc hơn nhiều. “Tiếp theo các bạn nhỏ có thể về nhà dùng cơm trưa rồi! Còn có một sự bất ngờ lớn đang đợi các bé đấy nhé!”
Khốc Phong: “Bất ngờ lớn? Bất ngờ gì vậy?” Mộc Đầu nhìn Ake với ánh mắt chờ mong.
“Điều này cần giữ bí mật tạm thời, các bé về nhà là sẽ biết ngay thôi.”
“Thật ư?”
“Tất nhiên!”
Mộc Đầu chạy nhanh nhất, tốc độ kinh người: “Tớ đi trước đây! Bye bye…”
Khốc Phong chạy sát theo sau: “Đợi chút đã!”
Để lại Kitty và Coco mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai anh đều đi rồi, vậy họ phải làm sao đây? Giây tiếp theo, nhìn về phía A Thận với ánh mắt chờ mong. A Thận mím môi, “Đi thôi, anh đưa hai em về nhà trước.”
Hai mắt Kitty lấp lánh ánh hồng, “Cảm ơn anh!” Coco nở một nụ cười ngại ngùng.
Sở dĩ “ngại ngùng”, là vì so với Khốc Phong và Mộc Đầu, thời gian cô bé cùng làm nhiệm vụ với A Thận rất ít, nên cảm thấy hơi xa lạ với anh trai nhỏ nghiêm túc này.
...