Chương 106: Phì tử bị đánh, gặp lại cậu ba tống


...

“Chị tin em đi, Tiểu Huệ là một cô gái tốt, làm cái nghề đó cũng là do bị ép đến đường cùng, dù sao em… em cũng tin cô ấy!” Phì Tử bồn chồn đến đỏ cả mặt.

Hắn rất sợ Tiểu Huệ bị tổn thương, dù sao, trong mắt hắn, Đàm Hi là một câu đố, không nhìn rõ được, mơ hồ bí ẩn, còn chứa trong người tính tấn công rất mạnh.

Ngay cả hạng người hung dữ như Ngụy Cương cũng không thoát nổi số phận bị cô ấy chơi chiêu sau lưng, huống chi là một cô gái tay không tấc sắt như Tiểu Huệ.

Thái độ của Phì Tử khiến Đàm Hi vô cùng kinh ngạc.

Thì ra người này không phải không biết nổi giận, chỉ là con tim hắn quá rộng lượng, phần lớn thời gian đều chọn cách nhẫn nhịn, không so đo, nhưng khi đụng vào điểm mấu chốt thì hắn sẽ vung móng vuốt nhọn hoắc của mình ra một cách dứt khoát.

Đàm Hi chẹp miệng, nhìn hắn từ đầu tới chân.

Phì Tử dựng tóc gáy, “Chị… chị nhìn… gì đấy?”

“Nhìn cậu.”

“Em?!” Ngón tay chỉ vào mũi, mắt trợn tròn, cười hi hi hai tiếng, “Em có gì đẹp để nhìn đâu?”

“Phì Tử à, lần đầu chị phát hiện ra, thì ra cậu cũng có thể “man” như thế, ồ, man tức là đàn ông đấy”

“Hề hề… thì em vốn dĩ là một người đàn ông mà! Không man thì còn ra gì nữa?”

“Ừ, cậu có giác ngộ này là tốt!”

Được khen, Phì Tử rất vui, hai chân khép lại, giơ tay lên trán sau đó vung ra, một động tác chào kiểu quân đội rất dứt khoát.

“Cảm ơn chị!”

Đàm Hi nghiêm mặt, giả vờ nghiêm túc, vỗ vào bờ vai tròn dày của hắn, “Ráng làm cho tốt, tiền đồ xán lạn!”

“À… chị, chuyện của Tiểu Huệ, chắc chị không để ý đấy chứ?”

“Sao nào, sợ tôi ra tay với cô ta à?” Nhướng mày, cười như không cười.

“Chị, chị không phải loại người đó, em tin chị!”

“Loại người nào?”

Ấp úng nửa ngày, ậm ừ mãi không trả lời được, Phì Tử cắn răng, “Em cũng không nói rõ được, tóm lại, chị không phải là loại người như thế!”

Đàm Hi sờ cằm, không nói gì.

Xem ra, hình tượng của cô vẫn khá là cao lớn…

Nào chỉ cao lớn? Trong mắt Phì Tử, Đàm Hi chính là super woman, cái gì cũng biết, không gì không thể, vô cùng thần bí!

Thậm chí hắn còn đoán rằng, Đàm Hi là bộ đội đặc chủng, bị đồng đội bán đứng, kết quả phải lưu lạc chốn dân gian; hoặc là sát thủ được tổ chức khủng bố quốc tế nào đó huấn luyện ra, không muốn làm cỗ máy giết người nữa nên trốn đi bằng thân thủ của chính mình, từ đó mai danh ẩn tích, trà trộn vào trong thành phố này.

Hắn nói hết những suy nghĩ này cho Đàm Hi nghe, Đàm Hi đánh vào đầu hắn một cái, “Lậm tiểu thuyết rồi phải không? Cút qua bên kia! Bớt nói nhảm cho tôi!”

Cơ thể to lớn lùi lại, mở cửa bỏ chạy, “Chị, uống nhiều rượu quá, đi toilet trước.”

“Cút cút cút!” Đàm Hi xua tay, “Nhớ đóng cửa lại.”

“Vâng ạ!”

Tiện tay với lấy chai rượu, lắc một cái, không thấy gì; dốc ngược chai lại, lắc tiếp, không còn một giọt.

“Biết uống thật…”

Cốc cốc…

“Vào đi!”

Nhân viên phục vụ cười thân thiết, bưng món cuối cùng lên: Canh cá Tứ Xuyên.

