Chương 1147: )


...

Ngày thứ mười sau khi sự tình xảy ra, Trương Chính Bình tự thân ra ngựa, dẫn theo cảnh sát hình sự, pháp y, thậm chí cả chó nghiệp vụ cùng nhau tiến về hiện trường, tiến hành lục soát trên quy mô lớn lần thứ ba.

“Tiểu Lâm dẫn đội A, kiểm tra phòng1khách, phòng bếp, ban công; Tiểu Hà dẫn đội B phụ trách hai phòng ngủ phụ và phòng ngủ cho khách; người của đội C cùng tôi tới phòng ngủ chính, hai pháp y cùng đi. Làm việc!”

Sau tiếng ra lệnh, ai vào việc nấy.

Bốn mươi phút sau.

“Đội trưởng Trương, có phát hiện.” Giọng8Lâm Phấn Cường vang lên từ một phòng ngủ phụ.

Trương Chính Bình tự mình đi sang, “Có chuyện gì?”

“Ngài xem cái này đi…”

“Bệnh án?”

Tên người bệnh ở trên đó là… Trương Như Thu!

Trong phòng thẩm vấn sáng mờ mờ, một người đàn bà ngồi ở trên ghế, rũ đầu, tóc dài rối tung rũ2xuống hai bên, vừa lúc che đi gương mặt nên không nhìn rõ được bà ta đang có cảm xúc thế nào.

Đột nhiên, đèn chân không trên đỉnh đầu lóe sáng rồi tối, ngay sau đó, ánh sáng vụt tắt.

Tiếng mở cửa truyền vào, Trương Như Thu thuận thế ngước mắt nhìn.

Trương Chính Bình4dẫn theo Lâm Phấn Cường đi vào, mỗi ngày đều tiến hành thẩm vấn một lần, rất nhiều lúc sẽ hỏi một vấn đề tới năm lần bảy lượt.

Hết thảy như thường, từng bước tiến hành.

“… Suy xét tới tính đặc thù của người làm chứng, bên trên đặc biệt phê duyệt để bà và con gái bà gặp nhau. Đương nhiên, toàn bộ quá trình sẽ được cảnh sát giám thị.” Nói liền nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Vào giờ này, chắc cô Đàm đã đang trên đường tới đây rồi.”

Hai mắt Trương Như Thu sáng lên, “Cảm ơn cảnh sát Trương! Cảm ơn anh!”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

“Cảnh sát Trương, con gái tôi, nó…”

“Tạm thời đừng nóng nảy.”

Lại đợi thêm nửa tiếng, vẫn không thấy người tới.

Đến tận khi Trường Chính Bình cũng không nhịn được mà nhíu mày thì cửa phòng thấm vấn mới được đẩy ra từ bên ngoài.

Người xuất hiện lại không phải là Đàm Vi.

Tiểu Hà nhanh chóng bước vào, vẻ mặt nghiêm túc, đi tới bên cạnh Trương Chính Bình, cúi người nói nhỏ cầu gì đó.

Giầy tiếp theo, Trương Chính Bình liền đứng phắt dậy.

“Tại sao lại như thế: Tình hình ở hiện trường thế nào?” Nói liền định đi ra ngoài.

Trương Như Thu nheo mắt, có một dự cảm chẳng lành, “Cảnh sát Trương, xảy ra chuyện gì thế? Con gái của tôi đâu? Vi Vi của tôi đâu? Tại sao nó còn chưa tới?”

Trương Chính bình rời đi đầy dứt khoát và lưu loát.

“Không… các người không thể đi được… nói rõ ràng cho tôi biết đi…”

“Đủ rồi! Người trong tình trạng tình nghi, xin chú ý tới thái độ của bà!” Lần Phấn Cường lạnh lùng, trầm giọng quát lên.

“Cảnh sát Tiểu Lâm, tôi biết cậu là người tốt, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hay không? Con gái tôi đâu rồi? Nó đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

“Không thể trả lời.”

“Cảnh sát Lâm, tôi cầu xin cậu…” Trương Như Thu kích động đứng bật dậy.

“Ngồi xuống!”

“Cảnh sát Lâm…”

“Tôi bảo bà ngồi xuống!”

“Không, nhất định là Vi Vi đã gặp phải chuyện gì rồi! Tôi muốn đi tìm nó!”

Sắc mặt Lâm Phấn Cường hơi thay đổi, thuận tay rút gây cảnh sát ở trên người ra gõ mạnh xuống cái bàn sắt trước mặt người đàn bà.

Rầm rầm!

Trương Như Thu cứng đờ tại chỗ.

“Ngồi xuống! Tôi bảo bà ngồi xuống. Có nghe thấy không hả?” Giọng điệu tức giận của người đàn ông gần như là gầm lên.

Trương Như Thu chậm rãi ngồi trở lại ghế, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Cảnh sát Lâm, cậu đã nghe nói qua sự kiện Heidelberg chưa?”