“Chúng tôi đã ăn xong rồi!” Đàm Hi lấy khăn ướt từ trong túi ra lau tay, thấy món ăn, cảm thấy hơi khó chịu.

“Bởi vì phòng bếp đột nhiên xảy ra chút vấn đề, cho nên chậm trễ đôi chút, thật sự rất xin lỗi.”

“Có thể trả lại không?”

Nhân viên phục vụ tỏ vẻ khó xử, “Theo quy định, những món đã dọn lên thì không thể trả được…”

“Được rồi, không trả được thì thôi, tôi muốn gói lại mang về!”

Có thể để cho Phì Tử đem về hiếu kính chú thím, nghĩ nghĩ, lại gọi thêm vài món, “Cái lúc nãy tôi nói, thêm món cá này, gói lại hết mang đi.”

“Vậy phải đợi thêm 15 phút, được không ạ?”

“Được.”

Đến khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, nhân viên phục vụ xách theo phần thức ăn đã được đóng gói xong, Đàm Hi mới giật mình phát hiện ra rằng Phì Tử đã đi quá lâu rồi!

Sắc mặt thay đổi, “Toilet nam ở đâu?”

Nhân viên phục vụ hơi ngơ ngác, một lúc sau mới phản ứng trở lại.

“Mẹ kiếp, tôi đang hỏi cậu đấy, trả lời đi!”

“Ra… ra khỏi cửa quẹo phải…”

Túm lấy túi xách, chạy lướt qua như một cơn gió, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Chỉ để lại nhân viên phục vụ đang ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, “Chưa… chưa… tính tiền…”

Đàm Hi ra khỏi cửa, quẹo phải, chưa đến được toilet nam thì đã nghe thấy tiếng ồn ào của một đám người, cô không có tâm trạng để ý đến chúng, nhưng lúc đi ngang qua thì nghe thấy một người nói…

“Chính là con lợn béo này… đi đứng không nhìn đường… tụi bây chưa ăn cơm à? Mạnh tay lên cho tao! Đánh mạnh vào cho tao!”

Sau đó, tiếng đánh đấm vang lên.

Đàm Hi đoán người bị đánh chắc là Phì Tử, dựa vào dáng người cao ngòng của mình, cô nhón chân lên xem, không trệch đi đâu được!

Nhưng bọn ra tay không giống như đám lưu manh, ăn mặc rất lịch sự, vừa nhìn là biết là lũ công tử nhà giàu.

Chân tay đấm đá không cứng nhưng tính tình lại rất nóng nảy, cách đây không bao lâu, cô cũng là một trong số bọn chúng, gây chuyện là gây tới chết.

Sao Phì Tử lại chọc phải đám người này rồi?

Đàm Hi siết nắm đấm, cắn răng rời đi, sau khi quẹo vào khóc khuất, lấy điện thoại ra gọi cho Ân Hoán…

“Là tôi, đừng hỏi gì hết, lập tức dẫn người đến nhà hàng Phúc Nguyên, Phì Tử đang bị đánh!”

Ân Hoán và vợ đang đợi chỗ ở một quán mỳ nhỏ, nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên nghiêm lại.

“Đối phương có mấy người?”

“Tạm thời thấy có sáu, bẩy người, không biết trong phòng còn nữa hay không.”

“Tôi biết rồi, chậm nhất hai mươi phút nữa.”

Kết thúc cuộc gọi, Ân Hoán để điện thoại xuống, giơ tay ra lấy chiếc áo jacket đang vắt trên lưng ghế.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sầm Uất Nhiên nhíu mày.

“Vợ à, anh đi trước nhé.” Lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa cho cô, “Bên trong có tiền làm thêm của anh, hôm qua vừa mới nhận được, vẫn chưa kịp nói với em. Chiều nay, em đi đến cửa hàng mua chiếc điều hòa mà chúng ta đã chọn lúc trước, rồi mua thêm quần áo, trang điểm gì đó cho đẹp vào, để đi họp lớp với bạn bè nhé!”

“Anh không đi với em thật sao?”

“Ngoan, bây giờ có việc gấp.”

Nói xong, không đợi Sầm Uất Nhiên nói gì đã sải bước rời đi, bóng lưng gầy gò có hơi còng xuống, chiếc áo jacket khoác lên vai nặng như ngọn núi, đè còng cả tấm lưng.

Trước đây, cô từng hỏi, tại sao mỗi lần ra ngoài đều mang theo chiếc áo jacket đó, cho dù là vào ngày hè nóng bức cũng như thế.

Hắn cười kiểu cà lơ phất phơ., “Bởi vì như thế mới khiến anh trông càng hung dữ hơn.”

“Em nói thật, không đùa với anh đâu.” Đấm vào ngực hắn một cái.

“Anh cũng nói thật!” Hắn ta nghiêm mặt, khoác áo lên người, tỏ vẻ hung ác.

Sầm Uất Nhiên bị dọa bởi dáng vẻ của hắn, “Sao anh…”

“Sợ không?” Hắn lột áo khoác ra, cầm trong tay, nở một nụ cười sặc mùi côn đồ, sau đó lại trở lại trạng thái bình thường.

“Vợ ngốc, đây là ngụy trang, là khí thế, là chỗ dựa cuối cùng…”

Dĩ nhiên, nếu như cuối cùng đối phương vẫn không bị dọa sợ thì rất có thể hắn sẽ tiêu đời.

“Anh đây là đang đánh cược! Dùng mạng để cược!”

“Yên tâm, chắc chắn sẽ thắng, anh vẫn chưa sinh con với em cơ mà…”

Nhớ lại cảnh đó, bàn tay phải đang cầm thẻ ngân hàng từ từ siết lại, trong lòng cô không biết là đang thấy ấm áp nhiều hơn, hay buồn khổ nhiều hơn.

Quen nhau đã nhiều năm, họ đã không thể rời xa đối phương, vấn vương không rời.

Thôi vậy, hắn muốn làm gì, cô cứ ủng hộ là được.

Lại nói đến Ân Hoán, sau khi rời khỏi quán mì liền gọi ngay cho đám anh em của mình.

“Nhất Sơn, cậu có đang ở công trường không?”

“Có, các anh em đang ăn cơm trưa.”

“Bây giờ các cậu đi tới nhà hàng Phúc Nguyên ngay, có bao nhiêu anh em thì dẫn theo hết bấy nhiêu, nhớ đem theo “hàng”.”

“Xảy ra chuyện rồi?”

“Phì Tử bị đánh hội đồng.”

“Mẹ kiếp! Đợi em, lập tức tới ngay!”

Ân Hoán khó khăn lắm mới bắt được một chiếc taxi, “Bác tài, tôi biết bây giờ là thời gian giao ca, nhưng tôi thật sự có việc rất gấp, liên quan đến tính mạng, có thể giúp tôi được không?”

“Đi đâu?”

“Nhà hàng Phúc Nguyên.”

“Được rồi, lên xe đi! Tuy hơi vòng vèo, nhưng thấy cậu gấp như thế, cứ coi như tôi làm việc tốt đi vậy!”

“Cảm ơn!”

Hôm nay hắn đi dạo phố với vợ, không mang theo xe máy, cho nên mới bắt taxi, hai chiếc trước đều nói giao ca không chở người, cũng may gặp được một bác tài sảng khoái…

“Chú, có thể nhanh hơn một chút không, thật sự rất gấp!”

Tài xế tức giận trừng mắt nhìn ý, “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Bên này, cứu binh vẫn còn trên đường, bên kia Phì Tử như sắp hấp hối…

“Ăn mặc nghèo nàn như vậy mà lại dám đến chỗ này… béo như một con lợn, vừa ngu vừa xấu…”

Phì Tử không nói gì, người co rúm lại, ngã trên thảm âm thầm chịu đựng những đòn đấm đá vào người, cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ và kêu đau.

Hắn càng cứng đầu, lực đánh lên người hắn càng mạnh.

“Nhìn không ra, mày còn là một thằng đàn ông cơ đấy! Không chịu kêu chứ gì? Để tao xem thử mày có thể chịu được đến cỡ nào! Cường, đi vào phòng lấy chai rượu ra đây.”

Người bị điểm danh vào phòng, loáng thoáng nghe thấy có tiếng nói chuyện vọng ra, có thể dễ dàng nhận thấy, bên trong vẫn còn có người!

“Cậu chủ Hoa, chai rượu đây.”

Hắn ta cầm lấy chai rượu cười độc ác, sau đó đập thẳng vào tường, choang…

Chai rượu bị vỡ làm đôi, chỗ vỡ lởm chởm, dường như đang tỏa ra khí lạnh dưới ánh đèn hành lang.

Cậu chủ Hoa cầm chai rượu, cười tà ác, đi về phía Phì Tử.

Những người khác dừng đánh, biết điều lùi ra.