Lâm Phấn Cường sửng sốt.

Là cảnh sát, đọc thuộc hết các vụ án tiêu biểu trong và ngoài nước là bắt buộc, trong đó “Heidelberg của nước Đức” là một vụ án thôi miên giết người điển hình.

“Bà muốn nói gì hả?”

“Thực ra, tôi rất thích màu tím, cũng chỉ có thể nhìn thấy màu tím.”

Lâm Phấn Cường nhíu mày, nhìn người đàn bà trước mắt vô cùng chăm chú.

“Bốn giờ sáng nay, tôi cảm thấy hình như tôi sắp chết. Đến giữa trưa, tối thật vui vẻ vì tôi còn sống, tôi vẫn luôn vui vẻ từ trưa tới tận bây giờ.”

“?” Anh ta cảm thấy khó hiểu, mí mắt càng lúc càng nặng.

“Cậu nên ngủ một giấc thật ngon, cậu bé.” Tiếng Anh tiêu chuẩn, hơi đè thấp giọng, nghe vừa du dương lại tràn ngập thân thiết.

Trương Như Thu mỉm cười, trong mắt có ánh sáng tối tăm lưu chuyển, hoàn toàn khác xa người đàn bà điên cuồng, đanh đá lúc trước.

Cắm hơi nhếch lên, vô cùng kiêu ngạo.

Mà lúc này, Lâm Phấn Cường đã nhắm mắt lại, bắt đầu mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Trương Như Thu rời khỏi chỗ ngồi, nghênh ngang kéo cửa phòng thẩm vấn ra, nhưng lại bị Trương Chính Bình chặn đứng ở bên ngoài.

Sửng sốt một chút, “bà ta” lập tức khôi phục trấn định, “Con gái của bà ta bị làm sao thế?”

“Bà là ai?” Trong mắt Trương Chính Bình bộc phát ra sự sắc bén làm người ta phải sợ hãi.

“Tôi ư?” Người đàn bà nhếch môi cười lạnh, “Anh mà cũng xứng để biết sao?”

Trương Chính Bình ép bà ta phải lùi vào trong phòng thẩm vấn. Tiểu Hà đi vào theo, trở tay khóa cửa lại, ngay sau đó liền đánh thức Lâm Phấn Cường, “Đừng ngủ nữa. Mau dậy đi…”

Lâm Phấn Cường lập tức bừng tỉnh, đôi mắt chất phác hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

“Đội trưởng Trương! Là Erickson!”

Milton Erickson là lãnh tụ của ngành thôi miên trong thế kỷ 20, năm 17 tuổi từng mắc phải bệnh bại liệt, nghiêm trọng tới mức từ cổ trở xuống đều không thể nhúc nhích, ấy vậy mà có thể dựa vào ý niệm sống mạnh mẽ của bản thân, kéo dài tuổi thọ tới gần 80 tuổi.

Ông ta không chỉ bị viêm tủy sống mà còn bị mù màu, mù âm thanh, còn có vấn đề với giọng nói nữa.

Thị giác của ông ta chỉ thích màu tím, mặc quần áo màu tím, dùng cốc màu tím, phòng làm việc màu tím, nhà ở cũng màu tím…

Ông ta không nghe được sự biến đổi của thanh điệu, không có cách nào thưởng thức thứ gọi là “âm nhạc” như những người bình thường.

Bình thường, ông ta dùng tới mấy tiếng liền chỉ để đọc từ điển, bạn học còn tưởng ông ta thích từ điển mà không biết rằng ông ta chỉ đang tìm một chữ, bởi vì không biết sự sắp xếp chữ cái trên từ điển nên lúc nào ông ta cũng phải bắt đầu từ trang đầu tiên, tra tìm lần lượt trên từng trang một.

Lại liên hệ với những gì Trương Như Thu nói với anh ta, sự kiện Heidelberg… thôi miên… màu tím…

Lâm Phấn Cường liền có thể đoán ra ngay “người đàn bà” này rốt cuộc là ai?

“Thằng nhãi, cậu biết ta cơ à?” Trương Như Thu mỉm cười, “Thật tốt!” Phát âm tiếng Anh tiêu chuẩn, cho dù là thần thái hay hành động thì đều hoàn toàn khác biệt với người đàn bà lúc trước.

Trương Chính Bình nhớ tới bệnh án tìm được trong phòng ngủ phụ lúc sáng nay cùng với rất nhiều sách có liên quan tới thôi miên, cuối cùng vẫn không thể tin được là Trương Như Thu trước mặt lại có hai nhân cách!

“Là ông cho Uông Hải Thành uống thuốc ngủ?” “Xì… Cái tên phế vật ý chí yếu đuối đó mà cũng xứng để ta phải ra tay sao?” “Tại sao lại giết anh ta?”

“Ta chỉ muốn giúp mụ già ngu ngốc Trương Như Thu hoàn thành tâm nguyện thôi. Nếu… bà ta không dám ra tay thì ta sẽ ra tay giúp!”