“Mày nói xem, tao nên đâm vào chỗ nào thì được nhỉ?” Ánh mắt âm trầm quét qua mặt, ngực, lưng, cuối cùng dừng lại tại đũng quần của hắn.

“Cậu chủ Hoa muốn đưa nó đi luyện Quỳ hoa bảo điển đấy à?”

Nhất thời, môt trận cười ồ vang lên.

Phì Tử khẽ run, mồ hôi lạnh ướt hết tấm lưng, nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không rên lên tiếng nào, như đang phân cao thấp với ai đó vậy.

Đàm Hi đứng trong lối rẽ bên cạnh, mặt mày nhăn nhó, thái độ của Phì Tử… rất khác thường!

Thông qua một đoạn thời gian quan sát, Đàm Hi thấy tính cách của tên béo này rất đôn hậu, là kiểu người “đánh không lại sẽ nhận sai”, sức chiến đấu không mạnh, không có sự hung dữ của bọn du côn, nên không thể trở thành quân tiên phong được, chỉ có thể lo việc hậu cần. Nói thẳng ra, là một quả trứng mềm!

Người như vậy, không nhất định sẽ có thành tựu lớn, nhưng sẽ sống được rất lâu.

Nhưng bây giờ, hắn lại im lặng không nói tiếng nào, từ chối nhượng bộ, một sự quật cường xuất hiện từ sâu bên trong xương cốt giống như muốn chứng minh điều gì đó, hoặc, làm cho ai xem?

Tình hình này còn tệ hơn so với trong tưởng tượng của cô.

“Được, tên này xương cứng, đợi tao giãn gân cho nó đã…” Tay giơ lên cao, nửa chai thủy tinh phản xạ ra ánh sáng chói mắt.

“Dừng lại!”

Một tiếng kêu mềm mại vọng đến, mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, im lặng ba giây, sau đó lại ồn ào trở lại:

“Em gái từ đâu đến đây? Trông xinh quá…”

“Kêu một tiếng anh nghe xem nào…”

“Cảnh tượng máu me thế này không hợp cho con gái xem đâu, đợi xử lý xong con lợn này, chúng ta cùng chơi nhé…”

Tầm mắt Đàm Hi thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào cái chai hắn ta đang giơ cao, nhẹ nhàng lên tiếng, “Tôi quay lại hết rồi.”

Mọi thứ im ắng.

“Và đã gửi cho bạn tôi, kêu anh ta 5 phút sau gọi cảnh sát, cho nên…” Ngừng lại, lạnh lùng nhìn lướt qua những người ở đây, “Các người vẫn còn 5 phút nữa…”

Mọi người nhìn nhau.

“Đồ con đĩ! Giao máy quay ra đây!” Hắn ta hạ tay xuống, chỉ thẳng nửa chai rượu vào mặt Đàm Hi.

“Muộn rồi. Cho dù mày có lấy được máy quay cũng vô ích.”

Xì xào bàn tán, cảm giác lo lắng xuất hiện, sự rối loạn càng ngày càng to.

“Cậu chủ Hoa, phải làm sao đây?”

“Cô ta sẽ không đi báo cảnh sát thật chứ?”

“Lỡ cảnh sát đến…”

Chúng có tiền, nhưng không có quyền, đến cục cảnh sát rồi thì chẳng khác nào một người dân thông thường.

“Sợ cái gì? Cô ta nói quay, tụi bây tin thật à?”

Đàm Hi đi đến bên Phì Tử, ngồi xuống: “Có bị thương nặng lắm không?”

Lắc đầu, hắn ngồi dậy, dựa vào tường thở hổn hển, mặt mũi bầm giập be bét máu khiến người ta thấy kinh hãi.

Mím môi, kìm nén lừa giận trong lòng, Đàm Hi đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên.

“Mày có thể không tin,“ Giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, “Vẫn còn 4 phút nữa.”

Tiếng xôn xao bàn tán dâng lên, có một sự lo lắng trôi nổi bồng bềnh trong không khí.

“Lỡ cô ta báo cảnh sát thật…”

“Cậu chủ Hoa, thôi đi vậy, người bên trong vẫn không tỏ thái độ gì, anh cần gì phải đứng ra xử lý? Nói không chừng người ta còn cảm thấy anh thích lo chuyện bao đồng đấy,“ Người nói liếc nhìn về phía trong phòng.

Cậu chủ Hoa do dự, sao hắn không hiểu được cái đạo lý này?

Nhưng nếu bỏ qua cơ hội trước mắt này, muốn móc nối với người kia sẽ càng khó hơn!

Đàm Hi nhướng mày, trước đây rõ được năm phần, bây giờ thì hiểu được tám phần, cái người tên là “cậu chủ Hoa” kia đang ra mặt giúp người khác!

“Ba phút…” Bình tĩnh lên tiếng, Đàm Hi thở phào, thái độ của đối phương đã giãn ra, còn cô chỉ cần châm thêm một mồi lửa vào lúc thích hợp là được.

“Cậu chủ Hoa, nghe em khuyên một câu, dù sao người cũng đã đánh rồi, cũng coi như trút giận giùm người đó, thật sự không cần phải kinh động đến cảnh sát. Lỡ đâu, nếu anh vào tù rồi, người đó lại không bảo vệ anh, thế thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình đâu?”

“Được! Hôm nay tao tha cho tụi bây. Nhưng em gái à, anh nhớ kỹ em rồi đấy!”

Đàm Hi cười nhạo, tặng cho hắn một nửa gương mặt lạnh lùng.

Một đám người giải tán, bỏ đi.

Đàm Hi đỡ lấy Phì Tử, “Vẫn ổn chứ? Chị đưa cậu đi bệnh viện.”

Phì Tử xua tay, ngồi dưới đất, lưng dựa vào tường, trong mắt có một sự bi ai sâu sắc bắt đầu trào ra.

“Chị Đàm…” Hắn khàn giọng, “Có phải em rất vô dụng không?”

Đàm Hi cau mày, “Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?”

“Nói thật.”

“So về nắm đấm, của cậu không cứng bằng người khác. So về bề ngoài, cậu không phù hợp với thẩm mỹ của quần chúng. Nếu xét như thế, đúng là cậu có hơi tệ thật.”

Phì Tử cúi đầu, méo miệng, một lúc sau: “Chị, chị thẳng thắn quá đó!”

Đàm Hi nhìn cậu ta, “Nhưng tính tình của cậu đôn hậu, chịu được khổ cực, sẵn sàng liều mạng vì anh em, đứng ra vì bạn bè. Nếu bề ngoài của cậu được mười điểm, thì bên trong có thể được tới một trăm điểm.”

“Thật sao?” Đôi mắt ảm đạm tối tăm bỗng sáng rực lên, cộng thêm cái mặt lớn bị đánh tới bầm dập, quả thật nhìn rất buồn cười.

“Thật một trăm phần trăm.”

“Nhưng em vẫn không đánh lại được những người đó.” Lúc nãy vừa mới đầy điện, chớp mắt lại xìu xuống.

“Nắm đấm không phải là cách giải quyết vấn đề thông minh nhất.”

“Vậy thì cái gì mới phải?”

Đàm Hi chỉ vào đầu: “Chỗ này.”

Phì Tử nửa hiểu nửa không hiểu.

“Cậu nghĩ tôi quay clip lại thật sao? Còn nhờ người đi báo cảnh sát?”

“Chẳng… chẳng lẽ không phải?” Đầu lưỡi líu lại.

“Ngốc! Bọn chúng có nhiều người chụm lại như vậy, chị lại đứng ở chỗ lối rẽ, sao có thể quay được? Không quay được thì không có chứng cứ, cho dù có báo cảnh sát cũng chẳng làm gì được chúng.”

“Vậy lúc nãy chị…”

Đàm Hi nhún vai, “Chị dọa chúng thôi. Cơ mà, sao cậu lại chọc vào bọn công tử nhà giàu kia?”

Phì Tử chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên, cửa một căn phòng mở ra, chai rượu lúc nãy được lấy từ trong này ra.

Đàm Hi ngẩng đầu lên nhìn, sau đó khựng lại.

Người đàn ông cười nhạt, từ cửa phòng bao đi đến chỗ hai người ọ, thân hình cao lớn nhưng lại không quá cường tráng, làn da trắng nõn mang theo vài phần dịu dàng và nho nhã, nhìn sơ qua trông giống y như hoa mỹ nam trong phim Hàn Quốc.

Nhưng đôi mắt đó lại vừa tà ác vừa ngông cuồng, cằm hếch lên, một cảm giác ưu việt được trời ban cho.

“Lại gặp nhau rồi, Đàm Hi.” Tống Bạch giơ hai tay ra, giống như chuẩn bị đón tiếp người yêu của mình.