“Ông xuất hiện từ lúc nào?”

“À… để ta nghĩ xem nào…” Eirickson” tự vỗ đầu mình, “Ba năm trước thì phải? Hay là bốn năm trước nhỉ? Mụ già ngu xuẩn đó bị chồng vứt bỏ như một cái giẻ lau, chính ta đã thu nhận bà ta, cho bà ta cuộc đời mới. Là ta, cha đẻ của ngành thôi miên… Erickson!”

Ánh mắt Trương Chính Bình căng thẳng, thời gian này vừa lúc tương xứng với thời gian viết trên bệnh án.

“Ta biết rồi, các người lừa bà ta, lừa bà ta rằng con gái bà ta đã xảy ra chuyện, mục đích là muốn dụ ta xuất hiện… Mụ già này thật là ngu ngốc!”

Trương Chính Bình, “Tiểu Lâm, gọi bác sĩ tâm lý tới đây, Tiểu Hà, sửa sang lại lời khai, báo cáo đúng sự thật lên cho cấp trên, chờ chỉ thị!”

Mười lăm ngày sau khi phát sinh sự việc, sau nửa tháng hôn mê, cuối cùng Uông Hải Thành cũng tỉnh táo lại.

“Cảnh sát?”

Trương Chính Bình nhét thẻ cảnh sát vào lại trong túi, “Giờ chúng tôi cần phải hỏi anh mấy vấn đề, hy vọng anh có thể phối hợp.”

Y tá giúp Uông Hải Thành rút ống dưỡng khí trên mũi ra, lại nâng cao giường bệnh lên.

“Tôi sẽ cố gắng.”

Trương Chính Bình hơi gật đầu với Lâm Phấn Cường ở phía sau. Lâm Phấn Cường liền lấy giấy bút ra, bắt đầu ghi chép

“Cùng ngày xảy ra sự việc, anh và Trương Như Thu…”

Quá trình hỏi chuyện kéo dài suốt bốn mươi phút.

“… Cảnh sát Trương, người đàn bà đó muốn giết tôi! Các anh nhất định phải lấy lại công bằng cho tôi!”

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong liền dẫn người của mình rời đi.

Cuối tháng Tám, lần đầu tiên cảnh sát công khai tình hình cụ thể và tỉ mỉ về vụ án, chứng thực Trương Như Thu bị nghi ngờ có liên quan tới tội cố ý gây thương tích.

Còn cụ thể thế nào, hình phạt cho tội danh này như thế nào thì hoàn toàn không nhắc tới.

“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn anh, Tiểu Bạch… Ừ, cúp máy đây.” Đàm Hi thả điện thoại xuống, thuận tay xóa luôn cả nhật ký cuộc gọi.

Đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất.

Phong cảnh nhìn từ tầng 27 này tất nhiên là đẹp không sao tả xiết.

“Phân liệt nhân cách ư?” Đàm Hi nhẹ giọng lẩm bẩm, chợt nở một nụ cười. Cô tiến lên trước nửa bước, càng tới gần cửa kính hơn, trong nháy mắt liền có cảm giác như đang đạp cả thế giới ở dưới chân.

Quả nhiên…

Chỉ trên núi cao hiểm trở mới có thể thấy phong cảnh vô hạn.

Nhưng, càng đứng trên cao, càng có thể nhìn xa, đồng thời lúc nào cũng phải đề phòng ngã càng đau. Ngày 27 tháng Tám, báo cáo giám định tinh thần của Trương Như Thu được đưa ra.

Nộp lên tòa án dưới hình thức niêm phong, chứng thực người này có biểu hiện của tinh thần phân liệt cấp trung và phân liệt nhân cách nặng.

Trung tuần tháng Chín, phiên tòa sơ thẩm của vụ án được mở ra, xét thấy Uông Hải Thành đã tỉnh lại, mà bị cáo lại có hành động cố ý gây thương tích trong tình trạng tinh thần không được tỉnh táo, căn cứ theo luật 18 trong “luật pháp Hoa Hạ”, bệnh nhân tâm thần chưa hoàn toàn đánh mất năng lực nhận biết hoặc năng lực khống chế hành vi của mình thì chắc chắn phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng mà có thể căn cứ theo tình tiết để giảm nhẹ hình thức xử phạt. Đồng thời phải tiến hành cách ly bệnh nhân tâm thần, không thể để người đó tham dự các hoạt động xã hội bình thường hay gặp gỡ người khác, để phòng ngừa bệnh nhân tiếp tục gây tổn thương với những người khác. Nếu trong quá trình gây án đã hoàn toàn mất đi ý thức, không có năng lực khống chế hành vi của mình thì miễn trách nhiệm hình sự nhưng vẫn phải cách ly để chữa trị.

Phán xử cuối cùng đưa Trương Như Thu vào tình huống thứ hai.

...