Cô thấy ớn lạnh, cười hừ hừ hai tiếng.

“Đúng là một cô bé thông minh, lại bị cô lừa rồi!” Anh ta ngồi xổm xuống, ngang tầm với cô, bốn mắt nhìn nhau, ý cười ngập tràn trong đôi mắt.

“Cô bé?” Đàm Hi bĩu môi, “Thằng nhóc ranh như anh được bao tuổi mà bày đặt ra bộ già dặn giống ông già thế?”

Khóe môi Tống Bạch giật giật.

Đàm Hi liếc mắt, người này cùng lắm mới hơn 20 tuổi, nhưng không quá 25, khuôn mặt còn rất non nớt, vậy mà lại cứ thích làm ra vẻ ông cụ non, cảm giác mâu thuẫn không hề nhẹ chút nào.

“Trông chả ra cái thể thống gì hết.”

“Cô ấy, miệng thối hoắc.”

“Còn anh, lòng dạ độc ác.”

“Chậc, tôi mà lòng dạ độc ác sao? Nói chuyện phải có chứng cứ đấy nhé!”

“Đừng có nói với tôi rằng anh không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nhé? Nhưng anh giả vờ không thấy, cũng không có ý kiến gì, để cho đám người đó đánh bạn tôi, chơi trò mượn dao giết người cũng đẹp lắm!”

Tống Bạch nhíu mày, lúc này mới nhìn sang Phì Tử, nhưng lại dời tầm mắt đi rất nhanh, giống như có thứ gì đó làm ô uế đôi mắt của anh ta lắm ấy.

“Con lợn này là bạn cô ư?” Ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.

Sắc mặt Đàm Hi trầm xuống, “Có biết nói tiếng người không?”

“Được!” Anh ta chỉnh cổ áo, “Tên này, bạn cô?”

“Hỏi thừa!” Đảo mắt khinh thường.

“Nghe giọng điệu của cô thì giống như tôi cố ý chơi hắn vậy?”

“Không có sự ngầm đồng ý của anh, tụi kia dám đứng ra hay sao?”

“Hờ, vậy thì tôi chỉ có thể nói, hắn đáng đời!” Ánh mắt trào phúng, trừng mắt nhìn Phì Tử, ánh mắt của Phì Tử hốt hoảng.

“Rốt cuộc có chuyện gì? Phì Tử, trả lời đi!” Sắc mặt Đàm Hi trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng trầm xuống.

“Nó muốn phỗng tay trên của ông đây, chơi người đàn bà của tôi.” Tống Bạch lên tiếng.

“Tôi không có! Rõ ràng là anh muốn bóp chết Tiểu Huệ, tôi…”

“Tiểu Huệ? Tên gọi nghe buồn nôn quá! Mày cũng bò lên giường của con điếm đó rồi à? Chậc chậc, không ngờ mắt thẩm mỹ của cô ta lại tệ thế này, khiến ông đây cảm thấy ghê tởm…”

“Mày câm miệng! Chúng tao không có gì hết! Rất trong sạch!” Phì Tử đỏ bừng mặt, thở dốc như trâu.

Đàm Hi nghe đến đây thì hiểu ra hết!

Đánh cả buổi cũng không rên tiếng nào, còn nghĩ rằng cuối cùng hắn cũng trở nên chính trực rồi, thì ra là thể hiện cho phụ nữ xem, không muốn mất mặt. Cũng may là hắn có thể nhịn được, bị đánh thành ra thế này mà vẫn có thể chịu đựng, không hề kêu rên tiếng nào.

“Trong sạch á?” Cười đầy quái dị, Tống Bạch nhìn hắn như đang nhìn một thằng ngốc, Đàm Hi thầm thấy không ổn, muốn ngăn cản thì đã không còn kịp nữa.

“Một con điếm bị không biết bao nhiêu thằng chơi qua mà còn trong sạch sao? Đúng là câu chuyện nực cười nhất mà tao từng nghe được!”

“Mày…” Phì Tử tức điên lên, tim gan phèo phổi đau đớn, còn đau hơn lúc nãy bị đánh!

Những điều tên này nói ra đều là phân chó! Tiểu Huệ rất tốt, cô ấy chứa chấp hắn, còn nấu cơm cho hắn, nụ cười vừa dịu dàng vừa ấm áp.

“Mày nói bậy! Không được sỉ nhục cô ấy!”

Tống Bạch bĩu môi, nhìn hắn như nhìn một thằng hề, đột nhiên khóe môi cong lên, vẫy tay về phía trong phòng, “Qua đây!”

Đàm Hi biết, tên này sẽ không chịu để yên dễ dàng như vậy.

Còn Phì Tử, hơi thở hắn nặng nề, tay chân luống cuống không biết nên đặt ở đâu.

Một cô gái cúi gằm mặt xuất hiện bên ngưỡng cửa, chùn bước.

“Qua đây!” Tống Bạch lạnh mặt.

Cô gái run lên, rón rén đi đến bên cạnh anh ta, kết quả lại bị anh ta đẩy một cái, ngã thẳng về hướng của Phì Tử.

“Nhìn đi, người này có phải là một trong số các khách hàng của cô không?” Tống Bạch nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng đều, cười ghê tởm.

Sắc mặt Phì Tử trắng bệch, cánh môi run rẩy.

Lúc cô gái ngã xuống, cô ta dùng tay chống dưới đất, rên lên một tiếng, cuối cùng vẫn giữ vững được cơ thể, không đập trúng Phì Tử.

Đàm Hi nhìn đôi má đỏ bừng của cô ta, cằm và cổ đều có vết bầm tím, quần áo ướt sũng dính vào người, nhìn vô cùng thê thảm.

Khẽ nhăn mày, cô không có thói quen xen vào cuộc sống của người khác, huống hồ cô vốn không quen biết cô Tiểu Huệ này, cũng không có tư cách bất bình thay cô ta, nhưng vẫn thấy khinh thường khi nhìn vào ánh mắt của Tống Bạch.

Đàn ông đánh phụ nữ không phải là thứ đồ tốt đẹp gì, ví dụ như tên Tần Thiên Lâm.

Tống Bạch hình như hiểu được, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, khẽ ho hai tiếng, “Người đàn bà này hại tôi thua cược, mất hết mặt mũi, tôi đánh cô ta thì đã sao nào?”

Huống hồ, khi hắn đem người ta ra khỏi Ngân Ổ, tiền chỉ đưa nhiều chứ không ít.

Nghe thấy những lời giải thích tương tự thế này, Đàm Hi không bày tỏ thái độ gì thêm.

Đây chính là tật xấu của đám con nhà giàu, chỉ cần bỏ tiền thì đó chính là đồ của tôi, mặc kệ là người hay vật, đều có quyền xử lý nó!

Cô cũng từng bá đạo hống hách như thế, cho nên, không thấy khó hiểu với kiểu suy nghĩ của Tống Bạch, nhưng cô cũng không dám gật đầu đồng tình.

Chỉ có thể nói, Tống Bạch còn quá trẻ, làm gì cũng đều quen cái thói khoe mẽ ra ngoài.

“Ấu trĩ!”

“Cô nói gì?” Tống Bạch xù lông.

Đàm Hi hừ lạnh, nhìn anh ta một cái, khinh thường quay đầu đi.

Còn ở đầu kia, Phì Tử dùng cánh tay bị trật khớp đỡ lấy cô gái, nhưng lại bị cô ta né ra.

“Không sao, anh bị thương, tôi tự làm được.” Giọng nói nhỏ nhẹ, có chứa đựng yếu tố tình cảm dịu dàng.

Nói xong, cô ta tự bò dậy, vén phần tóc phủ trước trán và tai.

“Cậu Ba, tôi có thể… đưa bạn đi bệnh viện không?” Cô gái cúi đầu, bờ vai nhỏ gầy hơi khom xuống, vừa lên tiếng, giọng nói run lên.

Tống Bạch tức giận, cười lạnh: “Muốn nối lại tình xưa với khách quen à? Tiểu Huệ à Tiểu Huệ, mắt nhìn người của cô cũng thật là… tệ quá!”

Phì Tử siết chặt nắm tay, mặt lúc xanh lúc trắng.

Cô gái cũng không nói gì, đứng yên tại chỗ, vẫn giữ tư thế đứng cúi đầu, để mặc cho anh ta nói gì thì nói.

“Từ lúc cô ra đây đến bây giờ vẫn chưa được ba tiếng, cô mà đi sẽ xem như bỏ việc, theo quy tắc, tôi có thể yêu cầu Ngân Ổ hoàn tiền, cô nghĩ kỹ chưa?”

Mặt Đàm Hi trầm xuống, đây không chỉ là việc hoàn tiền, chỉ sợ còn có những trò trừng phạt khác.

Một nơi như hộp đêm, thủ đoạn dạy dỗ không hề tầm thường, một má mì trong đó có thể bằng vài mụ vú Dung chứ chẳng chơi.

Quả nhiên, cô gái run lên, lông mi cũng run rẩy đầy lo lắng.

“Em không cần phải lo, anh có thể tự đi được!” Phì Tử mở miệng, miệng viết thương rách ra, máu chảy tràn.

Hắn dựa vào tường và đứng lên, “Nhìn đi, không sao hết.” Cho dù mồ hôi có tuôn như mưa, hắn cũng không hề kêu đau một tiếng nào.

Tống Bạch chép miệng, nhìn có vẻ khá hứng thú, ánh sáng xấu xa tuôn ra từ đáy mắt.

“Nghĩ kỹ chưa? Người thông minh đều biết phải chọn thế nào.” Anh ta vươn tay ôm lấy vai cô ta, ra vẻ thân thiết, “Hầu hạ ông đây cho tốt, cưng không cần phải lo về thành tích tháng này.”

Ánh mắt Phì Tử thống khổ, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đàm Hi.

Chị, giúp em.

Đàm Hi đỡ lấy hắn, đi ra ngoài.

“Không, cảm ơn cậu Ba, tôi sẽ gọi điện thoại kêu họ chuẩn bị tiền, cậu có thể đòi lại bất cứ lúc nào.”

Nói xong, chạy theo, đỡ lấy một cánh tay khác của Phì Tử.

“Chậm một chút, tôi đỡ anh.” Giọng nói nhỏ nhẹ, ẩn chứa sự hổ thẹn, “Lần sau đừng ra mặt thay tôi nữa…”

Đàm Hi hơi kinh ngạc, lúc này mới nhìn thẳng sang cô gái ấy, chạm phải ánh mắt nhìn qua của đối phương, cô cười, gật đầu.

Cô ta cũng cười, gương mặt có vài phần non nớt, để lộ ra một chiếc răng khểnh.

Hai người cùng đỡ Phì Tử lên xe taxi, dưới cái nắng gắt giữa trưa, hai người đều chảy đầy mồ hôi.

Tiểu Huệ lên xe theo, Đàm Hi vẫy tay với cô ta, “Cô chăm sóc tốt cho Phì Tử, tôi không đi nữa, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Sau đó rút một sấp tiền trong túi ra, nhét vào tay cô ta, “Chỗ này chắc khoảng 1000 tệ, cứ trả tiền thuốc men trước, còn lại tính sau.”

“Không cần.” Cô ta đẩy về, “Tôi có.”

Đàm Hi cũng không miễn cưỡng, “Chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

“Cô yên tâm… với cả, cảm ơn cô.”

“Cảm ơn?” Đàm Hi nhướng mày.

“Là cô đã cứu anh Mập.”

Lúc đó, cô ta bị Tống Bạch nhốt trong phòng, suýt bị bóp cổ đến tắt thở, nghe tiếng đánh đấm ở bên ngoài mà cứ cảm thấy hối hận không thôi.

Nếu không phải tại cô ta, anh Mập cũng sẽ không trở nên thế này.

Xe vừa lăn bánh thì Ân Hoán dẫn theo một đám người hung hăng đi tới từ phía bên đường, chiếc áo khoác jacket đen bóng, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng kia, đừng nói chứ, thật sự cũng có một chút uy phong của đại ca giang hồ đấy.

“Vào trong rồi nói.” Đàm Hi xoay đầu, đi vào trong nhà hàng.

Ân Hoán dặn dò, kêu mọi người giải tán trước, sau đó đi vào theo.

Vừa vào phòng, hắn cởi áo khoác ra, vắt trên ghế, tiện tay hạ nhiệt độ điều hòa xuống hai độ.

“Tôi còn tưởng anh không thấy nóng chứ?”

“Có nước không?”

Đàm Hi chỉ vào bát ngân nhĩ lạnh trên bàn, “Đủ dùng chứ?”

“Cũng được.”

Uống ừng ực vào bụng, mới thấy đỡ hơn phần nào.

“Ra tay rồi à?”

“Ừ. Chúng tôi vừa đến thì gặp người đám người đó đang đi ra, chúng tôi chuẩn bị sẵn vài cái bao bố theo như cô nói, trùm thẳng lên người tụi nó, đảm bảo ba mẹ tụi nó sẽ nhận không ra!”

...